Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

"Tiểu thư Lộ, hoa của cô, mời ký nhận."

Buổi sáng, vừa mới đến công ty ngồi vào ghế được hai phút thì có một chàng trai trẻ ôm bó hồng tới tìm Lộ Cẩn ký nhận.

Cũng giống như lần trước cô nhận hoa ở nhà, vẫn là mười một bông hoa hồng đỏ kiều diễm, người tặng hoa cũng không hề ghi tên mình.

Tiểu Huyên mang vẻ mặt đầy hâm mộ: "A Cẩn, là ai tặng vậy?"

Lộ Cẩn bất đắc dĩ buông tay: "Tôi cũng không biết."

Chúng nữ xung quanh liền xôn xao.

Tiểu Chu: "A Cẩn, số cô gần đây vô cùng đào hoa nha, hết Mộ tổng giờ lại đến người lãng mạng bí ẩn nào đó theo đuổi."

Lộ Cẩn: "..."

A Nhuế: "Vâng, trong khi đó tới bây giờ tôi còn chưa được tặng hoa bao giờ."

Tần Hiểu Tuệ đứng lại gần đóa hoa ngửi một hồi, cô nheo mắt cảm thán: "Ừ —— thật là thơm! Tôi đếm một chút, một, hai, ba... mười một. Mười một bông hoa hồng đỏ mang nghĩa rằng: Yêu em cả cuộc đời, vĩnh viễn không rời xa. Lời hứa sâu sắc như thế này, A Cẩn, cô chắc chắn biết người tặng hoa là ai đúng không?"

Lộ Cẩn lắc đầu.

Cô thật sự không biết, cô chỉ biết người thần bí này đã tặng hoa cô hai lần, có phải người theo đuổi cô hay không cô cũng không biết được.

Tiểu Huyên đột nhiên trừng mắt với Lộ Cẩn: "A Cẩn, liệu có phải là Một tổng hay không?"

Lộ Cẩn liếc cô ấy một cái: "Cô cảm thấy anh ấy giống dạng người sẽ tặng hoa cho tôi à?"

Tiểu Huyên cực kỳ nghiêm túc gật đầu một cái: "Giống chứ."

Lộ Cẩn: "..."

Trải qua một cuộc thảo luận dữ dội như vậy nhưng cuối cùng không ai đưa ra được đáp án người bí ẩn tặng hoa là ai.

Hy vọng người tặng hoa đó sớm lộ diện, bởi nhận được hoa có chút khó hiểu, dù không phải là chuyện gì xấu nhưng trong lòng Lộ Cẩn vẫn là một mảnh mơ hồ bất an.

Cô tìm một bình hoa giống như lần trước, cắm hoa vào bình, đặt trên bàn làm việc.

Đúng lúc Triệu Húc đi tới, thấy bình hoa trên bàn, ngẩn người.

Giọng anh dửng dưng: "Bạn trai tặng sao?"

Lộ Cẩn lắc đầu: "Tôi cũng không biết là ai tặng nữa."


"Xem ra người yêu mến cô còn trải dài lắm."

Cô cười cười: "Không chừng lại tặng sai người đấy, kết quả lại cho tôi hưởng tiện nghi thế này."

~

Lộ Cẩn đang chuyên tâm thiết kế, bỗng nhiên cảm thấy có một bóng đen đang phủ lên người mình, cô ngẩng đầu, giật mình.

Mộ Trạch?!

Sao anh lại đến nơi này?

"Ăn trưa chưa?"

Lộ Cẩn trả lời theo bản năng: "Chưa ăn." Cô cầm điện thoại nhìn đồng hồ, mười giờ hơn, còn mấy tiếng nữa là đến giờ ăn trưa của công ty.

"Vậy thì tốt." Tựa như anh đang thở phào nhẹ nhõm.

?

Lộ Cẩn nghi hoặc nhìn về phía anh.

Tay phải Mộ Trạch giơ lên, trong tay là một hộp giữ nhiệt, ánh sáng bàng bạc của inox phản chiếu dưới ánh đèn phòng làm việc.

Nhìn thấy cô mang ánh mắt khó hiểu, anh nói: "Cảm ơn túi trái cây ngày hôm qua em đưa."

Bởi vì túi trái cây hôm qua cô đưa anh mà hôm nay anh cố ý mang cơm trưa tới cho cô?

"Anh còn có việc, đi trước." Anh đặt hộp giữ nhiệt xuống, xoay người rời đi, động tác nối tiếp nhau, tựa như việc anh đưa cơm trưa cho cô là chuyện đương nhiên.

Lộ Cẩn vẫn còn đang trong trạng thái trố mắt nhìn, cho đến khi Mộ Trạch đi rồi, các đồng nghiệp lại hô hào nhau vây quanh cô lần nữa.

Ánh mắt Tiêu Huyên ánh lên vẻ hưng phấn: "A Cẩn, A Cẩn, thành thật khai báo, giữa cô và Mộ tổng rốt cuộc là có chuyện gì?"

A Nhuế: "Thật sự đấy, cô có biết vừa rồi mắt tôi sắp rớt ra rồi không, anh ấy lại tự mình đem cơm trưa tới cho cô!"

Đồng nghiệp A: "A Cẩn, hai người đang yêu nhau đúng không? Mượn hào quang của cô vậy là chúng tôi có thể nhìn thấy nam thần thường xuyên, đáng tiếc là nam thần đã bị cô bắt sống rồi, thật hâm mộ ghen tỵ quá đi!"

Đồng nghiệp B: "A Cẩn, cô còn không mở hộp cơm ra xem nam thần làm bữa trưa tình yêu cho cô như thế nào."

Lộ Cẩn cúi đầu tiếp tục thiết kế: "Bây giờ tôi vẫn chưa đói."


Cô sẽ không ở trước mặt nhiều người mở hộp cơm ra đâu!

Mặc dù cô biết trong hộp cơm sẽ chẳng có món gì lạ cả.

"Cắt!"

Đồng nghiệp mặt đầy khinh bỉ nhìn cô.

Mười một rưỡi, đợi tất cả mọi người trong phòng đều đi ăn, Lộ Cẩn mới cho phép bản thân được mở hộp cơm.

Dè dặt mở, cô không kiềm được mà trở nên khẩn trương.

Một giọng nói vang lên, lặp đi lặp lại trong lòng: "Đây là cơm trưa Mộ Trạch mang đến cho mình! Đây là cơm trưa mang đến cho mình!"

Rốt cuộc cũng mở ra, Lộ Cẩn ngửi ra được mùi ngô cùng mùi sườn thoang thoảng trước mũi.

Cùng lúc đó, dưới bãi đỗ xe của Huyễn Tư, Mộ Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, anh đặt văn kiện xuống nhìn hộp giữ nhiệt, khẽ nhếch môi, bây giờ chắc cô đã ăn rất ngon rồi.

Cố tình dành cả buổi sáng để hầm một nồi canh, không thể nói rõ lý do, chỉ là đột nhiên muốn nấu cho cô ăn.

Nhìn thấy vẻ măt khó hiểu của cô, anh chỉ có thể nói ra một cái cớ ngoài lề.

Mộ Trạch mở hộp giữ ấm, bắt đầu ăn cơm.

Lộ Cẩn uống một thìa canh, vị ngọt ngào ngập tràn khoang miệng, đôi mắt không kiềm chế được híp lại.

Cô giống như một bé mèo nhỏ tham ăn, uống liên tục mấy thìa canh mới bắt đầu ăn cơm.

Lúc này đây, tựa như cô được trở về là Lộ Cẩn của bảy năm trước, không đa cảm, không băn khoăn, chỉ có sự vui vẻ tràn đầy.

Nếu như được sự cho phép của thời gian, được sự cho phép của cuộc đời, cô nguyện cầu rằng mình mãi mãi không cần tỉnh lại khỏi giấc mộng này.

Hộp giữ nhiệt có ba tầng, cô mở chỉ mở hai tầng đầu tiên, miệng vẫn đang nhai ngô, cô chuẩn bị mở hộp ở cuối cùng.

