Đừng Mở Cửa Full

Tối hôm đó sau bữa tối cùng các y bác sĩ tại nhà ăn tập thể, Thành lững thững bước về phòng, đầu hơi có chút chếnh choáng bởi hơi men của rượu. Chưa kịp mở cửa phòng thì Thành chợt nhớ ra cánh cửa sổ, anh tiến lại nhìn ngắm xem có lỗ thủng nào như đêm qua không...Thành tủm tỉm cười rồi vỗ nhè nhẹ vào trán mình.

Bỗng nhớ ra phòng của Nhung, Thành quay người lại rồi bước qua khoảng sân rộng để tới phòng của cô hỏi thăm.

Thành giơ tay gõ cửa nhưng kịp phát hiện ra cửa đã khóa ngoài, Thành đứng tần ngần một lúc rồi quay về, vừa ngoảnh lại, Thành bỗng giật bắn mình vì Nhung đã đứng đằng sau anh từ bao giờ, ánh mắt đang lạnh lùng nhìn anh...

Thành lúng túng:

- Cô...cô về rồi à? tôi định sang hỏi thăm.

Vừa nói Thành chợt nhìn thấy tay trái của Nhung đang xách một cái túi đen trông có vẻ đựng đồ gì đó hơi nặng, dù trời tối nhưng Thành cũng nhận ra ngay loại túi đó là loại túi đựng chất thải y tế. Thấy Thành chú ý, Nhung đưa tay giấu chiếc túi đó ra đằng sau rồi nói:

- Tôi vừa đi có chút việc...Có việc gì không?

Thành hơi ngạc nhiên, mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn thái độ của Nhung:


- À...Tối qua...tối qua cô có sang...phòng tìm tôi không?

Chuyện cánh cửa sổ và bóng người đêm hôm qua, dù Thành không biết là tỉnh hay mê nhưng anh vẫn muốn gặp Nhung để xác định lại một lần nữa.

Nhung tiến tới gần cửa phòng mình nhưng không mở khóa, có vẻ như không muốn cho Thành vào trong, cô đứng trước cửa rồi nói:

- Không! Chắc anh nhầm, tối qua tôi ngủ sớm. Chắc đêm qua gió đập cửa nên anh nghĩ là có người gọi?!

Thành khẽ gật đầu:

- À...chắc vậy, tôi tưởng có ai tìm mình nên hỏi lại cho yên tâm. Từ chiều đến giờ bận quá nên giờ mới gặp cô. Thôi không dám phiền cô nữa, tôi về phòng đây!

Nhung bỗng nói:

- Quần áo anh thay ra thì cho vào thùng gỗ trước cửa phòng, hàng ngày tôi sẽ cho người lấy và mang đi giặt. Những buổi sáng khi vào khoa khám cho bệnh nhân, anh cứ để cửa phòng để tôi cho người vào dọn dẹp. Còn hôm nào anh muốn đi thăm quan cuộc sống của người dân quanh đây thì bảo tôi.


Thành thấy vui hơn sau câu nói của Nhung:

- Cảm ơn, Cô chu đáo quá. Tôi sẽ xem công việc thế nào rồi phiền cô sau.

Vừa đi về phòng Thành vừa huýt sáo, tay cài then cửa bên trong rồi tiến về phía cửa sổ. Sợi dây ni-lông bị đứt đêm qua đã được thay bằng cái móc sắt chắc chắn. Thành tủm tỉm cười tay đặt lên cánh cửa sổ rồi lẩm bẩm:

"Thế quái nào hôm qua lại ngủ mơ là nó có lỗ thủng ở đây?!"

Thành tặc lưỡi rồi tắt đèn, đã leo lên giường nằm thì nhớ ra quên chưa đóng cửa sổ, sợ đêm lại có gió giật như hôm qua, anh lại lục đục ngồi dậy. Vừa thò hai tay ra với cánh cửa sổ thì Thành bất ngờ thấy phòng của Nhung vẫn để đèn sáng, cô ta đang đứng trước cửa phòng, đầu ngó nghiêng nhìn xung quanh. Cảm thấy hành động của cô gái này có gì đó mờ ám nên Thành tò mò theo dõi.

Khoảng mười phút sau cô ta quay ra trước cửa, qua ánh đèn điện tại phòng, Thành nhận thấy cô ta đã thay quần áo khác, điều đáng ngạc nhiên là bộ trang phục Nhung đang mặc là của người dân tộc Tày Đăm, tóc cô búi cao trên đỉnh đầu. Có vẻ lén lút, cô ta quay vào phòng và cầm chiếc túi đen lúc nãy rồi đi nhanh ra ngoài cổng khu tập thể.

Thành ngó theo nhìn nhưng phạm vi quan sát từ cửa sổ không đủ rộng để nhìn ra được phía cổng nên anh không biết cô ta đi với ai và làm gì với cái túi đen đó.

Suy nghĩ thắc mắc về hành động khó hiểu của cô gái tên Nhung này một lúc, Thành thở dài rồi đóng cửa sổ lại.

"Mình tò mò vào việc riêng của người ta quá rồi, dù sao cũng không liên quan đến mình"

Thành lẩm bẩm rồi leo lên giường, men rượu tối nay làm anh buồn ngủ sớm, dù mới hơn 10 giờ tối nhưng hai mí mắt đã nặng trĩu. Thành gạt bỏ những suy nghĩ đang vương vấn trong đầu rồi ngủ một giấc ngon lành...

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận