Thẩm Trĩ Tử trong lòng giật thót.
Khi cậu nói những lời này...
Hoàn toàn không giống Cận Dư Sinh.
Mà giống như một người khác.
Cô im lặng không lên tiếng, áp tai lên cửa.
Giọng người trong phòng thấp xuống, cô loáng thoáng nghe được mấy câu vụn vặt:
“...Vì sao tôi lại tới nhà họ Thẩm ở.”
“...Vậy thì đừng lại gần...”
“...Thật sự cho rằng... có thể bán nhiều tiền như vậy?”
Cô nhíu mày.
Cậu ấy đang nói cái gì?
Thẩm Trĩ Tử như bạch tuộc bám lên cửa, giây tiếp theo, bên tai vang lên giọng nói trong trẻo dịu dàng: “Thưa cô, cô cần giúp đỡ gì không?”
Thẩm Trĩ Tử giật nảy mình, hoàn hồn nhìn sang, vội vã ra hiệu bảo người kia im lặng: “Suỵt, đừng phát ra tiếng.”
Nín thở ba giây, may mà người trong phòng không có phản ứng gì.
Cô thở phào một hơi, quay sang.
Nữ phục vụ mặc sườn xám chất liệu mềm mại, bê khay, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhìn cô.
Thẩm Trĩ Tử nghiêm túc: “Tôi vừa nghe thấy trong phòng có tiếng chén vỡ, tiếng động rất lớn, nghi bên trong đang xảy ra án mưu sát, hi vọng các cô có thể nghiêm túc tra xét.”
Nữ phục vụ cười: “Vị khách phòng 307 lỡ tay làm vỡ chén trà, vừa gọi điện kêu người tới dọn.”
Ánh mắt cô hơi nhìn xuống dưới, lướt qua khay, ý bảo mình tới đưa chén trà.
“Vậy, vậy à.” Thẩm Trĩ Tử giống như hiểu ra, làm bộ lúng túng, “Vậy không, không sao, tôi đi đây.”
Phục vụ mỉm cười, không để bụng. Nhẹ gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa vào phòng 307.
Lòng bàn chân Thẩm Trĩ Tử như bôi dầu, nhanh chóng lượn đi.
Trở về phòng riêng của mình, bữa tối đã đến phân đoạn cuối cùng, phục vụ đưa salad hoa quả lên.
Cô không có tâm trạng ăn uống.
Giang Liên Thành cúi đầu lau tay, cười như không cười: “Cậu đi vệ sinh lâu như vậy, vẫn chưa rửa sạch nước mắt trào lên sao?”
“Lệ trong mắt có thể rửa sạch,” Cô rầu rĩ cuốn lên một dúm tóc, “Lệ trong lòng nào có thể lau khô.”
Lạc Diệc Khanh vui vẻ: “Yo, lại tào lao liên thiên à Thẩm của ta?”
“Đợi cậu có bạn gái rồi, cậu sẽ không dùng giọng điệu này cười nhạo tôi nữa.” Cô rì rầm nói bậy bạ, “Nhất là khi cậu đối với cô ấy một mảnh tình nồng, mà cô ấy lại không thèm đoái hoài, chà đạp tình cảm của cậu, chơi đùa với tự tôn của cậu, xem nhẹ cảm giác của cậu, ngay cả tình hình trong nhà cô ấy thế nào cũng không nói cậu biết, từ đầu đến cuối không coi cậu là người của mình...”
Giang Liên Khuyết hớn hở nghe nửa ngày, cuối cùng chọn ra trọng điểm: “Không hiểu tình hình trong nhà cậu ta? Vậy thì đơn giản, kêu công cụ tìm kiếm tiểu bá vương vô địch Lạc đà ca ca của cậu tra hộ đi.”
Nhà Lạc Diệc Khanh làm bên giải trí, showbiz tin đồn nhiều, lâu dần bị lây nhiễm, cậu ta cũng thành kẻ làm công tác gián điệp.
Tin đồn đã xuống mồ mười tám đời, cậu ta cũng có thể tìm người đào lên được.