Không biết ở trong là món gì.

Từ từ mở ra, bên trong chỉ có một phong thư.

Quen mắt vô cùng.

Đột nhiên Lộ Cẩn có chút hoảng hốt, cô cầm lá thứ lên, mở ra.


Là những dòng chữ khó coi quen thuộc:

"Bạn học Mộ Trạch thân ái:

Chào anh!

Viết ra được câu đầu tiên cũng mất rất nhiều thời gian, rốt cuộc viết "Bạn học Mộ Trạch tôn kính" tốt hơn hay "Bạn học Mộ Trạch thân ái" tốt hơn đây?

Hì hì, cuối cùng thì em vẫn dùng "Bạn học Mộ Trạch thân ái." Em luôn cảm thấy dùng hai chữ "tôn kính" thì có vẻ già lắm.

Nhận được lá thư này chắc chắn anh sẽ rất ngạc nhiên phải không? Thật ra em không biết từ khi nào em đã bắt đầu thích anh rồi, đại khái thì em chính là con nhóc lỗ mãng đã va phải vào ngực anh ngày hôm đó đây.

Tại sao lại thích anh nhỉ?

Em không thể nghĩ ra được lý do, dù sao thì vẫn luôn muốn được gặp anh, dù anh chẳng hề để ý tới em thì em vẫn muốn được ở bên cạnh anh, ngày thường cũng chỉ nghĩ đến anh. Không thích nhìn anh thân mật với những cô gái khác, thấy anh không vui sẽ muốn làm anh nở nụ cười. Không thích bộ dạng nhíu mày ưu tư của anh, không thích những khi anh không nói chuyện với em, không thích mỗi lần đi bộ với nhau anh luôn ỷ vào đôi chân dài mà bỏ em lại phía sau.

Aizz! Nói nhiều như vậy, thật ra thì, em muốn nói rằng, anh có thể trở thành bạn trai của em không?

Anh không hay cười, em sẽ có cách khiến anh cười, anh không nói chuyện em sẽ tâm sự cho anh nghe, anh đi nhanh thì em sẽ cố gắng đuổi kịp, nhưng khi anh thân mật với những cô gái khác, em không nhịn được sẽ nổi máu ghen, chuyện này không thể trách em được, em cũng không thể khống chế, bất quá thì em sẽ cố gắng kiềm chế không ghen.

Em là tiểu quỷ nhát gan, không dám trực tiếp thổ lộ với anh, cho nên đành phải dùng phương thức viết thư gửi đến anh, em thích anh, anh sẽ bằng lòng trở thành bạn trai của em chứ? Nếu như anh nguyện ý, vậy hãy trả lời thư của em, cảm ơn anh!

Lộ Cẩn

Ngày 15 tháng 10 năm 2008"

Ngay dưới bức thư là những dòng chữ đầy nộ lực, hiển nhiên là đến từ một người khác:

"Bạn học Lộ Cẩn thân ái, sau này, anh sẽ không thân mật với những cô gái khác, anh sẽ cố gắng cười nhiều hơn, bớt cau mày, nếu như em mệt mỏi, anh sẽ dừng bước chờ em, nhưng điều kiện kiên quyết là, em phải trở thành bạn gái của anh!

Anh muốn mình là bạn trai của em, còn em thì sao?

Mộ Trạch

Ngày 15 tháng 10 năm 2008"

Nhìn tới dòng này, ánh mắt Lộ Cẩn trở nên mơ hồ, trái tim mãi không thể bình tĩnh được.

Thì ra anh lại nhặt bức thư lên, thì ra khi đó anh có đáp lại, thì ra khi đó anh đối với cô cũng...

Nhưng vì sao?

Vì sao khi ấy anh lại vứt thư đi? Vì sao khi ấy anh lại đột ngột rời đi?

Tay Lộ Cẩn có chút run rẩy, cô cầm điện thoại đang đặt trên bàn gọi cho số không hề lưu trong danh bạ nhưng bản thân đã thuộc lòng.

Đầu bên kia tiếp thông rất nhanh, vang lên giọng trầm thấp của người đàn ông: "A Cẩn."


