Năm ba đại học, sự nghiệp của Trình Phóng đã thật sự bước vào thời kỳ đi lên.
Anh đã sớm hoàn thành xong tất cả môn học từ kỳ học trước, về sau toàn tâm toàn ý đầu tư vào công việc.
Tên của công ty là “Khởi Sơ”, cũng đã xây dựng chính thức trong năm nay.
Công ty bắt đầu mở rộng quy mô, đoàn đội cũng không ngừng lớn mạnh, ban đầu chưa đến mười người, đến ngày hôm nay đã khoảng một trăm người.
Mọi thứ tiến triển gần như khiến người ta không dám tưởng tượng.
Trình Phóng là người cực kỳ thông minh lại hiểu biết đến liều mạng.
Anh có thể gia nhập vào đội nghiên cứu, cũng có thể nắm giữ tài chính của công ty.
Năm đó có truyền thông đến phỏng vấn, họ đã gọi Trình Phóng là người tài ba của Khởi Sơ.
Mô tả này thực sự rất thú vị, khi đó Minh Hạnh nhìn thấy, cô liền cười đến nửa tiếng đồng hồ.
Người khác cũng dần dần gọi Trình Phóng là “Trình tổng”.
Mà năm đó gặp nhau ít xa nhau nhiều, lần này là lâu nhất.
Đã ba tháng rồi.
Từ sau khi ở bên nhau, rất hiếm khi không gặp nhau trong thời gian dài như vậy, thậm chí đến cơ hội gọi video cũng cực kỳ hiếm.
Anh rất bận, thật sự rất bận.
Mỗi ngày ngủ ba bốn tiếng cũng là điều xa xỉ.
Thứ bảy sau khi Minh Hạnh ngủ dậy, cô nghĩ hiếm lắm mới nghỉ mấy ngày nên muốn hẹn Kiều Kiều ra ngoài dạo phố.
Ở một mình thật buồn chán.
Thế là cô gửi Wechat cho Kiều Kiều.
Kiều Kiều nói cô ấy không ở trong thành phố, phải qua hai ngày sau mới có thể quay về.
Dù sao nhà Kiều Kiều giàu có, công việc của bản thân cũng không phải quá liều mạng, gần đây cô ấy lại đăng ký tài khoản trên mạng xã hội, tùy ý chia sẻ về cuộc sống của mình, cũng đã thu hoạch được một lượng lớn fan.
Cô còn bảo Minh Hạnh cũng thử đi, nói rằng cũng rất thú vị.
Nhưng Minh Hạnh không thích mấy cái này, cô cảm giác giống như người khác dòm ngó cuộc sống của mình.
Cũng cảm thấy không an toàn.
Sau đó lúc cô đi rửa mặt, phát hiện vòi nước trong nhà bị hỏng.
Cũng không biết làm sao, rõ ràng vẫn rất tốt.
Bây giờ cô đang cần dùng nước gấp nên đã thử lên mạng tra, bản thân thử sửa một chút.
Vòi nước đột ngột phun nước ra ngoài, dọa Minh Hạnh trong phút chốc hoảng loạn, chỉ có thể chạy đi tắt van nước.
Nhìn một đống bừa bãi trên đất, cô thật sự vô cùng đau đầu.
Trước kia cũng không cảm nhận được gì, bây giờ mới phát hiện bản thân ỷ lại vào Trình Phóng.
Nếu có anh ở đây, chắc chắn chưa đến hai phút là sửa xong.
Anh cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể bảo vệ cô.
Cô nhớ Trình Phóng quá…
Lần này anh đi chủ yếu là đi nghiên cứu, vì vậy Minh Hạnh cũng không dám tùy tiện gọi cho anh, sợ sẽ quấy rầy đến anh.
Thế là cô buồn bực ngồi trên sofa một lúc lâu, quần áo trên người ướt sũng, không khỏi càng nghĩ càng khó chịu.
Cô mở điện thoại mua vé máy bay.
Trình Phóng đang ở tỉnh bên cạnh, cùng với đoàn đội tham gia nghiên cứu công nghệ hạt nhân.