Giang Liên Khuyết bên này vừa nới, cậu ta đã bắt đầu nhanh chóng tìm người liên hệ: “Nói, tên tuổi địa chỉ.”
Thẩm Trĩ Tử thầm ước lượng, có nên nói cho bọn họ cái tên ‘Cận Tử Du’ này hay không.
Do dự nửa ngày, cuối cùng cô vẫn chọn vòng một vòng lớn:
“Tớ muốn biết rất nhiều chuyện, liên quan tới... nhà họ Cận ở Lâm Thành.”
***
Thẩm Trĩ Tử về tới nhà đã là một rưỡi sáng.
Ba Thẩm và mẹ Thẩm đi công tác, mấy ngày nữa mới về.
Phòng khách không bật đèn, Thẩm Trạm uống đến tám phần say, một thân toàn mùi rượu đụng mở cửa, trọng tâm không vững, xém chút nữa thì ngã nhào lên thảm.
Cậu đỡ chậu cây, muốn nôn.
“Anh đừng nôn vào cây phát tài!” Thẩm Trĩ Tử vội đá cậu ta ra, “Tự lăn vào nhà vệ sinh đi!”
Chợt nhớ tới cái gì, cô lại đè thấp giọng xuống: “Khi lên gác khẽ tiếng chút, đừng đánh thức Cận Dư Sinh.”
Khi mới vào cửa, tầng trên tầng dưới đều không thấy ánh đèn, cậu ấy thích học như vậy, nhất định là kiểu người không thức đêm.
Giờ này hẳn là đã ngủ rồi.
Thẩm Trĩ Tử cảm thấy có chút kỳ diệu.
Nhà cô từ hôm nay trở đi đã có một học sinh ngoan nghiêm khắc lại kỷ luật vào ở...
Cô liếm khóe môi.
“Sao em không mở đèn, chỗ này tối thui!” Thẩm Trạm lật người ngồi lên sàn, mơ mơ màng màng, “Nào, cụng thêm ly nữa.”
“Đừng cụng nữa đại ca!” Thẩm Trĩ Tử hoàn hồn, vội túm lấy Thẩm Trạm, tính lôi ông anh lên tầng. Ông anh họ thiểu năng cao mét tám mấy, tập thể hình ra một thân cơ bắp, cô ôm bả vai mà sống chết vẫn không kéo được, nghĩ một lúc, quyết định đổi tư thế khác.
Vác chân cậu lên, lấy tư thế kéo bao tải mà lê về phía trước.
Khoảng cách từ cửa tới cầu thang nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, cô vất vả gian nan suốt một đường, nghe thấy tiếng cái ót Thẩm Trạm ma sát với nền nhà.
Thẩm Trĩ Tử: “...”
Cô chợt cảm thấy, mình giống như người kéo thuyền trên sông volga.
Thôi kệ, để anh ta nằm chết ở đây luôn đi.
Suy sụp thả chân ông anh, cô ngồi xuống, yêu thương nói: “Thảm trải trong nhà cũng rất ấm, anh nằm tạm đây một tối nhé? Đừng chạy lung tung, em đi lấy chăn cho anh ha.”
Thẩm Trạm nhắm chặt hai mắt, giang tư thế chữ X nằm trên thảm, giống như nghe thấy, lại như không nghe thấy.
Cô vừa quay người đi, cậu ta đột nhiên kêu lớn một tiếng: “Thịnh Nhiễm!”
Thẩm Trĩ Tử nghĩ cũng không nghĩ đá cậu một cái: “Nửa đêm nửa hôm anh kêu cái rắm!”
Cẳng chân vung vào không khí, không đá trúng người.
Thẩm Trạm lại thuận thế lật người một cái, cánh tay che mặt, không nhúc nhích.
Trong phòng yên tĩnh, đêm nay không có ánh sao.
Thẩm Trĩ Tử nhìn cậu, đột nhiên có chút không đành lòng.
Cô thở dài, vươn tay mở đèn tường: “Em đi lấy khăn ấm cho anh nhé?”
Ánh đèn màu cam nhu hòa chiếu xuống, Thẩm Trạm không nói gì, cô coi như cậu đã ngầm đồng ý.
Cô đứng thẳng người.
Ánh mắt lơ đãng liếc qua phòng ăn, bỗng nhiên đụng phải một bóng người đen sì.
Im lặng trong bóng tối, tựa như bóng ma.
“Đệch!” Thẩm Trĩ Tử sợ lạc cả giọng, lùi về sau một bước, vừa vặn đạp lên tay Thẩm Trạm.
Thẩm Trạm ‘áu’ một tiếng.
Cô lại vội vàng lúi húi cúi người xuống, kiểm tra tay ông anh thiểu năng.
Động tĩnh bên này lớn như vậy, bóng ngươi kia từ đầu tới cuối lại vẫn luôn đưa lưng về phía cô, ngồi trước bàn ăn, không nhúc nhích.
Trấn an anh họ xong, Thẩm Trĩ Tử liếm môi, chậm rãi hoàn hồn.
Cô híp mắt, thử tiến lên mấy bước thăm dò: “Cận Dư Sinh?”
Ánh sáng đèn tường quá mờ, không chiếu tới được phòng ăn. Từ góc độ của cô nhìn sang chỉ thấy được bóng lưng thẳng tắp hơi gầy.
Nhưng nghe tiếng cô vừa thốt ra, cái bóng kia rõ ràng khẽ động đậy.
Thẩm Trĩ Tử rón ra rón rén, bật đèn phòng ăn.
Ánh đèn ập tới, cả phòng sáng bừng.
Cận Dư Sinh hơi nheo mắt, tạm thời không thích ứng được với ánh đèn.
Cậu mặc áo sơ mi đơn giản, ngồi trước bàn ăn, sống lưng thẳng tắp.
Trong tay cầm một cuốn sách, đang để mở, bên trên phủ chi chít tiếng anh.
Giống như đang đọc sách.
... Nhưng lại không mở đèn.
Da đầu Thẩm Trĩ Tử tê dại, cố ý làm bộ thoải mái tiến lại gần: “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Cậu ta không đáp lời, không nhìn cô, ánh mắt cũng không đặt trên cuốn sách.
Giống như đang trầm tư.
“Muộn thế này rồi, còn đọc sách hả?” Thẩm Trĩ Tử ngồi xuống cạnh cậu, cười gượng cố gắng bắt chuyện, “Chả trách thành tích cậu tốt như vậy, học bá các cậu có phải đều có mắt cú mèo nhìn được trong bóng đêm không thế ha ha ha ha.”
Cận Dư Sinh không nói một lời, hơi rũ mắt.
Khi cô tiến lại gần... có mùi rượu nhàn nhạt xốc vào mũi.
Chỉ khi đến gần mới ngửi thấy.
Cô không uống nhiều lắm, nhưng nó giống như một loại thuốc gây ảo giác.
Khiến ánh mắt cậu cũng trầm xuống theo.
Cậu vẫn không nói gì, Thẩm Trĩ Tử hơi chột dạ: “Sao cậu không nhúc nhích tí gì thế, ngồi mãi vậy không mệt à? Cậu đang đọc sách gì, đưa tớ xem nào...”
“Thẩm Trĩ Tử.” Cận Dư Sinh đột ngột gập sách lại, bình tĩnh ngắt lời cô.
Cậu nhìn cô chăm chú, trong mắt không chút gợn sóng, cảm xúc khó đoán.
Thẩm Trĩ Tử nuốt nước miếng: “Ừ.”
“Tôi mang bữa khuya về cho cậu.”
Cô hơi ngẩn ra, lúc này mới chú ý, trước mặt cậu đặt một cái hộp.
Mắt liếc nhanh qua cái tên, hô hấp cô ngưng trệ.
——Lòng đỏ trứng xốp giòn của tiệm cơm tư phòng.
Trong lòng Thẩm Trĩ Tử khẽ động, vừa tính mở miệng giải thích.
Giây tiếp theo, cậu chợt bình đạm nói: “Nhưng nó nguội mất rồi.”