“Ba năm cấp hai tôi học ở phòng này.”
Trình Phóng chỉ vào căn phòng cuối cùng của tầng hai.
“Ông đây từ nhỏ đến lớn không hề đi học nghiêm túc.”
Trình Phóng nói mấy lời này thật không biết xấu hổ.
Anh quay đầu, nhìn Minh Hạnh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đến gắt gao.
“Nhưng nếu lúc đó cô giáo Minh dạy thì tuyệt đối tiết nào tôi cũng chăm chú nghe giảng.”
Trình Phóng cười nói: “Cho dù lên lớp chỉ ngắm cô giáo thì cũng đủ cho cả ngày của tôi rồi!”
Tình yêu của thiếu niên luôn ấm áp và thể hiện ra bên ngoài, không hề có chút che giấu.
Trong giáo dục từ nhỏ của Minh Hạnh đều sống nội tâm, kiềm chế bản thân, trước giờ chưa từng như anh.
Tim cô cũng theo đó đập nhanh.
Trình Phóng nói như vậy… có phải là háo sắc hay không chứ…
Trình Phóng lại coi như không.
Có mấy người rải rác xung quanh, anh trực tiếp nắm lấy tay cô.
Minh Hạnh không dám động đậy, sợ rằng động một chút anh sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn.
Dù sao đây cũng là trường học.
Trường trung học Đường Lý không lớn lắm, chỉ cần đi mười phút là hết một vòng.
Có một khu rừng nhỏ bên cạnh sân thể thao, ở đó trồng rất nhiều cây nhãn và cây hoa quế.
Vào mùa này, lá cây đều xanh mơn mởn, tỏa hương thơm thoang thoảng.
“Lúc cô giáo Minh đi học, nhất định là một học sinh giỏi.”
Cũng không cần phải nói, nhìn dáng vẻ của cô là biết.
Trong lòng chỉ biết học hành, cứ ở trong phòng học, là kiểu người không có chuyện gì thì cũng sẽ không ra ngoài.
“Làm học sinh giỏi nhạt nhẽo lắm, tôi nghĩ mà thấy khổ chết đi được.”
“Minh Hạnh đã từng nghĩ qua muốn thử cảm giác làm học sinh hư chưa?”
Chỉ là Trình Phóng nghĩ, lúc học cấp ba, Minh Hạnh cũng mới chỉ có chưa đến hai mươi tuổi, chắc chắn siêu ngoan siêu vâng lời.
Ai nói gì với cô , cô cũng đều nghiêm túc nghe theo, chưa từng phản bác lại.
Nói mấy lời không tốt đã bị cô cau mày trừng mắt.
Rõ ràng trừng mắt lên cũng dịu dàng, không hề có một chút vẻ uy hiếp nào.
Minh Hạnh sững sờ, còn không kịp phản ứng anh muốn làm gì thì đã bị Trình Phóng kéo vào trong rừng cây.
Chỉ có một bên bức tường văn hóa ngăn cách với sân thể thao, một con đường nhỏ rải sỏi, lá xanh rơi khắp mặt đất.
“Em có biết rừng cây nhỏ là nơi thế nào không?” Trình Phóng lại gần túm eo cô, khẽ cười hỏi cô.
Minh Hạnh biết, cô không muốn trả lời.
Trình Phóng nhìn vẻ mặt này của cô thì tự trả lời: “Là nơi lén lút yêu đương.”
“Hai ngày nay tôi chưa hôn em rồi!” Trình Phóng lại lén lút ôm chặt vai cô, cúi thấp đầu nhìn cô rồi nói: “Cô giáo Minh, cho hôn một cái đi.”
“Trình Phóng, bên ngoài có người.” Minh Hạnh nhỏ giọng nói, không dám nói lớn tiếng.
Phía xa xa truyền đến âm thành rõ ràng của mấy người nói chuyện sôi nổi.
Gần bức tường văn hóa này thường xuyên có các học sinh đi bộ ở đây.
Mấy cây này cũng rất lưa thưa, chỉ cần đến gần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bên trong.
Trình Phóng hơi nghiêng người, cả người ôm Minh Hạnh trong lòng.