Nỗ lực trong ba tháng đã có thành quả rõ rệt ban đầu.
Chỉ là hai ngày nay xảy ra chút vấn đề nhỏ.
Cho Trình Phóng bận đến sứt đầu mẻ trán.
Buổi trưa cơm cũng không ăn, họp cũng đến hai giờ.
Lại vì có chút chuyện đã nổi cáu.
Người dưới quyền đoàn đội đều đang thì thào nói hôm nay tâm trạng của Trình Phóng không tốt, bảo mọi người nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng để bị anh mắng.
“Vấn đề này vừa mới bắt đầu tôi đã nhấn mạnh rồi, con số phải chính xác đến hai chữ số thập phân, nếu không thì không có bất kì ý nghĩa khác biệt nào nữa.”
“Lời tôi nói mọi người nghe có hiểu không?”
Trình Phóng lạnh mặt đi ra khỏi phòng thí nghiệm, đang nhớ ra buổi tối còn có cuộc họp ở công ty.
Tiến triển của hạng mục chắc đang làm được bước tổng hợp.
Mấy người phía sau cúi thấp đầu, không dám hé răng một tiếng.
Trình Phóng quả thật là đã nhấn mạnh mấy lần, bọn họ vẫn làm sai ở bước đầu tiên này, chẳng trách anh lại tức giận như vậy.
Lúc Trình Phóng trở nên hung dữ thì thật đáng sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm người ta, không ai dám nói nhiều hơn một câu.
Chỉ mong chuyện ngày hôm nay mau qua nhanh chút, nếu không thì cả ngày lạnh run, không sống yên ổn.
“Trình tổng, bên ngoài có người tìm.” Lễ tân của cơ sở nghiên cứu mấy tháng nay coi như đã quen biết Trình Phóng, vừa nhìn thấy anh liền cười nói.
Trai đẹp là tài sản chung của nhân loại, có thể nhìn nhiều hơn chút cũng khiến người ta vui vẻ.
Chỉ là thân hình này, đôi chân dài này.
Hắc hắc.
Trình Phóng không chú ý nghe, đúng lúc điện thoại vang lên.
Anh cúi thấp đầu, đanh muốn cầm lên thì trước mặt liền có người sà vào.
Trình Phóng ngây ra, còn chưa kịp phản ứng, hông đã bị hai tay ôm chặt.
Có một cảm giác ấm áp trên lồng ngực.
“Xong rồi, Trình Phóng.” Minh Hạnh ngẩng đầu nhìn anh khóc nức nở.
Lúc mở cửa nói chuyện, có vẻ như còn khịt mũi, vô cùng đáng thương.
Trình Phóng không ngờ đột nhiên Minh Hạnh xuất hiện ở đây, phút chốc toàn thân đều cứng lại, anh ngây ra mất vài giây.
Kinh ngạc mừng rỡ hiện lên trên mặt, đầu óc cũng lơ mơ.
“Hạnh Hạnh sao vậy? Hạnh Hạnh đừng khóc nữa.” Sau khi Trình Phóng phản ứng lại anh liền dỗ dành cô, nhẹ nhàng xoa lưng cô, phút chốc trở nên vô cùng ôn nhu.
“Hạnh Hạnh ngoan nào.”
Anh đang nghĩ có thể xảy ra chuyện gì, để cô đột nhiên chạy tới đây, còn buồn bã thành như vậy, nhất thời tim bắt đầu nhảy lên.
Minh Hạnh cũng không khóc nữa, chỉ là có hơi tủi thân, sau khi Trình Phóng dỗ dành được một lúc lâu thì cô mới nói: “Vòi nước trong nhà hỏng rồi.”
“Em không sửa được…”
Phút chốc Trình Phóng thở phào, cảm thấy cô vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Anh không khỏi bật cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao không sao, không sửa được thì quay về anh sửa, Hạnh Hạnh đừng buồn nữa.”
Ờm.
Thật ra cũng không phải vì chuyện vòi nước.
“Ba tháng nay không gặp anh rồi, em rất nhớ anh.” Minh Hạnh mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh, sau khi ngừng lại một lúc lâu, cô mới hỏi anh: “Anh không nhớ em sao?”
Lời này cô vừa nói ra, sắc mặt Trình Phóng liền thay đổi.
Mắt anh càng nặng nề, cảm xúc cuộn trào đã nhiều lần đè ép xuống, cổ họng nghẹn lại, anh chỉ gật đầu: “Nhớ.”
Sao lại có thể không nhớ chứ?
Anh để bản thân bận rộn thành thế này, nhưng nếu có chút rảnh rỗi thì trong đầu toàn là hình bóng cô.
“Ăn cơm chưa?” Sau khi Trình Phóng khôi phục lại cảm xúc, anh hỏi cô.
Minh Hạnh lắc đầu: “Chưa, em ở đây đợi anh hai tiếng rồi.”
Biết anh đang bận, vì vậy cô cũng không gọi điện thoại cho anh, chỉ đứng ngoài đợi.
Ngồi ở đây, đợi đến khi nào anh đi ra.
“Đi, dẫn em đi ăn cơm.” Trình Phóng nắm tay cô, tiện tay còn giúp cô xách túi, kéo người đi về phía trước.
Mấy người phía sau đều nhìn đến ngây ra.
Cô gái lễ tân chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ Trình Phóng mà cô ta nhìn thấy mấy tháng nay đều là người rất hung dữ rất lạnh lùng, sao còn có một mặt dịu dàng như nước vậy.
Giọng điệu chiều chuộng ấy giống như dỗ trẻ con vậy.
“Bạn gái của Trình tổng sao?” Lễ tân ngây ra hỏi, cô ta cười nói: “Thật xứng đôi.”
“Đúng vậy.”
Mấy người phía sau theo đó thở phào nhẹ nhõm, vừa này còn bị Trình Phóng dạy dỗ, bây giờ liền cười vui vẻ.
“Đó là chúa cứu thế!”
…
Trình Phóng đã ở khách sạn ba tháng rồi, vẫn là lạnh lẽo không có chút hơi người.
Có thể nhìn ra phần lớn thời gian anh đều ở phòng thí nghiệm, không ở đây.
Minh Hạnh vừa đi vừa nói luyên thuyên với anh.
“Em xem bài hướng dẫn nói như vậy, lấy cái ruột kia đem ra rửa sạch là được, ai mà biết em làm thế nào cũng không được, còn bắn nước đầy người mình nữa.”
Minh Hạnh còn đang nghi ngờ, tại sao Trình Phóng biết sửa đồ mà cũng không cần sách vở, tùy tiện gõ vài lần là xong.
Lẽ nào thật sự là bản thân không thông minh bằng anh?
“Có phải là cách làm của em sai không? Nhưng mà em…” Lời Minh Hạnh còn chưa nói xong, đỉnh đầu đè xuống một bóng mờ, tất cả lời nói bên môi đều bị chặn lại.
Một nụ hôn sâu rơi xuống, từ môi mỏng lưu luyến xuống cô, hai tay cũng không hề nhàn rỗi.
“Anh nhớ em chết đi được.” Trình Phóng nặng nề nói, nói một câu lại hôn cô, mắt cũng đã đỏ lên.
Nơi nào cũng muốn hôn, nơi nào cũng không muốn rời, giống như không dứt nổi tương tư ba tháng nay.
Minh Hạnh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, mặc cho anh tiến tới.
Vừa nãy ăn cơm anh cứ nhìn chằm chằm cô, rõ ràng nói bản thân đói nhưng cuối cùng chẳng ăn được bao nhiêu.
Chính là giống như dù ở bên nhau bao lâu, nhưng khi chia xa rồi gặp lại vẫn sẽ có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt.
Anh mãi luôn yêu cô một cách độc nhất và trong sáng.
Mặt Minh Hạnh được hôn đến đỏ bừng, đầu tóc quần áo đều loạn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, cô nhỏ giọng thương lượng với anh: “Trình Phóng, anh không được phép cắn người.”
Nếu không mùa hè mặc váy cũng không được.
“Được.” Trình Phóng khàn giọng đồng ý, anh lại nói: “Anh cắn chỗ không nhìn thấy.”
Minh Hạnh thật sự bị giày vò quá mức.
Lúc hai giờ sáng, cả người giống như bị kéo lên từ mặt nước, nhưng không ngủ được, cô gối đầu lên cánh tay anh, mở to mắt nhìn anh.
“Vừa nãy ai gọi điện cho anh vậy?”
Chuông điện thoại vang lên mấy hồi, Trình Phóng nhìn cũng không nhìn trực tiếp tắt máy ném đi.
Thực ra Minh Hạnh còn muốn nói, ngộ nhỡ có chuyện gì gấp.
“Buổi tối có cuộc họp, không đi.”
Minh Hạnh ngây ra, đột nhiên nôn nóng: “Vậy anh cũng không nói với họ một tiếng sao, bọn họ cứ luôn gọi điện giục, sẽ không cảm giác anh ở đây…”
Nói đến đây liền im bặt.
Rất nhiều người đều nhìn thấy Minh Hạnh đến tìm anh, cộng thêm Trình Phóng không hề là người dễ dàng thất hẹn, đột nhiên không đến, cái này…
“Vậy nên bọn họ gọi hai cuộc liền không gọi nữa.”
Trình Phóng lười biếng trả lời, nhìn người trong lòng rõ ràng cứng nhắc, anh mới nín cười rồi nói: “Ngược lại Lộ Tuyển đi rồi, không cần đến anh nữa.”
“Tháng sau anh còn phải về trường không?” Sau khi Minh Hạnh im lặng một lúc lâu, cô lại hỏi anh.
Theo lý mà nói thì anh đã lên đại học năm tư, còn mấy môn cần phải thi, thời gian còn lại cũng không cần ở trường nữa.
Dù sao thì các bạn học cũng đều ra ngoài thực tập rồi.
“Phải về một chuyến.”
“Bây giờ cũng biến thành về một chuyến sao? Không phải anh dự định về sau cắm rễ ở đây ư?” Minh Hạnh vừa nghe đã nôn nóng, cô bò dậy nhìn anh, vẻ mặt không vui.
“Anh nói về trường một chuyến.” Trình Phóng xoa đầu cô, ấn người trở lại trong lòng: “Ở đây nhiều nhất nửa tháng nữa là kết thúc rồi, đến lúc đó về công ty ngay.”
Sẽ không ở lại mãi.
Anh càng không chịu nổi chia xa hơn cô.
“Vậy…” Lời Minh Hạnh đến bên miệng lại lẳng lặng nuốt vào trong, cô buông mắt yên tĩnh một hồi lâu, vẫn không nói thành lời.
“Bế em đi tắm đi.” Mình Hạnh kéo tay anh nói: “Em đi không nổi.”
Người đổ mồ hôi dính nhớp khó chịu, vốn dĩ Minh Hạnh muốn gội đầu, nhưng Trình Phóng không cho, nói bây giờ muộn như vậy, gội đầu dễ gây lạnh.
Trình Phóng lấy nước cho cô ra mồ hôi một chút, sau đó lấy máy sấy tóc sấy khô mới ôm người trở lại.
“Muộn rồi, ngủ đi.” Trình Phóng nhẹ nhàng nói, lại vỗ lưng cô, dỗ dành cô ngủ.
Minh Hạnh tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng Trình Phóng, ngoan ngoãn nhắm mắt.
“Sáng mai lúc nào anh dậy cũng phải gọi em.”
“Em không muốn sau khi tỉnh lại chỉ có một mình.”
Biết anh dậy rất sớm, cô sợ anh sẽ âm thầm rời đi để cô lại một mình.
Điều đó càng khiến người ta khó chịu hơn là buồn ngủ phải dậy sớm.
“Được, anh biết rồi.” Trình Phóng đồng ý với cô, dỗ dành: “Ngủ ngoan nào.”
------oOo------