Nhà của Diệp Ngọc Y...
Trên chiếc giường màu xanh da trời ấm áp, một thân hình nhỏ bé vẫn còn vùi trong đó, đang ngon lành mà ngáy ngủ, "nàng thơ" đó không ai khác chính là cô, Diệp Ngọc Y.
Ngọc Y là một nữ sinh cấp ba, ở trường cô luôn đạt được những thành tích rất nổi trội, thường được mọi người biết đến với danh xưng mọt sách của lớp 12b2, vẻ bề ngoài thuộc dạng ưa nhìn, chiếc mũi cao vừa đủ dùng, còn thêm đôi mắt hai mí to tròn long lanh nữa, không phải cô không xinh đẹp nhưng cũng chưa đến nổi thế đâu, mà ít ra cũng chưa từng có ai chê cô xấu cả.
Trở về với thực tại, cô vẫn còn đang ôm khư khư con gấu bông mà say giấc nồng chẳng hay biết ngoài cánh cửa kia đang có tiếng la hét ầm ĩ của mẹ cô_ bà Mai Hương Mỹ:
"Diệp Ngọc Y! Con có biết bây giờ là mấy giờ chưa hả?"
....
Trả lời lại bà vẫn là tiếng ngáy ngủ ngon lành đó, hôm nay là thứ hai, là ngày đầu tuần đáng lẽ ra cô nên dậy từ sớm để chuẩn bị đến trường rồi mới phải, còn đằng này...
Nhưng biết làm sao bây giờ, dư âm ngày hôm qua cần còn đọng lại.
Cô và Mộc Cẩm Dương_ bạn thân nhất của cô đã có một trận ăn chơi xả láng đến gần mười giờ khuya mới mò về, cũng một phần vì hôm qua là chủ nhật nên mẹ cô cũng không la rầy gì nhiều, có thể hiểu rằng chỉ vì bà có một mình cô thôi nên không nỡ khắc khe quá mức.
Còn ba cô_ông Diệp Văn, là một chủ thầu xây dựng khá có tiếng tâm nên gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả, đủ ăn đủ mặc.
Vì công việc của ông ấy rất bận rộn nên luôn xa nhà thường xuyên, gọi là đi công tác cho sang nhỉ.
Nên trong căn nhà khang trang, rộng rãi đó chỉ còn cô và mẹ thôi, hiểu được nỗi lòng của mẹ nên vào dịp cuối tuần hay lễ lộc cô thường dành thời gian ở nhà với bà, cùng trò chuyện, nấu ăn, hay mua sắm vân vân và mây mây.
Cũng chỉ có hôm qua là ngoại lệ, vì là sinh nhật của Mộc Cẩm Dương nên cô không thể bỏ cô bạn của mình cô đơn được.
Dù vẫn chưa mở được cặp mắt ra nhưng dường như cô đã ý thức được việc hôm nay mình sẽ bị trễ học.
Ngọc Y ơi là Ngọc Y, giờ mày có khóc cũng không cứu vãn được nữa, ai mượn hôm qua quên cài báo thức làm chi, có ai mà không biết ở trường trong tất cả các giáo viên thì cô chủ nhiệm của lớp cô là đáng sợ nhất, luôn có những hình phạt khó nhằn dành cho học sinh vi phạm.
Hời ơi phải làm sao bây giờ? bao nhiêu năm cấp sách đi học cô luôn chăm chỉ, ngoan ngoãn, có vi phạm bao giờ đâu, vậy mà hôm nay lại đi trễ thật không biết giấu mặt vào xó nào.
Đấu tranh suy nghĩ một hồi Ngọc Y quyết định lết cái thân xác vàng ngọc đó xuống giường.
Hưm...dù gì cũng đã trễ, cô không sợ nữa.
Sau gần 15 phút, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong, lúc này cô mới bắt đầu đi tìm chiếc đồng hồ thân yêu.
What? còn tận 20 phút ư?hừ...!một lần nữa cô lại phải "dậy sớm" nhờ "thói quen" của mẹ.
_____
Vì là bạn thân nên cô và Mộc Cẩm Dương thường xuyên đi học cùng nhau, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vừa ăn sáng xong từ ngoài cổng đã nghe thấy chất giọng "ngọt ngào" của Mộc Cẩm Dương rồi:
"Diệp Ngọc Y! đi học thôi"
Từ trong nhà cô vội xách balo chạy ra.
"Mình ra ngay đây"
Vì trường khá gần nhà nên cả hai chỉ đi xe đạp, cô cũng khá ganh tị với những bạn được ba mẹ sắm hẳn chiếc xe điện lái đi học, cũng đúng thôi vì tụi cô cũng đã cấp ba rồi, thế mà còn chạy xe đạp cộc cạch thế này.
......