Nhiều năm rồi chưa nhìn thấy cảnh tuyết như này.
Minh Hạnh đứng trong sân, yên lặng ngắm một lúc lâu, sau đó cô lấy điện thoại ra chụp vào bức ảnh rồi gửi cho Kiều Kiều.
Kiều Kiều đang điên cuồng nói: [Tớ muốn đến! Tớ cũng muốn đến!]
Mấy năm nay thành phố An Tân hầu như không có tuyết rơi, mùa đông cũng dần dần không có cảm giác lạnh lẽo của mùa đông nữa.
Mấy lần Kiều Kiều đều kêu muốn nhìn thấy tuyết, nhưng đáng tiếc không có cơ hội.
Minh Hạnh thấy cô vui sướng như vậy, thế là lại quay một đoạn video ngắn.
Vừa đặt điện thoại xuống, lúc quay đầu nhìn thấy Trình Phóng cũng đi ra.
Anh đi về phía Minh Hạnh.
Buổi sáng sau khi gội đầu cho anh, buổi trưa anh lại đun nước, tắm nước ấm.
Tắm xong anh nằm trên giường ngủ, mãi đến giờ mới tỉnh.
Tinh thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều.
“Anh tỉnh rồi à?” Minh Hạnh nhìn anh, chớp chớp mắt, nhìn trạng thái của anh, cô thầm thở phào.
“Tuyết rơi đẹp thế à?” Vừa nãy Trình Phóng đứng phía sau nhìn cô một lúc lâu, cô vừa chụp ảnh lại còn quay video, giống y hệt một cô bé ngốc.
Minh Hạnh gật đầu: “Ừ, nhiều năm rồi chưa nhìn thấy.”
Hơn nữa Đường Lý giống như chốn bồng lai tiên cảnh, cảnh sắc vốn rất tốt, phong cảnh có tuyết lại càng như thêu hoa trên gấm.
“Đi thôi, anh dẫn em đi dạo.” Trình Phóng nói, anh nắm tay cô.
Minh Hạnh gật đầu, ngoan ngoãn để anh dắt tay, cô nghe lời đi cùng anh.
Mấy nơi gần đây Minh Hạnh đã từng đi qua, ở hơn hai tháng cũng quen thuộc cảnh sắc nơi đây.
Nhưng khi tuyết bao phủ giống như tất cả đều trở nên xa lạ.
Vừa ra khỏi cửa thậm chí cô còn không rõ phương hướng.
Cả thế giới đều biến thành màu trắng.
Sau khi đi một đoạn nhỏ, Minh Hạnh không nhịn được hỏi Trình Phóng: “Đây là đâu?”
Trình Phóng ngẩng đầu nói: “Phía trước trường trung học đấy!”
Đi thông đường trường trung học Đường Lý, phía trước là con sông đó, từ cầu đi sang phía đối diện chính là trường trung học.
Mặt sông đều đã đông cứng.
“Hai năm trước đánh nhau với người ta, anh ném hắn ngã xuống tuyết, là chỗ này!” Trình Phóng vẫn rất tự hào, chỉ tay vào bên đường trước mắt, lông mày giương lên: “Về sau hắn nhìn thấy anh thì chuồn ngay.”
Cái khác thì Trình Phóng không tốt, đánh người thật sự tàn nhẫn.
Hai năm trước, lúc tính tình không tốt, từng cú đấm chạm đến thịt, chân đạp chắc chắn, đánh đến mức người ta chịu thua mới ngừng.
“Lợi hại vậy.” Minh Hạnh còn đồng tình nói với anh một câu.
Bất luận ngày trước đánh nhau gây sự hay là nỗ lực trở thành một học sinh ưu tú thành tích tốt, Trình Phóng vẫn là Trình Phóng, không hề thay đổi.
“Sao mà cảm thấy em đang giễu cợt anh vậy?” Trình Phóng nhẹ nhàng búng mặt cô, đổi tay nắm tay Minh Hạnh.
“Không có.” Minh Hạnh lắc đầu, thành thật nói: “Chân anh Phóng dài như vậy, giẫm người ta cũng đẹp.”
Trình Phóng nghe câu này thì ngây ra.
Trong phút chốc anh không dám tin lời này từ miệng Minh Hạnh nói ra, ánh mắt ngừng lại, lưu luyến trên môi cô.
“Lời này Hạnh Hạnh là nói thật.”
“Ừm.” Minh Hạnh lại đáp lại.
Là thật lòng.
“Lần sau tìm cớ đạp hắn cho em xem.”
“Được.”
Minh Hạnh biết anh đang nói đùa, cũng không phản bác.
Cô cảm thấy bây giờ tâm trạng anh có thể tốt hơn một chút, người cũng vui hơn, cô đã thấy rất tốt rồi.
Trình Phóng nhẹ nhàng vân vê ngón tay cô, chà xát đến mức nóng bừng, cho tay cô vào trong túi áo của mình, dán lên da thịt trên người.
Anh giống như một cái bếp lò, quá ấm áp.
Minh Hạnh sát lại gần không muốn rời đi.
Bên ngoài gió lớn, Trình Phóng không dám để Minh Hạnh ở đây quá lâu, hơn nữa trời cũng sắp tối rồi, thế là không đi lên phía trước nữa, hai người về theo một con đường khác.
Trước khi vào phòng, Minh Hạnh đứng ở cửa, cố gắng phủi hết tuyết trên người, hai chân giẫm sạch sẽ rồi mới bước vào.
Cô cởi áo khoác ngoài, lập tức mặc chiếc áo ngủ nhung rồi kéo chăn quấn quanh người chặt một chút.
Ở bên ngoài bị gió thổi không có cảm giác gì, sau khi vào phòng máu lập tức trào lên, cũng dần dần cảm giác được ý lạnh.
“Trong vòng tay ông đây không ấm áp bằng mấy thứ đó sao.” Trình Phóng kéo quần áo ra ôm cô, dùng sức xoa mặt cô, lại dán hai tay cô lên cổ mình.
Hai cánh tay ôm chặt người, vô cùng chặt, sắp ôm đến mức người ta không thở nổi nữa.
Xộc vào trong mũi toàn là mùi trên người anh.
Cằm Minh Hạnh cọ cọ vào tim anh, khóe môi cong lên, thì thầm: “Anh nhẹ chút, mặt cũng bị anh sờ hư rồi này.”
“Chỗ nào…” Trình Phóng cúi đầu, môi mỏng dừng lại chỗ gò má của cô, nhẹ nhàng đụng vào mấy lần, anh cười nói: “Sờ hư thì không, anh muốn hôn hư cơ.”
Vừa trắng vừa mềm, lại còn thơm, ai lại không muốn hôn thêm mấy lần chứ.
Minh Hạnh không nói, cô mím môi, chìa tay ra ôm eo anh.
Cô hít một hơi thật sâu, giống như một con mèo nhỏ vậy, dán trên người anh, ôm anh không muốn cử động.
Như này thật tốt.
…
Nhậm Kiều Kiều không nói đùa, cô ấy thực sự đã đến.
Bằng lái xe mới nằm trong tay không lâu đã đích thân lái xe tới, đương nhiên trên đường đi cô chỉ lái hai mươi phút, thời gian còn lại đều là Lộ Tuyển lái.
“Bảo bối Minh Hạnh, ôm cái nào.” Nhậm Kiều Kiều vừa xuống xe liền chạy về phía Minh Hạnh, trực tiếp ôm cô, cười nói: “Không phải câu nói không mua được vé sao? Vì vậy tớ đến đón cậu đây.”
Một là để đón cô, hai cũng là tiện xem xem cảnh tuyết ở Đường Lý.
“Cảm ơn Kiều Kiều.” Minh Hạnh có chút kinh ngạc và vui mừng.
Quả thật hai ngày tới phải rời đi rồi, cũng đã xem vé nhưng không mua được, đang lo phải chen chúc trên xe buýt.
Kiểu Kiều quả thật là cứu người trong hoạn nạn.
“Tớ còn mang quà cho bà.” Kiều Kiều nói, nhìn về phía sau.
Lộ Tuyển ngây ra một chút rồi gật đầu, sau đó xách đến hai túi lớn ra.
“Mùa đông nên có chút quà ấm lòng, không đắt đâu.” Kiều Kiều ghé vào tai Minh Hạnh nói thầm.
Chủ yếu cô muốn ngắm cảnh sắc, không định ở lâu, nhìn đã mắt thì đi ngay.
Vì vậy sau khi vào nhà chào hỏi người già xong đã kéo Lộ Tuyển ra ngoài ngắm tuyết.
Cho Minh Hạnh chút thời gian để cô thu dọn một chút, buổi chiều sẽ xuất phát quay về.
Lúc Trình Phóng đi thu dọn phòng, Minh Hạnh tặng cho bà nội quà của Kiều Kiều mang qua.
Bà nội cười vẫy tay với Minh Hạnh, kéo cô qua.
“Tiểu Phóng có thể gặp được cháu, thật sự là may mắn.” Rất nhiều chuyện bà nội đều nhìn trong mắt, bà đều biết, chỉ là không nói ra.
Dù sao chuyện của người trẻ, bà già đây cũng không quản.
“Đau thương qua đi cũng nên đi về phía trước.”
Không có ai buồn bằng bà.
Đó là con trai duy nhất của bà, cũng đã nắm tay ông ấy, nhìn ông ấy từng bước trưởng thành, kết hôn sinh con, nhìn ông ấy ổn định, cũng có gia đình riêng.
Cho dù con trai lớn đến bao nhiêu tuổi, trong mắt bà cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng người ta đến tuổi này rồi, rất nhiều chuyện đều có thể nhìn ra, bà có thể giấu nỗi buồn xuống đáy lòng, mang theo nó đến tận lúc chết.
Nhưng… bà rất lo lắng cho Trình Phóng.
Sau khi nhận được tin, mặt anh lạnh tanh, nhưng luôn trầm lặng, không hề tức giận, nhìn dáng vẻ thật khiến người khác đau lòng.
Nhưng khi Minh Hạnh đến, cảm xúc của anh đang thay đổi rõ rệt.
Minh Hạnh cúi thấp đầu, ngại ngùng cười.
“Bà ơi, Trình Phóng có nói cho bà biết thi cuối kì anh ấy được bao nhiêu điểm không?”
Bà nội lắc đầu: “Không có.”
Mấy chuyện học hành điểm số này trước giờ Trình Phóng chưa từng nói qua với bà, bà nội cũng biết tính anh, vì vậy trước giờ cũng không hỏi.
Chỉ hy vọng năm nay đủ để anh thi đỗ đại học đã rất tốt rồi.
“Anh ấy thi được 642 điểm!” Giọng Minh Hạnh nhẹ nhàng, tự hào giống như thành tích của mình: “Đứng thứ nhất.”
Minh Hạnh dùng tay chỉ số “một”.
Bà nội Trình ngây ra một chút.
Điểm số này thay thế cho cái gì bỗng chốc bà cũng không hiểu, chỉ là nhớ ra năm ngoài lúc kéo biểu ngữ quảng cáo cho Giang An Ngữ, hình như là thi đạt hơn 610 điểm.
Minh Hạnh nhấn mạnh nói: “Rất lợi hại, điểm còn cao hơn lúc cháu thi đại học.”
“Hơn nữa cháu là học sinh ban xã hội, Trình Phóng học ban tự nhiên, điểm chuẩn còn phải thấp hơn một chút.”
Ý của Minh Hạnh chính là Trình Phóng có cơ hội đỗ vào một trường đại học rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trường đại học của cô.
Trong phút chốc nhìn thấy mắt bà nội Trình đỏ hoe.
Trong mắt bà lóe lên nước mắt, bà cười, liên tục gật đầu, giọng nói nghẹn lại: “Tốt, tốt!”
Hình như ngoài mấy chữ này ra thì không thể nói thêm chữ khác.
Một đứa nhỏ thật giỏi.
“Còn có ba tháng nữa là thi đại học rồi, Trình Phóng nhất định có thể tiến bộ, thi tốt hơn!”
“Bà ơi, bà chỉ cần ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Trình Phóng cực kỳ lợi hại.”
…
Trên đường về nhìn thấy ánh mặt trời.
Suốt đường đi Kiều Kiều ríu rít, lưu luyến cảnh sắc Đường Lý, còn không muốn quay về.
“Kiều Kiều, yên lặng một chút.” Lộ Tuyển đang lái xe, đột nhiên nói với Kiều Kiều đang ngồi ở ghế lái phụ: “Em cứ nói, thì anh chỉ muốn nghe em nói thôi.”
Ý tứ chính là tâm trí anh đều chú ý đến cô nói chuyện, không cách nào lái xe được.
“Ờ.” Kiều Kiều đáp lại: “Vậy em không nói nữa.”
Nhất thời Minh Hạnh kinh ngạc sao cô ấy lại nghe lời như vậy.
Đổi lại là ngày trước, chắc chắn khịt mũi khinh bỉ, không thèm để ý.
Ngày trước Lộ Tuyển cũng nói mấy lời như vậy với Kiều Kiều.
Lúc đó là “Nhậm Kiều, ồn chết đi được, phiền đến anh học.”
Giữa đường ở trạm nghỉ ngơi phục vụ, Minh Hạnh và Kiều Kiều đi mua đồ, chỉ còn lại Lộ Tuyển và Trình Phóng đợi ở trong xe.
Lộ Tuyển quay đầu nhìn Trình Phóng, hỏi: “Nghe nói mấy lần thi môn vật lý cậu đều được tròn điểm?”
Trình Phóng ngây ra một chút, cười lạnh nói: “Ông đây tự học, không phải do công lao anh dạy.”
Trong khoảng thời gian nghỉ hè đó Lộ Tuyển đã dạy cho anh mấy buổi, hơn nữa cũng là bản thân anh có thiên phú.
“Tôi nói là… cậu có thể cân nhắc đến khoa chúng tôi.”
Lộ Tuyển nghiêm túc nói: “Phương diện này của cậu quả thật rất có thiên phú.
Bây giờ chúng tôi có một đề tài rất quan trọng, đang trong thời gian tiến hành.
Nếu về sau cậu có thể gia nhập, thì sẽ là trợ giúp rất lớn với chúng tôi.
“Tôi giống như người làm nghiên cứu sao?” Trình Phóng nghe mà cảm thấy buồn cười.
Lộ Tuyển gật đầu: “Có thể thử.”
Lộ Tuyển giống như đang khuyên anh, ngừng một chút lại nói: “Chuyên ngành vật lý là chuyên ngành át chủ bài của trường chúng tôi, đứng top ba toàn quốc.
Trình Phóng ngừng lại mấy giây.
“Về sau rồi nói đi.”
Học đại học gì, thi chuyên ngành gì, bản thân anh còn chưa từng nghĩ nghiêm túc.
Đợi sau khi thi đại học xong rồi lại nghĩ vấn đề này đi, tất cả đều tùy duyên.
Lộ Tuyển gật đầu: “Cậu có thể cân nhắc.”
Anh không có ý gì khác, chỉ là thật sự cảm thấy Trình Phóng rất có tiền đồ ở phương diện này, không thể bỏ qua một nhân tài.
------oOo------