Thân hình anh cao lớn, từ đằng sau căn bản không nhìn thấy.
“Bọn họ không nhìn thấy đâu!” Hơi thở của Trình Phóng phả vào chóp mũi cô, đã kề rất gần rồi.
Tiếng mấy người nói chuyện bên ngoài đã truyền đến đây.
“Các cậu có biết người chơi bóng rổ hôm nay rốt cuộc là ai không?”
“Không biết nữa, hỏi Phùng Dụ của lớp ba mà cậu ta không nói.”
Tiếng nói dừng lại vài giây, trong phút chốc hầu như xung quanh đều yên tĩnh.
Minh Hạnh ngừng thở, căn bản không dám cử động.
Ngay chính lúc này, có người nhỏ giọng nói: “Bên trong có người đúng không?”
Lời này mặc dù âm thanh nhỏ nhưng lại vừa vặn đủ truyền đến tai Minh Hạnh.
Tim cô thoáng chốc nhảy lên, đồng tử hơi co rút lại, cô bị dọa đến mức khóe môi cứng lại, đuôi mắt ươn ướt.
Nếu bị học sinh nhìn thấy, sẽ mất mặt lắm.
Hơn nữa truyền ra ngoài thì ảnh hưởng cũng không tốt.
Không biết đã qua bao lâu.
Thời gian trôi đi chậm chạp giống như ngừng lại, mỗi giây qua đi đều rất dày vò.
Minh Hạnh bị dọa đến mức căng chặt cả người, lỗ tai cực kì mẫn cảm chú ý nghe âm thanh bên ngoài.
“Được rồi, đã đi rồi!” Trình Phóng không đùa cô nữa.
Đôi mắt Minh Hạnh đỏ lên, vừa nãy thật sự lo lắng chết mất.
Cô quét mắt nhìn ra bên ngoài, sau khi chắc chắn rằng không có ai, cô cau mày giơ tay đẩy Trình Phóng.
Cô có hơi tức giận.
Lần này Trình Phóng không dùng lực, thuận theo sức lực của cô, bị cô đẩy ra.
Anh nhìn Minh Hạnh nghẹn lời, sau khi trừng mắt với anh, cô tức giận muốn nói lại thôi.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Trình Phóng nghĩ, lần này thật sự chọc giận người ta rồi, mau chóng nịnh nọt cô.
“Lần sau chắc chắn sẽ không thế đâu.”
“Cậu đáng ghét…” Minh Hạnh cũng không biết nói gì cho phải, hồi lâu cũng không nói ra được một câu.
“Đúng đúng đúng, tôi đáng ghét nhất!” Trình Phóng liên tục gật đầu.
Còn tưởng rằng cô có thể mắng cái gì đó.
Gay thật, sao mà đến tức giận cũng đáng yêu như vậy.
“Minh Hạnh bé nhỏ đừng tức giận nữa, tôi không hôn đâu mà!”
Trình Phóng không nhịn được xoa xoa mặt cô, lòng bàn tay chạm vào làn da mịn màng nhẵn bóng.
Minh Hạnh mím chặt khóe môi, không nói.
“Tôi đi về.” Minh Hạnh nhỏ giọng nói, vòng qua phía Trình Phóng, cúi thấp đầu đi về hướng khu nhà dạy học.
Bước chân đi càng ngày càng nhanh.
Trình Phóng cũng không đuổi theo.
Mèo con dịu dàng lúc này bị trêu tức rồi!
Anh đặt tay lên chóp mũi, nhẹ nhàng hít một hơi.
Cmn, thơm thật.
…
Minh Hạnh đến cửa phòng học.
Cô đang định bước vào, đột nhiên phản ứng lại, sờ sờ hai má mình.
Có hơi nóng.
Chắc chắn rất đỏ.
Hơn nửa học sinh đã vào phòng học, bây giờ đang ngồi tốp năm tốp bảy nói chuyện huyên náo.
Minh Hạnh còn chưa vào cửa đã có tiếng học sinh truyền tới.
“Cô giáo, em muốn báo cáo!” Người nói là bạn học tên Lâm Lâm, bình thường rất sôi nổi, nói nhiều lại thích vào góp vui.
“Vừa nãy chúng em nhìn thấy có bạn học đang lén lút hẹn hò, chính là ở trong khu rừng nhỏ cạnh bức tường văn hóa.
Lâm Lâm ríu rít nói câu gì đó với người bên cạnh, sau đó lại nói với Minh Hạnh: “Cô giáo, bây giờ đi còn có thể bắt được tội phạm đó!”
“Em cảm thấy chắc chắn là lớp hai sát vách.”
“Lâm Lâm, cậu thật sự nhìn thấy sao?” Có người trong lớp hỏi cô.
“Tớ nhìn thấy bóng lưng, nhưng không rõ lắm!” Lâm Lâm suy nghĩ, do dự nói: “Hình như là nhìn thấy hai người, lại có vẻ…”
“Vậy rốt cuộc có không?”
“Vậy chúng ta đi xem thử lần nữa đi? Vừa nãy tớ có hơi sợ nên nhanh chóng về luôn.”
“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Minh Hạnh nghe thấy bọn chúng nói chuyện, đầu óc như nổ tung, mặt mũi nghiêm lại cứng rắn: “Hai ngày nữa là thi rồi, thư giãn xong thì phải cố gắng học hành.”
Ngừng một chút, Minh Hạnh lại nói: “Bài tập về nhà được giao lần trước.
Có ai hoàn thành rồi thì mang lên cô xem!”
Lời này vừa nói ra, trong phòng học phút chốc yên tĩnh.
Mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, ngượng ngùng cúi thấp đầu, không dám nhìn Minh Hạnh trên bục giảng.
Giả vờ giả vịt bắt đầu tìm sách.
Vội vội vàng vàng bổ sung thêm bài tập.
Minh Hạnh thở dài, lật quyển sách tiếng anh, tìm một trang mới nhất đang dạy.
“Các em giở sách trang một trăm ba mươi, cô sẽ lấy ra một đoạn quan trọng phải học thuộc lòng.”
Minh Hạnh nói: “Đoạn một đến ba, năm, còn có đoạn bảy.”
Những đoạn cô chọn đều là các đoạn ứng dụng rất tốt cho câu văn ngữ pháp, đối với họ mà nói, nếu học thuộc thì sẽ có lợi ích rất lớn cho viết đoạn văn.
“Sáng sớm ngày mai, ngày kia đều sẽ kiểm tra học thuộc, các em phải chăm chỉ.”
Minh Hạnh dặn dò một câu cuối cùng.
“Cô giáo Minh, lớp chúng ta thắng trong trận thi đấu bóng rổ thì có khen thưởng gì không?” Phùng Dụ ở phía sau kích động hét lên.
“Có chứ!” Minh Hạnh cười: “Ngày mai các em sẽ biết.”
Trong thời gian tạm thời làm giáo viên chủ nhiệm lớp, cô thường thích tặng mấy món quà nhỏ cho học sinh, hoặc phúc lợi nhỏ, dần dà lâu ngày mọi người đều rất chờ đợi, cũng thích làm việc tốt.
Có vài thứ dần thay đổi một cách vô tri vô giác.
Minh Hạnh hy vọng rằng học sinh có thể coi việc học tiếng anh của cô thành niềm vui, mà không phải đau khổ bị bắt phải đi học.
“Phùng Dụ, cậu có biết xấu hổ không hả? Có phải cậu đánh thắng đâu?”
Lâm Lâm không nhịn được nói.
“Người ta đẹp trai hơn cậu, chơi bóng rổ tốt hơn cậu, cậu còn cướp công!”
Phùng Dụ khẽ cười một tiếng, nói: “Thì đã làm sao, dù gì cũng là chúng ta thắng thôi.”
“Vậy thì phần thưởng phải cho người ta chứ?” Lâm Lâm lại nói.
“Cái này thì có gì chứ, đương nhiên có thể rồi!” Phùng Dụ đồng ý ngay.
…
Vào hai ngày nóng bức nhất, kỳ thi cuối kỳ đến hẹn lại đến.
Sau khi thi xong, học sinh được nghỉ hai ngày, rồi quay về trường nhận giấy thông báo.
Khi có kết quả, cô hiệu trưởng đặc biệt tuyên dương Minh Hạnh.
Thành tích môn tiếng anh của lớp ba đứng đầu toàn trường.
Ở địa phương nhỏ bé của họ, việc dạy tiếng anh vốn đã muộn, thêm nữa luôn không có giáo viên giỏi, hứng thú của học sinh không cao.
Vì vậy mỗi lần kiểm tra tiếng anh, kết quả đều vô cùng thê thảm.
Cho dù học toàn những cái nền tảng, còn cực kỳ đơn giản.
Cũng đều không biết làm.
Nhưng Minh Hạnh mới chỉ dạy có một tháng đã khiến lớp ba thành tích kém nhất nhảy lên đứng vị trí đầu.
Điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Hiệu trưởng vẫn luôn cảm thán không ngừng, nếu như Minh Hạnh có thể ở lại đây dạy thêm mấy học kỳ thì tốt quá.
Nhưng đáng tiếc qua mấy ngày nữa cô đã phải rời đi.
Giáo viên tốt như vậy, nếu như có thể giữ lại ở Đường Lý, vậy thì nhất định là may mắn của trường họ.
Lúc Minh Hạnh nói chuyện với hiệu trưởng xong trở về văn phòng trường, Hồ Du cùng mấy cô gái khác lạnh lùng liếc nhìn cô, bộ dạng không hề thân thiện.
“985 không hổ danh là 985, dạy học tốt như vậy, có kinh nghiệm gì cũng phải chia sẻ cho chúng tôi chứ, còn giấu kĩ vậy.”
Con người Hồ Du này nói chuyện không hề lưu lại chút tình cảm, đặc biệt khi tâm trạng không tốt, nói chuyện càng cay nghiệt hơn.
Minh Hạnh ngừng một lúc, cô ngồi vào vị trí của mình, lạnh nhạt trả lời: “Nếu như cậu muốn học, tôi có thể dạy cho.”
Hồ Dù không hề thích cô, bên ngoài lẫn bên trong đều âm thầm chĩa mũi nhọn vào cô rất nhiều lần.
Cái này Minh Hạnh cũng biết, vì vật không hề muốn để ý mấy lời nói của cô ta trong lòng.
“Ai cần cậu dạy!” Hồ Du đập xuống bàn, giấy bút trong tay cũng theo đó vang lên tiếng “Bốp”, lông mày cô tay nhíu chặt lại.
Gương mặt không đè nén nổi tức giận.
Vốn dĩ cô ta đang muốn châm biếm Minh Hạnh, ai mà biết được cái lớp rác rưởi đó lại thật sự bị cô trị được.
Sớm biết ngay từ đầu lúc hiệu trưởng hỏi ai muốn làm giáo viên chủ nhiệm, cô ta phải sống chết nhận cái này.
Minh Hạnh có thể làm được thì cô ta cũng có thể.
“Cô giáo Hồ, cô ra đây một chút.” Bên ngoài có người đang gọi Hồ Du.
Hồ Du lạnh lùng đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Chưa đến vài phút, Hồ Du đã đi vào, tức giận đến mức mặt tái xanh.
Cô ta bám vào bàn của cô gái khác, nói: “Đi thôi, hiệu trưởng nói có chuyện bảo chúng ta qua đó.”
Một mình Minh Hạnh được đi biểu dương, sau đó lại gọi bọn họ qua đó, tình huống này quả thật liếc qua thấy ngay.
Thì ra Minh Hạnh là người đặc biệt.
Sau khi các cô ra ngoài, Minh Hạnh nhận được tin nhắn trên Wechat của Kiều Kiều gửi cho cô.
Kiều Kiều hỏi cô mua vé lúc nào để cô ấy đến đón, tiện thể tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cho Minh Hạnh.
Minh Hạnh nhìn tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt dần dần cứng lại, cô cụp mắt xuống, con ngươi xám xịt.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Quả thật cô phải đi rồi!
Vốn dĩ chỉ là một chuyến hành trình ngắn ngủi, nhưng bây giờ cô… có chút khó chịu.
------oOo------