Lộ Cẩn nắm chặt bàn tay, trong lúc nghẹn ngào nhất thời, không biết nên nói lời gì.

Trầm ngâm chốc lát, đầu dây bên kia đã mở lời trước, giọng nói rất nhẹ: "Nước Mỹ không tốt hơn nơi này, bởi nơi này có em."

Nước Mỹ không tốt hơn nơi này, bởi nơi này có em.

Vậy cớ sao anh phải đến Mỹ? Đi một lần chính là đi bảy năm trời, ngay cả lời chào tạm biệt cũng không nói.

Nước mắt rơi xuống, Lộ Cẩn có chút mất khống chế gào vào điện thoại: "Mộ Trạch, anh là tên khốn khiếp!"

Mặc kệ người ở đầu bên kia phản ứng gì, cô ngắt điện thoại, gục đầu xuống bàn nhỏ giọng khóc.

Tiểu Chu ăn cơm xong trở về nhìn thấy Lộ Cẩn như vậy liền sợ hết hồn, cô vội vàng chạy tới, không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lộ Cẩn khóc: "A Cẩn, cô làm sao thế? Có chuyện gì thì tâm sự một chút với tôi, đừng như vậy."

"Không có chuyện gì." Lộ Cẩn vội vàng lau nước mắt: "Chỉ là đột nhiên mắt không thấy thoải mái thôi."

Sau đó, mấy người Tiểu Huyên cũng trở về phòng, Lộ Cận nhanh chóng cúi đầu, không muốn bọn họ nhìn thấy.

Đột nhiên cảm giác có người chạy tới, Lộ Cẩn theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy Mộ Trạch – cái người gặp biến cố cũng không sợ hãi đã chạy tới bên cô.

Anh có mấy phần hốt hoảng, không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, kéo tay Lộ Cẩn chạy ra ngoài.

Lộ Cẩn cứ để mặc cho anh kéo như vậy.

Có chuyện là luôn cần phải giải quyết, mà cô, không muốn trốn tránh nữa.

Anh kéo Lộ Cẩn chạy một đường lên tầng thượng, Lộ Cẩn có cảm giác bọn họ là cặp đôi đang bỏ trốn.

Chạy đường xa như vậy, vậy mà hô hấp của anh cũng không thay đổi, mà Lộ Cẩn đã mệt đến không còn dưỡng khí.

Mộ Trạch nhìn cô, ánh mắt cô có chút đỏ, nghe điện thoại anh cũng biết cô đã khóc, cho nên mới chạy như kẻ điên đến tìm cô.

Anh vẫn đang nắm tay cô, Lộ Cẩn muốn cựa ra, nhưng anh lại nắm chặt hơn.

"A Cẩn, anh mới tên quỷ nhát gan, bảy năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế."

Ưu tư vừa lắng xuống đã bị câu nói của anh làm sụp đổ, nước mắt đọng nơi vành mắt, cô muốn rụt tay về, anh không chịu.

Nhìn cô, đáy mắt là một mảnh trong veo: "Em bằng lòng chấp thuận người bạn trai đến chậm bảy năm của em không?"

Đáy lòng Lộ Cẩn khẽ run, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, cô đột nhiên cảm thấy mình là quỷ yêu khóc, muốn trốn thoát, anh không cho.

Mộ Trạch nhẹ nhàng nâng cằm cô, khẽ khàng đặt từng nụ hôn xuống mặt cô, hôn xuống từng giọt từng giọt nước mắt đang chảy dài.

Nụ hôn này, càng hôn càng không thể dừng lại, nước mắt lăn xuống càng nhiều hơn, tựa như nỗi phiền muộn đè nén bao năm giờ đây đã được giải thoát. Cuối cùng, cô khóc lớn, hệt một đứa trẻ không chịu nghe lời.

Mộ Trạch ôm cô thật chặt vào lòng, ngực lập tức truyền tới một mảnh ướt át.

Lòng anh khẽ nhói, mang theo nỗi đau ẩn hiện, anh tổn thương cô, cũng làm tổn thương chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận