Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Mộ Trạch trực tiếp lái xe đến Huyễn Tư, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đúng lúc kim giờ điểm bốn giờ.

Tâm tình có chút phiền muộn, Mộ Trạch rút từ trong bao ra một điếu thuốc, đang cầm lấy bật lửa thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tay ngưng lại, cất bật lửa về chỗ cũ.

Hai ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, ấn hạ cửa kính, dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh rơi xuống cửa công ty.

Tâm trí anh họa ra dáng người Lộ Cẩn.

Gương mặt cô chắc hẳn đang nở nụ cười nhàn nhạt, bóng dáng yêu kiều đi đôi giày cao bảy phân sải bước tới bên anh.

Một lúc sau, anh mở ví ra, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lộ Cẩn, gương mặt bầu bĩnh điểm thêm mấy phần thơ ngây, mang theo vô vàn ước mơ bước vào thế giới.

Anh rút bức ảnh ra khỏi ví, giơ cao lên, ánh mắt trời xuyên qua cửa kính, làm rạng rỡ thêm gò má trắng nõn của Lộ Cẩn.

Bảy năm, bức hình cũng đã nhạt màu.

Anh không còn phải sống trong hoang mang sợ hãi, bởi giờ đây mỗi khi nỗi nhớ cô tràn về, anh cũng không cần phải ngắm cô qua bức hình cũ kỹ nữa rồi.

Thời điểm Lộ Cẩn cùng đồng nghiệp bước ra khỏi công ty, Giang Viện Viện gọi cô lại.

Giang Viện Viện chỉ tay về phía bên trái, chỗ có một chiếc xe đỗ ở đó, Lộ Cẩn nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, là chiếc Cayenne quen thuộc, người đàn ông ngồi ở ghế lái, đầu hơi nghiêng không biết đang làm gì.

"A Cẩn, chiếc xe kia dừng trước cửa công ty đã hơn một tiếng rồi, là đang chờ cô à?" Giang Viện Viện nhớ đó là chiếc xe buổi sáng đã chở Lộ Cẩn đi làm.

Lộ Cẩn khẽ run: "Hơn một tiếng?"

"Đúng vậy!" Giang Viện Viện có chút ngượng ngùng cười một tiếng: "Bởi vì xe kia là chiếc Cayenne được sản xuất giới hạn trên cả nước, tương đối bắt mắt nên tôi có chú ý."

Giọng nói cao vút của Tiểu Huyên vang lên từ phía sau: "A Cẩn, cô còn dám chối, chứng cớ rành rành thế này! Thật sự rất thân mật nha, đi làm được đưa đi đón về thế này! Là một chàng trai ấm áp đúng không?"

Chàng trai ấm áp?! Lộ Cẩn thiếu chút nữa cười ra tiếng, Mộ Trạch và hai chữ "ấm áp" không hề có quan hệ với nhau.

Cô mỉm cười, phất tay với mọi người một cái: "Đi trước đây, hôm khác trò chuyện nha!"

Tiểu Huyên không ngừng lắc đầu: "Xem kìa xem kìa, như thể không đợi được!"

Ách... Đây không phải là chờ đợi không kịp.

Người ta cũng đã chờ hơn một tiếng rồi, bản thân không biết xấu hổ lại để cho người ta chờ nữa hay sao?


Cảm giác có người đi về hướng mình, Mộ Trạch quay đầu, nhìn thấy Lộ Cẩn, khóe miệng anh không tự chủ giương lên.

Giống như là sợ cô không nhìn thấy mình, Mộ Trạch xuống xe, nghiêng người dựa vào thân xe, vẫy tay với cô.

Lộ Cẩn có chút kinh ngạc, bởi vì Mộ Trạch lúc này, tựa một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời.

Sau lưng truyền tới tiếng hét chói tai của Tiểu Huyên: "Nam thần! AAAAAA! Nam thần lại tới đón A Cẩn tan làm!"

Kêu lên mấy tiếng như vậy, ngay sau đó cố gắng đè nén tất cả mọi thanh âm bày tỏ sự rúng động của mình.

Lộ Cẩn không nhịn được quay đầu nhìn một cái, mấy cô gái bát quái đang bày tỏ sự ngạc nhiên với cô.

Chắc hẳn giờ Tiểu Huyên đã hỏi thăm sức khỏe hết cả tổ tông nhà cô rồi, cô có thể tưởng tượng được ngày mai đi làm, cô phải chịu một phen "Tra tấn nghiêm khắc" của mấy cô gái kia như thế nào rồi.

Chờ Lộ Cẩn bước đến gần, Mộ Trạch thay cô mở cửa ghế phụ.

Lộ Cẩn làm như tình cờ hỏi anh: "Sao lại đến sớm như vậy?"

"Vừa mới tới được một lúc." Đóng cửa xe, anh cũng ngồi vào ghế lái.

Lộ Cẩn ngạc nhiên, còn tưởng rằng anh sẽ nói thật.

Trong lòng không kìm nén được lại bắt đầu suy nghĩ xem lời anh nói chưa yêu bao giờ là thật hay giả.

Thấy cô nãy giờ không nói gì, Mộ Trạch mở miệng hỏi: "Nghĩ xem ăn gì tối nay chưa?"

Lộ Cẩn phục hồi tinh thần, không quấn quít vào cái chủ đề vô vị đó nữa, hỏi ngược lại anh: "Anh muốn ăn cái gì?"

"Anh quyết định?" Giọng nói của anh mang theo chút hân hoan.

Lộ Cẩn nghiêng đầu nhìn anh, khi anh cười lên thật sự rất đẹp trai, khiến cô trầm mê như vậy.

"Dĩ nhiên." Ánh mắt cô rời đi, nhìn về dòng xe cộ không ngừng băng băng trên đường, giờ cao điểm, xe tiến về phía trước có chút không thuận lợi, phải mất một lúc mới đi được một đoạn ngắn. "Đã muốn cảm ơn anh thì nhất định phải để cho anh chọn rồi."

Mộ Trạch trầm ngâm: "Lẩu thì sao?"

"Được a, rất lâu rồi tôi chưa ăn lẩu."

Lộ Cẩn phát hiện, từ tối hôm qua đến giờ, mối quan hệ giữa cô và Mộ Trạch được biến hóa một cách vi diệu, tựa hồ không còn cái gì gọi là im lặng lúng túng nữa.


Một nhà hàng lẩu được trang trí bằng màu đất như ở quê nhà, bước vào cửa đập vào mắt là một màu xanh biếc, hương thơm của lá bay trong không khí hòa quyện với mùi thơm nồng đượm của lẩu.

Có người từ bên trong ra tiếp đón, Mộ Trạch gật đầu với người ta.

Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, trên gương mặt là nụ cười thân thiết: "Tiểu Trạch cuối cùng thì cháu vẫn nhớ tới dì này! Dì còn cho là cháu với Tiếu Nghị hai đứa quên luôn người dì này rồi! Thằng nhóc kia ở nước Mỹ gây không ít phiền toái cho cháu chứ?"

Mộ Trạch cũng không khách sáo: "Thêm phiền toái không ít cũng giúp cháu khi bận nhiều không ít ạ."

"Thằng nhóc đó cả ngày chỉ lêu lổng ở ngoài, không biết bao giờ mới trở về đây!"

"Chờ tới khi cậu ấy làm xong chuyện sẽ về ngay lập tức quay về,  từ đầu đến cuối chỉ cắm rễ ở trong nước thôi."

Nụ cười của người phụ nữ càng sâu hơn, dì nhìn Lộ Cẩn đang đứng cạnh Mộ Trạch, trong phút chốc ánh mắt mang theo chút giật mình, khi quay sang nhìn Mộ Trạch lần nữa mới trở về trạng thái bình thường: "Phòng số hai đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa, lão thái bà ta đây không quấy rầy."

Mộ Trạch gật đầu một cái: "Dì Chu Di, hôm khác cháu sẽ đến nhà dì ăn cơm chùa."

"Được được, vô cùng hoan nghênh! Lúc đó nhớ dẫn theo tiểu thư này đến cùng!" Chu Di đi trước dẫn đường, đến gian phòng, dì phân phó mấy câu với nhân viên phục vụ rồi nhanh chóng rời đi.

Lộ Cẩn luôn cảm thấy dì Chu Di đã hiểu lầm điều gì đó.

Mộ Trạch giải thích với cô: "Chu Di là mẹ bạn tốt của anh, sau khi mẹ anh qua đời, dì vẫn luôn chiếu cố anh tới tận bây giờ."

Lộ Cẩn ngẩn ra, không kiềm được nhìn về phía anh.

Mẹ anh qua đời?

"Bảy năm trước, mẹ bất ngờ ra khi khi đi ở ngoài đường."

Lộ Cẩn nhớ đến mình mẹ.

Mộ Trạch tỏ vẻ phong khinh vân đạm, vô tình nói ra, tựa như việc mẹ qua đời không hề gây cho anh bất cứ thương tổn nào.

Không muốn người khác nhìn thấy sự yếu ớt của mình, cô không phải cũng là người như vậy sao?

Đồ ăn nhẹ và đồ uống đã được chuẩn bị trên bàn, nồi đầy nguyên liệu lúc này cũng đang sôi ùng ục.


Lộ Cẩn thả những món cần thời gian chín lâu vào nồi, động tác vô cùng nhẹ nhàng êm ái, lo sợ nước trong nồi sẽ bị bắn lên.

Mộ Trạch nhìn dáng vẻ thuần thục của cô, tự nhiên nhớ lại hồi xưa, Lộ Cẩn từng kéo anh tới một nhà hàng buffet lẩu.

Bởi vì là buffet lẩu nên Lộ Cẩn vô cùng sung sướng, bưng ra cả một bàn thức ăn, còn có cả đồ ngọt tráng miệng, trái cây, đủ các loại.

Người bình thường hay suy nghĩ trong lòng là ăn cho no bụng để lấy lãi số tiền mình bỏ ra, kết quả hết lần này tới lần khác đều là no bụng đói con mắt, cuối cùng còn thừa rất nhiều thức ăn trên bàn không đụng đến, Lộ Cẩn đều dùng ánh mắt đáng thương mang theo khẩn cầu nhìn Mộ Trạch.

Mộ Trạch sợ nhất ánh mắt này của cô, lúc ấy định trực tiếp nộp tiền phạt nhưng Lộ Cẩn không chịu, cương quyết kéo anh ngồi xuống không để cho anh đi, nói ra một tràng nếu nộp tiền phạt thì sẽ bị lỗ vốn này nọ.*

(*) Ở một số nhà hàng buffet thì hay có quy định nếu lấy đồ ăn nhưng không ăn mà bỏ thừa quá nhiều thì sẽ bị phạt tiền.

Bất lực, hai người chỉ có thể nhét thêm thức ăn vào bụng, kết quả vừa đi ra khỏi nhà hàng Lộ Cẩn đã bám vào một thân cây rồi nôn thốc nôn tháo.

Mộ Trạch nhúng thịt bò vào nồi: "Vẫn nhớ chuyện chúng ta đi ăn lẩu hồi trước sao?"

"Nhớ." Nhớ tới mình khi ấy ngốc nghếch vô cùng, cô tự giễu: "Khi đó tôi thực sự rất ngốc."

Cô nhớ mình hồi đó quấn Mộ Trạch hơn một tuần anh mới mở miệng đồng ý.

Cô mời Mộ Trạch đi ăn, sợ không đủ tiền còn cố ý mang dư ra hai trăm tệ, cuối cùng vẫn là Mộ Trạch trả tiền.

Mộ Trạch đồng ý: "Ừ, quả thật rất ngốc, ngốc đáng yêu."

Đáng yêu?

Không phải là buồn cười sao?

Anh nói tiếp, không khỏi có chút bật cười: "Sau hôm đó, một thời gian rất dài anh không dám đi ăn lẩu."

"Tôi cũng thế, sau này mỗi khi nghe đến chữ "lẩu" thôi đã sinh ra cảm giác bài xích."

Lộ Cẩn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mình có thể cùng Mộ Trạch nói từng chuyện ngày xưa của bọn họ một cách khoái trá như vậy, cô cho rằng anh không hề nhớ tới những chuyện này.

Hôm nay trên bàn ăn cũng đặt rất nhiều thức ăn, nếu như đổi thành hình thức buffet lẩu, nếu như hai người không trải qua mấy năm xa cách, như vậy, có lẽ hai người đã thật sự trở lại thời niên thiếu của những năm tháng xuân xanh.

Chỉ là, thời gian vô tình, người cũng không còn tình nữa rồi.

Cô cũng không còn khả năng yêu đơn phương anh tựa con thiêu thân vùi mình vào ngọn lửa như trước đây.

Bởi, yêu đơn phương là một thứ yêu khổ cực khôn cùng.

"A Cẩn." Người đàn ông đột nhiên nhẹ giọng gọi tên cô.

"Ừ?" Lộ Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía anh.


Mộ Trạch chưa bao giờ gọi tên cô thân mật như vậy, giọng nói của anh như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng nhu hòa lướt qua trái tim Lộ Cẩn, khiến cô phải cố gắng che giấu chút khác thường của mình.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, Mộ Trạch lại có chút khẩn trương, khớp xương ở bàn tay trái đặt trên bàn đã trắng bệch.

Nên nói với cô thế nào bây giờ?

Có thể sẽ khiến cô sợ hãi không?

Cô ấy sẽ chấp nhận mình chứ?

"Nếu như được quay về thời điểm bảy năm trước, em có còn thích anh không?" Giọng nói người đàn ông vô cùng bình thản, không mang theo chút khác lạ nào, thế nhưng nhịp tim đập kia đã bán đứng anh rồi.

Làm thế nào mà anh lại hỏi điều này?

Điều này có ý nghĩa với anh sao?

Lộ Cẩn suy nghĩ một chút, đáp: "Có lẽ là có."

Dẫu sao bảy năm trước cô không hề cân nhắc điều gì, chỉ đơn thuần thích anh mà thôi.

Nhưng không phải cô vừa mới nói sẽ không trở thành thiêu thân lao mình vào lửa nữa ư?

Vấn đề này, chính cô cũng không cách nào nói ra được câu trả lời chính xác.

Hai câu trả lời, vừa mang theo mâu thuẫn lại vừa không mâu thuẫn chút nào.

Cô đột nhiên muốn biết ngày đó anh đã nghĩ gì. (Ngày Mộ Trạch xé lá thư tỏ tình của Lộ Cẩn)

Thấy anh không trả lời, cô nói tiếp: "Thời điểm đó tôi làm phiền anh rất nhiều, giống như một đứa ngốc vậy, luôn luôn lẽo đẽo sau lưng anh."

Mộ Trạch rơi vào quá khứ, nhớ lại thời điểm đó Lộ Cẩn tựa như không biết xấu hổ, ngày ngày đi theo sau lưng anh, nhớ có một lần khoảng cách hai người rất gần nhau, anh đột nhiên dừng bước, Lộ Cẩn ngay lập tức đụng phải, vốn là anh muốn quở trách cô, ai ngờ lại nhìn thấy cô xoa mũi, ánh mắt ủy khuất nhìn anh: "Thật đau!"

Giọng nói ôn nhu tựa như đang nũng nịu, đôi mắt mang theo những giọt nước trong suốt, tựa như đang trách cứ anh làm cô đau, khiến anh ngập lập tức luống cuống, không phải biết xử sự như thế nào, chỉ còn cách không nói tiếng nào xoay người rời đi.

Mộ Trạch nhìn về phía cô, ánh mắt trong veo: "Bị người khác làm phiền đã tạo thành thói quen, đột nhiên vào một ngày người ấy không ở bên cạnh, trong lòng trở nên vô cùng vắng vẻ."

Tâm Lộ Cẩn không kiểm soát được nhảy loạn, cô không hiểu tại sao Mộ Trạch lại đột nhiên nói ra những lời này, như thế này, không phải là lời nói ra từ một người đàn ông, ít nhất, đây không phải là lời dành cho cô.

Lộ Cẩn không dám nhìn vào mắt anh, nhưng lại không muốn để lộ ra ý tránh né, chỉ có thể đưa ánh mắt dịch xuống cổ anh.

Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi mà Tô Mạc Thần mua cho anh.

Giọng Mộ Trạch trầm thấp: "Lộ Cẩn, em có nguyện ý khôi phục lại trái tim đã mục rỗng bảy năm trời quay về với nhịp đập ban đầu của nó không?"

Trong đôi mắt người đàn ông chan chứa sự chân thành, nhưng Lộ Cẩn lại chẳng hề nhìn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận