Đừng luôn nhớ thương em

Đầu thu ánh nắng nhàn nhạt, cơn gió nóng thổi trên hành lang.
 
Bầu trời cao xanh vời vợi, đám mây lớn trôi nhanh qua.
 
Dưới sự giúp đỡ của Thịnh Nhiễm, Thẩm Trĩ Tử lắc lư lắc lư xách xô nước đặt lên cửa phòng học mở bốn mươi lăm độ.

 
“Trò này của cậu đáng tin không?” Thịnh Nhiễm đỡ bàn học, ánh mắt lo lắng nhìn qua,  “Nhỡ nện trúng người khác thì sao?”
 
Lúc này còn chưa hết giờ nghỉ trưa, trong lớp không có người, bóng nắng dưới cửa sổ dao động, một mảnh yên tĩnh.
 
Thẩm Trĩ Tử suy nghĩ chốc lát, “Không được, vẫn chưa hết giận, cậu đi lấy lọ mực tới cho tớ.”
 
Thấy Thịnh Nhiễm nét mặt do dự, cô dứt khoát nhảy xuống, “Thôi, tớ đi. Cậu ở đây trông chừng, đừng để ai động vào cửa.”
 
“Hay là thôi đi.” Thịnh Nhiễm nhanh tay kéo cô lại, “Bao nhiêu năm rồi, Thẩm Trạm tốt xấu gì cũng là anh họ cậu, cậu lại muốn làm vậy với người ta?”
 
Thẩm TrĩTử thu tay lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Thịnh Nhiễm.”
 
“Ừ.”
 

“Ôn tập lại lần nữa, năm đó Thẩm Trạm đối xử với tớ thế nào?”
 
“...”
 
Còn đối xử thế nào? Từ nhỏ đến lớn Thẩm Trĩ Tử đã được nâng như nâng trứng, đi tới đâu cũng được chào đón, ai có của ngon vật lạ gì mà không dâng lên cho cô, coi cô như đầu tim con mắt mà thương yêu chiều chuộng.
 
Chuyện cũng vì hồi nhỏ, có một lần Thẩm Trĩ Tử một mình chạy tới nhà thím ở thành phố bên cạnh chơi, bị ông anh họ lớn hơn mình ba tháng tuổi tên Thẩm Trạm giành mất đồ. Qủa nhiên tiên nữ thì không cần lương tâm, cũng chỉ có mình cô mới luôn ghi hận đến tận bây giờ.
 
Thịnh Nhiễm không phản bác lại nữa: “Được rồi, cậu đi đi, dù sao bị nện thành tên ngốc thì vẫn là anh họ cậu.”
 
Thẩm Trĩ Tử chạy như bay vào phòng giáo viên.
 
Lão Trần chủ nhiệm lớp không có ở đây, dưới lọ mực đè một tờ đơn xin nhập học, nơi kí tên đề rõ tên của Thẩm Trạm. Chỉ nhìn thấy hai chữ này thôi cũng khiến cô phát bực.
 
Nhịn lại cơn tức, cô nắm chặt tờ giấy cùng lọ mực lao ra ngoài.
 
Ngoài hành lang ánh nắng rực rỡ, cô cắm đầu chạy điên cuồng, vượt qua góc ngoặt, một bóng người đang đi lên tầng trên, xui xẻo bị cô tông trực diện.
 
Thiếu niên đang bê thùng giấy màu nâu nhạt, không kịp thu tay về, cổ tay nghiêng đi, văn kiện trong thùng bay tán loạn như hoa tuyết, sau đó chầm chậm rơi xuống đầy đất.
 
Giấy tờ bay tán loạn trước mắt, lọ mực thủy tinh nhỏ đập lên sống mũi cậu ta, sau đó lăn  thẳng xuống dưới, mực xanh đen từ trong bình đổ ra, kéo dài một vệt ngoằn ngoèo trước vạt áo khoác đồng phục.
 
Một giọt, hai giọt.
 
Ánh mắt Thẩm Trĩ Tử quét xuống dưới, thấy máu mũi rơi trên văn kiện, sửng sốt vài giây ngắn ngủi, cô vội ngước mắt nhìn lên.
 
Phản ứng đầu tiên là... cao quá đi.
 
Nhà họ Thẩm gen tốt, dáng người cô cũng không tính là thấp, một mét sáu tám, đứng trong đám nữ sinh cũng coi như sở hữu đôi chân dài bễ nghễ chúng sinh. Thế nhưng người này... cô cắn răng, khuất nhục ngẩng đầu lên.
 
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cơn gió đầu thu nhẹ nhàng thổi qua. Nam sinh hơi rũ mắt, sống mũi cao thẳng, ngũ quan rõ nét, xương cằm gọn gàng, đôi môi mỏng mím thành một đường. Đôi mắt sâu màu hổ phách, ánh sáng chiếu vào giống như rơi vào một hồ nước ngàn sao.
 
Chỉ là ánh mắt không hề có gợn sóng, cậu ta yên lặng nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt gần như hờ hững.
 
Mỹ... mỹ sắc nhân gian.
 
Thẩm Trĩ Tử không kiềm được, nuốt nước miếng.
 
Nhìn nhau hai giây, nam sinh như có cảm giác, nâng tay lên, thờ ơ lau lau mũi, nhìn chằm chằm màu đỏ chói mắt trong lòng bàn tay.
 
“Xin... xin lỗi.” Thẩm Trĩ Tử phản ứng nhanh, rốt cục cũng hoàn hồn lại, “Tớ đưa cậu tới phòng y tế nhé?”
 
Thiếu niên không nhìn cô, hờ hững cúi đầu, giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt: “Không cần.”
 
Nói rồi, cậu ta qua loa vơ vơ giấy tờ trên đất vào với nhau, tùy tiện xếp vào thùng. Lúc cúi người, lại có vài giọt máu rớt xuống.
 
“Không sao, tớ cũng tiện đường.” Thẩm Trĩ Tử vòng ra trước mặt cậu ta, cố tình khuếch đại sự thật, “Mặt cậu lấm lem hết rồi, không muốn tớ đưa cậu đi rửa qua sao?”
 
Cô còn thiếu điều gào lên, tôi đẹp như này cơ mà! Sao cậu không nhìn tôi... cậu nhìn tôi này! Nhìn tôi!
 
Yên tĩnh hai giây, cậu ta dừng bước.
 
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cậu ngoảnh đầu lại, ném cho cô một cái nhìn lạnh nhạt: “Không muốn.”
 
***
 
Bị từ chối, Thẩm Trĩ Tử ngây người.
 
Cô, Thẩm Tam Gia oai phong một cõi của Trung học phụ thuộc Minh Lý, bị một tên quái vật khổng lồ cao mét chín từ chối?
 
Trở lại phòng học, Thẩm Trĩ Tử tâm tình không yên, lăn qua lộn lại thở dài: “Ầy...”
 
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, có học sinh lục tục đi vào lớp. Thịnh Nhiễm đứng dựa cửa, lùa những người muốn đi cửa trước xuống dưới đi lối cửa sau, tránh cho xô nước làm bị thương người vô tội. Cô ôm tay, nghe Thẩm Trĩ Tử thở dài lần thứ ba.
 
“Ầy...”
 
Thịnh Nhiễm nháy mắt: “Lương tâm cậu lúc này có phải đang cắn rứt đau đớn?”
 
“Không phải.” Thẩm Trĩ Tử liếm môi, “Ban nãy từ phòng giáo viên ra gặp một anh đẹp giai. Thật sự rất rất đẹp trai... Mà cậu biết không? Cậu ta vừa nhìn thấy tớ đã chảy máu mũi.”
 
“...”
 
“Khẳng định là cậu ta yêu thầm tớ đã lâu, vẫn luôn không dám nói với tớ, khó khăn lắm hôm nay mới gặp được, kích động tới mức không nói nên lời.” Cô nắm chặt tóc mình, cảm thấy tội nghiệp, “Kìm nén lâu như vậy, thật đáng thương.”
 
“Thế cậu đang mê mẩn cái gì?”
 
“Cậu ta bị tớ tông trúng, chảy máu mũi.” Thẩm Trĩ Tử hùng hồn nói, “Cậu đừng có không tin, ngay cả dáng vẻ khi chảy máu mũi của cậu ta cũng đẹp trai hơn người khác nữa.”
 
“... Cậu biến thái hả?”  Thịnh Nhiễm không chịu nổi nữa, thò đầu ra ngoài thăm dò, “Chuông vào học đã kêu rồi, sao lão Trần vẫn chưa đến?”
 
Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết của thầy chủ nhiệm, Thẩm Trĩ Tử đã sớm nhận được tin tức, Thẩm Trạm đáp chuyến bay sáng, buổi trưa là tới Minh Lý. Theo thói quen của lão Trần, chắc chắn ông sẽ giới thiệu học sinh mới với mọi người vào tiết đầu buổi chiều.
 
“Đến rồi đến rồi, cậu mau ngồi về chỗ đi.” Giây tiếp theo, Thịnh Nhiễm bay nhanh từ khe cửa lùi về sau, đẩy Thẩm Trĩ Tử về chỗ ngồi, “Anh họ cậu cao thật đấy, đại hán Tây Bắc như lão Trần đứng bên cạnh còn trông thấp bé y như con gái.”
 
Thẩm Trạm cao á? Thẩm Trĩ Tử không có ấn tượng gì, lần cuối gặp ông anh vô học đã là khi cô còn rất rất nhỏ.
 
Cửa sau lớp học bỏ ngỏ, cô nhìn chằm chằm xô nước trên cửa trước, trong lòng lặng lẽ nhẩm đếm từng giây.
 
Sáu, năm...
 
Dư quang vô tình quét qua cửa sau, nơi đó có hai bóng người không nhanh không chậm đi tới.
 
Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, nhanh chóng quay đầu lại, hai người đã đi qua.
 
Tay Thịnh Nhiễm gõ mặt bàn: “Ba, hai...”
 
Nhanh như cắt, Thẩm Trĩ Tử đột nhiên phản ứng lại, cô đập bàn đứng dậy: “Đợi một...”
 
Chữ “chút” còn chưa bật ra, gần như cùng lúc cô mở miệng, cửa phòng học bị đẩy ra.
 
‘Cạch’ một tiếng, xô nước ầm ầm rơi xuống.
 
Người con trai theo bản năng nhắm mắt lại.
 
Tháng mười đầu thu, cái nóng đã tiêu tan, gió thổi tới mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
 
Ánh mặt trời lẫn với mùi cỏ cây, thiếu niên đứng trong ánh sáng lóa mắt,mái  tóc và phần áo trên ướt đẫm, mềm oặt dính vào hai bên tóc mai, nước theo ngọn tóc chảy tí tách. Vết nước dọc theo cổ áo chảy xuống đồng phục xen lẫn hai màu xanh trắng của cậu, lưu lại từng mảng đen xám.
 
Cậu ta mở mắt ra, trên lông mi còn dính giọt nước, nước từ trên tóc từng giọt lăn xuống, thuận theo hầu kết lăn vào lồng ngực. Áo khoác không kéo khóa, đường cong dưới tấm áo phông trắng như ẩn như hiện, phập phồng theo nhịp thở.
 
Cả lớp đồng loạt ngây ra như phỗng.
 
Sau khi lên cấp ba, Thẩm Trĩ Tử rất ít khi chủ động gây chuyện, cũng chưa từng liên lụy người vô tội. Vốn dĩ thấy cô khua chiêng gióng trống để xô nước bên trên, còn tưởng cô định đối phó với ai đó ghê gớm lắm, không ngờ lại là bạn học sinh mới chuyển trường đẹp trai.
 
Có điều, trọng điểm là...
 
Thẩm Trĩ Tử cũng sững sờ tại chỗ.
 
Bị tưới đẫm nước, mà sao... lại hấp dẫn như vậy!
 
Lão Trần tức đến thở phì phò: “Thẩm Trĩ Tử! Lại là chuyện tốt cô làm! Viết kiểm điểm! Không đủ ba nghìn chữ đừng tới lớp nữa!”
 
“Em...”
 
“Không sao.” Ông vừa nói xong, cậu nam sinh kia cũng mở miệng, giọng nói không ngờ lại dễ nghe như vậy, giống như âm vọng của chùy sứ gõ vào chuông đồng, trầm thấp vững vàng, như châu chảy ngọc rơi.
 
Ngừng một lúc, cậu ta trầm giọng nói, “Qùa gặp mặt rất đặc biệt, tôi sẽ nhớ kỹ.”
 
“Tôi tên Cận Dư Sinh.” Nói rồi, thiếu niên nghiêng người đi lên bục giảng, cầm phấn, xoẹt xoẹt mấy nét viết ra tên mình.
 
Cả người cậu ta ướt lớp nhớp, chữ viết ra tựa hồ cũng mang theo hơi nước, nét chữ viết tay vững vàng thoải mái, thoạt trông vừa phóng khoáng mà đầy khắc chế.
 
Nét cuối cùng viết xong, Cận Dư Sinh ném phấn trở lại khe đựng, quay người lại, khẽ gật đầu với cả lớp: “Lần đầu gặp mặt——”
 
Ánh mắt lạnh nhạt quét qua cả căn phòng, đụng phải ánh mắt Thẩm Trĩ Tử. Đồng tử thiếu niên sâu không thấy đáy, nhưng lại sáng bừng hơn hết thảy mỹ cảnh xung quanh.
 
Thẩm Trĩ Tử chột dạ, gắng gượng chống đỡ khuôn mặt cười với cậu ta, mà trong lòng thì bắt đầu kêu trời kêu đất, muốn bóp chết người. Rốt cuộc là kẻ nào nói với cô, hôm nay Thẩm Trạm sẽ tới?
 
Xô nước kia... tạt sai người rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui