Đêm càng khuya, than lửa trong lò nướng dần lịm tắt, ánh sao trên đỉnh đầu càng ngày càng sáng rõ.
Hứng trọn ánh sao đầy trời, lều trại dựng trên sườn núi tựa như những cây đèn nấm nhiều màu sắc, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ tọa lạc dưới đài thiên văn.
Thẩm Trạm kê chiếc ghế nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi dựa trước lều. Chơi xong vài ván, cơn buồn ngủ dần kéo đến: “Sao Thẩm Trĩ Tử còn chưa trở về nữa——”
Thấy cậu ngáp một cái thật dài, Thịnh Nhiễm cười: “Nói không chừng hai người đó lưu lạc thiên nhai, tranh thủ cơ hội bỏ trốn rồi.”
“Bỏ trốn thật thì đã bớt việc.” Thẩm Trạm lười biếng, trong mắt bịt kín một tầng nước mắt sinh lý, “Giờ điện thoại thì gọi không được, tin nhắn cũng không thấy trả lời... Coi ông đây là bố nó chắc. Sau này tôi nhất định sẽ không sinh con gái, mệt tim.”
“Nói thì dễ lắm, lỡ như sau này cậu kết hôn, vợ cậu mang thai con gái thì làm sao?” Thịnh Nhiễm cúi đầu chơi điện thoại, biểu cảm trên mặt như cười như không, “Cũng đâu thể đánh được?”
“Ha, tôi không sinh con.” Thẩm Trạm đắc ý, “Thế giới hai người tốt đẹp biết bao nhiêu, việc gì phải thêm một người nữa, phiền phức.”
Thịnh Nhiễm trông như còn muốn nói gì, chưa kịp mở miệng, hai bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt. Một cao một thấp, hai người cách nhau vài bước chân, thoạt nhìn không mấy thân thiết.
Cô nhắc: “Thẩm Tam về rồi.”
Cô nói xong, hai người đã tới trước mặt.
Thẩm Trĩ Tử hai tay đút túi, cảm xúc thoạt trông rất bình ổn. Áo thun dài tay bên trong, bên ngoài khoác áo khoác của ông anh họ, để buông không kéo khóa, trên áo gió trắng in hình vẽ sặc sỡ đủ màu.
“Yo, cô còn biết đường mà về cơ đấy.” Thấy cô không có chuyện gì, Thẩm Trạm trưng ra bộ dáng gia trưởng, giọng điệu lành lạnh, “Chạy xong hai ngọn núi rồi?”
“Hai ngọn núi gì?” Thẩm Trĩ Tử không hiểu, đi qua, đá đá ông anh mặt liệt, “Thương lượng chuyện này.”
Thẩm Trạm: “Nói.”
“Tối nay em không ngủ chỗ anh đâu.” Cô thoải mái bình thản nói, “Anh không cần đợi em.”
Thẩm Trạm & Thịnh Nhiễm: “...???”
“Hai người...” Thẩm Trạm có chút hoài nghi nhân sinh, nỗ lực tìm từ ngữ để nói, “Cái tiến triển này, có phải hơi... sấm rền chớp giật không?”
Cậu cũng chưa nhanh như vậy bao giờ.
Đây là dùng tốc độ phóng vệ tinh để yêu đương sao.
Cậu tán gái bao năm, vì sao chưa từng có ai nói cho cậu biết, chơi một ván King’s game là có thể home run?
Trò chơi này thần kỳ đến vậy hả? Cậu không phải bị nguyền rủa đấy chứ?
“Vậy sao?” Thẩm Trĩ Tử nhíu mày một cái, “Em thấy đâu có nhanh.”
Từ đầu đến cuối, cô không hề giao lưu ánh mắt với Cận Dư Sinh.
Cận Dư Sinh hết lần này tới lần khác muốn nói lại thôi, cuối cùng đành lựa chọn im miệng.
“Vậy...” Thẩm Trạm nghẹn họng, “Chúc hai người hạnh phúc.”
Thẩm Trĩ Tử gật đầu ừ một tiếng, lôi từ trong lều ra balo đựng đồ vệ sinh cá nhân của mình, rồi quay người rời đi.
Cận Dư Sinh không đi theo.
Cậu ta nhìn cô rời đi, nửa ngày sau mới quay lại. Đối diện với ánh mắt tò mò nghiên cứu của Thẩm Trạm, hơi rũ mắt nói: “Làm phiền.”
Thẩm Trạm: “...?”
Giây tiếp theo, cậu ta thấy tên nam sinh so với mình còn cao hơn tí tí, quái vật 1.88m khom người, chui vào lều cậu.
Thẩm Trạm: “...???”
Hoàn hồn lại, cậu ta ‘soạt’ một tiếng kéo cửa lều ra, không dám tin hỏi: “Không phải chứ, này tức là, nó qua lều cậu ngủ, còn cậu ngủ chỗ tôi?”
Cận Dư Sinh quay đầu lại, nhíu mày, trên mặt tràn ngập ý tứ “Có vấn đề gì sao?”
“Hai người không thấy mệt à?” Thẩm Trạm vừa tức vừa buồn cười, “Định làm gì? Đổi túi ngủ để cảm nhận hơi thở của đối phương?”
Cận Dư Sinh lập tức nhíu mày một cái.
Chợt nhớ ra, túi ngủ hai người đều là mới mua, cho nên không tồn tại cái gọi là ‘cảm nhận hơi thở đối phương’.
Vì thế cậu ta bình tĩnh mở túi ngủ, giọng nói lạnh lùng chính trực: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Thẩm Trạm: “...”
Cậu ta đau khổ che mặt.
Trời xanh trên cao, rốt cuộc hắn đã chọc phải thần tiên núi nào đây.
***
Đêm khuya tĩnh mịch, sương đêm dày đặc.
Thẩm Trĩ Tử ôm túi ngủ, ở trong lều Cận Dư Sinh lăn lộn.
Lều cậu màu tro, túi ngủ cũng màu tro.
Lăn từ đầu này tới đầu kia, lại chầm chậm lăn về, trong mắt toàn là gam màu lạnh.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, cô dừng lại.
Liếm liếm môi, cảm thấy chính mình như một con sâu lông...
Một con sâu lông cô độc lạnh lẽo và tịch mịch.
[Đại Nhiễm Nhiễm, Đại Nhiễm Nhiễm.] Chậm rề rề chui vào túi ngủ, lôi di động ra, [Ngủ chưa?]
Thịnh Nhiễm: [Chưa.]
Thẩm Trĩ Tử: [Đang làm gì đấy.]
Thịnh Nhiễm: [Đang cười nhạo nam nữ thụ thụ bất thân.]
Thẩm Trĩ Tử: ...
Thẩm Trĩ Tử: [Bé cún tình bạn đã chết.jpg]
[Nhưng mà đúng thật là, haiz, chán chết.] Lăn một cái, cô âu sầu, [Cậu nói xem, sao cậu ta lại thẹn thùng như vậy.]
[Cậu ta y chang con gái nhà lành sống trong xã hội phong kiến.] Thẩm Trĩ Tử ngẫm nghĩ, [Là cái kiểu khi rửa chân không cẩn thận để người nhà nhìn thấy mắt cá chân, ngày hôm sau liền muốn treo cổ tự vẫn chứng minh sự trong sạch ấy.]
Thịnh Nhiễm: [Hahahahahaha.]
Thịnh Nhiễm: [Vậy không phải rất tốt à? Ít nhất không lo sẽ bị tra nam lừa một pháo.]
[Nhưng dựa theo cái tốc độ này...] Thẩm Trĩ Tử không cam lòng, [Có lẽ đến khi tốt nghiệp tớ cũng chưa sờ được vào tay cậu ấy.]
Thịnh Nhiễm: [Hahahahahaha.]
[Cậu biết không, tối nay, tớ chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà chạm vào cánh tay cậu ta một cái... thật sự rất nhẹ! Tớ cũng chẳng có ý gì khác! Khi ấy tớ còn không ý thức được là mình chạm vào cậu ta!... Thế mà, cậu biết cậu ta nói gì với tớ không!]
Thẩm Trĩ Tử bùm bùm gõ chữ xong, phẫn nộ gửi đi một đoạn ghi âm, “Cậu ta nói—— ‘Thẩm Trĩ Tử, đứng ngay ngắn! Giữ khoảng cách với tôi!’ ”
Thịnh Nhiễm cười đến run rẩy: [Hahahahaha cậu bắt chước cũng giống lắm?]
Thẩm Trĩ Tử lại không thấy buồn cười.
Cô bị nỗi phiền muộn thật lớn bao vây.
Cô cảm thấy mình và Cận Dư Sinh ngăn cách nhau một cái vực thẳm, mỗi lần tưởng chừng như đã sắp bên nhau, giây tiếp theo lại xa cách, giống như đường tiệm cận vô nghiệm.
Haiz, cái vận mệnh vô tình này.
Nắm chặt túi ngủ, cô rầu rĩ không vui: [Thôi, không nói chuyện với cậu nữa, sau nửa đêm còn phải dậy nữa.]
Nghĩ rồi, cô lại bổ sung: [Tớ ngủ say như chết, cậu nhớ gọi tớ dậy nhé.]
Hoạt động ngắm sao được sắp xếp vào sau nửa đêm, cô muốn ngủ trước một lát, đợi ngân hà lên.
Sao giăng khắp nền trời, ánh sao trắng bạc lung linh. Xung quanh một mảnh yên tĩnh, trong rừng ánh lửa lập lòe.
Buổi tối chạy tới chạy lui, Thẩm Trĩ Tử cũng lăn lộn mệt mỏi, nằm xuống đã chìm vào mộng đẹp. Còn đang trầm trầm mê mê, chưa ngủ say, bên tai chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Là một nữ sinh, giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, khoảng cách không xa không gần, nghe rất nhẹ nhàng hòa nhã.
Vốn đang nghĩ mình nằm mơ, cô cũng không để ý, kết quả nói một hồi, người kia chợt nghẹn ngào. Cô nghe đứt quãng được vài từ linh tinh: “Cậu... có phải đang trách tớ không... nhưng tớ chính là như vậy... tớ cũng biết không nên gây sự, nhưng mà... hức hức...”
... Mẹ kiếp! Nửa đêm quỷ gõ cửa!
Thẩm Trĩ Tử giật mình, mở bừng mắt.
Cô tắt đèn, ánh sáng nhập nhòe, chỉ thấy một bóng người chiếu trên vải lều, bị kéo dài ra.
Thẩm Trĩ Tử chậm rãi liếm môi.
... Có bóng, chắc không phải quỷ.
Hiệu quả cách âm của màn lều gần như bằng không, nơi phát ra giọng nói kia hình như là ngoài cửa, cô cẩn thận dựng tai lên, lén lén lút lút tiến lại.
Cách gần hơn, giọng nói nghe cũng rõ ràng hơn, Thẩm Trĩ Tử nhíu mày, cảm thấy có chút quen tai... nhưng nhất thời lại không nhớ ra là giọng ai.
Cái giọng hức hức quái dị này, là ai nhỉ...
Kết quả giây tiếp theo, tên cô bị điểm danh: “Tớ không phải người như Thẩm Trĩ Tử, không có thần kinh thô như cậu ta, đương nhiên tớ cần có người an ủi... nhưng nữ sinh bình thường, chẳng phải đều như tớ sao?”
Thẩm Trĩ Tử thoáng sửng sốt, chậm rãi liếm khóe môi.
Cô đã biết người này là ai rồi.
——Hứa Thời Huyên.
Đối với tiểu bạch hoa, suy nghĩ của Thẩm Trĩ Tử trước giờ luôn là nước sông không phạm nước giếng, bọn họ là hai loại người khác nhau, không can thiệp tới chuyện của nhau là được.
Nhưng hình như Hứa Thời Huyên vẫn luôn ghét cô, không có đạo lý, cũng chẳng có nguyên do. Trước Thẩm Trĩ Tử lười không thèm để ý, cứ mặc kệ cô ta.
Nhưng bây giờ, quái vật hức hức không ngừng lải nhải, Thẩm Trĩ Tử cũng thấy phiền.
Ngay khi cô đang định vén lều, nói cho đối phương biết Cận Dư Sinh không ở đây, Hứa Thời Huyên chợt đè thấp giọng nói, ra đại chiêu: “Hơn nữa chắc cậu không biết? Thẩm Trĩ Tử hồi trước từng qua lại với rất nhiều bạn trai, đừng có thấy bây giờ cậu ta dính lấy cậu như vậy, kì thực đối với mỗi bạn trai cũ cậu ta đều như thế... thật đấy, ngay cả kịch bản cũng giống nhau, cậu đừng trúng kế của...”
Lửa giận của Thẩm Trĩ Tử cuồn cuộn bốc lên.
CMN, cô qua lại với nhiều bạn trai khi nào! Hức hức hức không phải bệnh, nhưng chửi bới người khác, ăn không nói có thì là bệnh phải trị!
Bình tĩnh, bình tĩnh, không được đánh con gái.
Thẩm Trĩ Tử hít thở sâu ba cái, giận dữ suy nghĩ hai giây, sau đó cào cho đầu tóc mình rối tung lên.
Hít sâu một hơi, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lười biếng vén cửa lều——
“Cậu nói gì?”