Phòng học rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Hứa Thời Huyên cầm điện thoại, mặt lúc đỏ lúc trắng, cổ tay bắt đầu chầm chậm run rẩy.
Không ai dám nói gì.
Sợ chỉ chạm nhẹ một cái, cô sẽ oa một tiếng thóc nấc lên.
Thịnh Nhiễm gọi xong điện thoại đi vào, vừa mở cửa đã bị dọa hết hồn: “Đây là làm sao vậy? Ai hạ chú các cậu rồi?”
Ngay giây sau, Hứa Thời Huyên bật khóc.
Thịnh Nhiễm: “...”
Mấy người xung quanh vội tới an ủi.
Cô không muốn để ý quái vật hức hức, tiến lên hai bước, trả điện thoại cho Thẩm Trĩ Tử: “Trả, tớ gọi xong rồi.”
Ngừng một chút, lại nhịn không được hỏi: “Tớ mới ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, mà cả đám làm sao thế?”
“Hứa Thời Huyên tự xung phong gọi điện cho Cận Dư Sinh.” Thẩm Trĩ Tử hơi không đành lòng, lại mang theo chút mừng thầm khó tả, “Kết quả gọi ra lại là số không có thực.”
Thịnh Nhiễm ngẩn người, không thể tin nổi mà che miệng.
“Đệch! Qúa kích thích đi chứ?” Cô không dám thể hiện quá rõ ràng, dưới tay truyền ra tiếng cười đứt quãng, “Cậu ta... số mà cậu ta cho Hứa Thời Huyên là giả? Vậy mấy ngày nay cậu ta ra vẻ cái gì?”
“Nào chỉ là số giả thôi đâu.” Thẩm Trĩ Tử nhỏ giọng lầm bầm, nửa câu sau đè giọng xuống thật thấp, “Ngay cả tên mà cậu ta cho Hứa Thời Huyên cũng là giả.”
Vẻ mặt Cận Dư Sinh một lời khó nói hết.
Ngay giây sau, cậu thấy cô bước tới, dừng lại ngay trước mặt mình.
Ngẩng đầu, vẻ mặt cô bình tĩnh mà nghiêm túc: “Tớ cảnh cáo cậu, nếu số tớ lưu cũng gọi không được.”
“...?”
“Tớ sẽ giết cậu.” Thẩm Trĩ Tử lạnh lùng quyết tuyệt, “Cậu không cần giãy giụa, giãy giụa cũng vô dụng, đao tớ ra rất mau, một nhát là cậu chết luôn.”
Cận Dư Sinh rũ mắt, tầm mắt rơi trên ngón tay trắng nõn của cô.
Thấy cô ấn vào chữ cái đầu trong danh bạ, giữa biển người nổi lên một cái tên.
——“Cận Dư Sinh”.
Ấn gọi, im lặng ba giây, trong phòng vang lên tiếng rung khe khẽ.
Thịnh Nhiễm lần theo nơi phát ra tiếng, tìm được di động cậu trong túi quà ở dãy cuối cùng.
Cục diện nhất thời càng thêm lúng túng.
Thẩm Trĩ Tử cũng sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại.
Liếm liếm môi, cơn vui mừng trong lòng cô như không chịu khống chế, nháy mắt lên men mà nhảy nhót điên cuồng.
Sao cậu ấy lại đáng yêu như vậy...
Ngay cả số điện thoại đưa cho cô cũng không giống với những người khác.
Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, chân thành nói xin lỗi: “Xin lỗi, tớ hiểu lầm cậu.”
Dưới ánh đèn sáng trắng, hàng lông mi vừa dài vừa cong của cô khẽ run lên.
Cận Dư Sinh dời mắt đi, đầu lưỡi chạm hàm trên.
“Tớ đã nói mà, Cận Dư Sinh là đứa trẻ tốt.” Cô cúi đầu kéo góc áo đồng phục cậu, giọng điệu nhẹ nhàng giống như không phải đang lấy lòng, “Đối xử với ai cũng rất chân thành, trước giờ chưa từng lừa tớ.”
“...” Vừa rồi ai nói muốn giết cậu.
“Có điều, bình thường tớ rất ngoan cố, không dễ cúi đầu trước người khác.” Cô liếm khóe môi, thăm dò nói, “Cho nên, cậu phải chấp nhận tớ.”
“...” Cậu hơi nheo mắt.
Áp suất thấp lại ẩn ẩn đè xuống, Thẩm Trĩ Tử lúng túng: “Chấp... chấp nhận lời xin lỗi của tớ.”
Hầu kết Cận Dư Sinh chuyển động, không nói gì.
Hứa Thời Huyên thút thít nức nở khóc, cậu nín thở nghe một hồi, trong lòng dậy lên một trận phiền não.
Giây tiếp theo, cậu lại đeo balo lên: “Đi thôi.”
Thẩm Trĩ Tử như con chim cút nhỏ, thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, trong lòng có chút thất bại.
Có điều nghĩ lại... lại thấy, thôi bỏ đi.
Cận Dư Sinh cũng đã có tiến bộ rồi.
Tiến bộ rất lớn.
Cô nên khen cậu nhiều chút, không nên nóng vội.
An ủi bản thân xong, cô vẫy tay tạm biệt Thịnh Nhiễm, đi trước cậu một bước ra khỏi phòng học.
Cậu đi sau cô, cách vài bước chân, mắt không hề chớp, tầm mắt từ đầu tới cuối đều dừng lại trên người cô.
Ánh mắt thâm trầm, tựa như bóng đêm dày đặc không thể hòa tan.
Hứa Thời Huyên cũng ở phía sau, nhìn theo cậu.
Nhưng cậu không hề quay lại lấy một lần.
***
Cận Dư Sinh đổi công việc làm thêm khác, nơi làm mới là ở thư viện.
Sáng sớm ra ngoài, Thẩm Trĩ Tử theo lời dặn của cậu lúc trước, mang theo mấy quyển bài tập.
Đứng trước gương, cô nhấc chiếc balo vải ngày thường chỉ khi nào đi học bù mới dùng lên vai, chậm rì rì nghĩ.
Cảm giác này, chả giống đi hẹn hò tí nào...
Ngược lại giống như là hẹn người ta, cùng nhau thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.
Có điều...
Ngẫm nghĩ một hồi, cô lại tự ôm mặt bật cười.
Có thể cùng nhau vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng rất tốt! Bọn họ có nhiều thời gian như vậy, sau nãy vẫn sẽ bên nhau.
Luôn bên nhau.
Sắc trời dần sáng, ba Thẩm mặc áo ngủ dậy rót nước uống, thấy con gái ăn mặc chỉnh tề, do dự một chút mới dám tiến lại: “Con... mộng du đấy à?”
Thẩm Trĩ Tử phì ông một cái: “Con tỉnh rồi, con muốn tới thư viện.”
Ba Thẩm: “Nói lăng nhăng cái gì! Lên giường đi ngủ!”
“...”
“Không phải chứ, sáng sớm ngày ra.” Ba Thẩm nhìn đồng hồ, mới bảy giờ hơn, “Hôm nay là cuối tuần, con ra ngoài với ai?”
“Con có hẹn với Cận Dư Sinh.” Thẩm Trĩ Tử nghĩ lại thấy vui, say sưa như cô gái hoài xuân, “Cùng nhau thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.”
Vẻ mặt ba Thẩm lạnh xuống ngay tức khắc.
“Nhãi con.” Ông đặt ly nước xuống, giọng điệu bình tĩnh mà bi thương, “Ba vô cùng thất vọng về con.”
“...”
“Con lâm trận bỏ chạy, bỏ nước theo địch.” Ông chỉ trích cô, “Ba không chỉ mất đi tình yêu của mẹ con, bây giờ lại chuẩn bị mất đi con.”
“...”
Thẩm Trĩ Tử trầm mặc, giọng điệu mềm nhũn đáng thương: “Vậy ba còn cần con không?”
“Cần.” Ba Thẩm nghĩ cũng không nghĩ, từ trong bóp rút ra mấy tờ tiền, “Cầm đi mà tiêu!”
“Cảm ơn ba!” Thẩm Trĩ Tử vui vẻ nhận tiền, hôn bẹp một cái lên mặt ông, “Con không về ăn trưa đâu, buổi tối sẽ về sớm.”
“Nhãi con.” Ba Thẩm nhanh tay nhanh mắt chộp cô lại, “Con đừng đi, ba nói với con mấy lời từ tận đáy lòng.”
“Dạ?”
“Mỹ sắc không dựa vào được lâu đâu, ba con năm xưa ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng, bây giờ chẳng phải cũng rơi vào kết cục không bằng con cẩu trong nhà hay sao...”
“Đủ rồi.” Thẩm Trĩ Tử bình tĩnh rút tay lại, “Con đi đây.”
Ba Thẩm nhỏ giọng lầm bầm: “Sau này địa vị của nó trong nhà, cũng sẽ không bằng con cẩu đâu.”
Tay vốn đã sờ đến cửa, nghe thấy chữ ‘nhà’, trong lòng Thẩm Trĩ Tử chợt động, quay lại hỏi: “Đợi đã, ba ba.”
“Hử? Đột nhiên nghĩ thông rồi?”
“Không phải... nhưng đột nhiên con nhớ ra.” Cô ngập ngừng, “Hình như con chưa từng hỏi ba——”
“Cận Tử Du vì sao lại chuyển tới thành phố Minh Lý ạ?”