"Chuyện này con phải thật lòng trả lời cho ba biết!"
"Vâng, ba nói đi.."
Diệp Ngọc Y hoàn toàn không biết chuyện mà ông Diệp muốn hỏi cô là chuyện gì, nhưng cũng không có ý định từ chối, cô nghĩ ba cũng chỉ hỏi cô về công việc, đơn giản thế thôi.
"Con...có yêu cậu Đỗ Nam đó hay không?"
"Ba...!"
"Con cứ thật lòng nói ra, ba mẹ sẽ lắng nghe con"
Bà Diệp nắm lấy tay cô, cùng là phụ nữ, bà hiểu tâm trạng cô bây giờ.
Ngọc Y do bà đứt ruột sinh ra, bà yêu thương cô hơn ai hết, chưa từng ép cô phải khó xử chuyện gì, huống chi là những vấn đề về cặp đôi thế này.
Sau câu nói tràn ngập sự thấu hiểu đó, Diệp Ngọc Y im lặng hồi lâu, nội tâm và trái tim cô chắc nịt rằng cô không có chút tình cảm nam nữ nào đối với Đỗ Nam.
Dù biết bao năm qua, trong những lúc cô cảm thấy mệt mỏi, khó khăn nhất, anh ta là người luôn luôn bên cạnh cô, tặng cô một niềm tin vững chắc nhất, luôn an ủi và động viên cô.
Có lúc cô từng nghĩ mình sẽ đáp lại đoạn tình cảm quý hoá đó, nhưng rồi lý trí vẫn không thắng được trái tim, bao lần Đỗ Nam ngỏ lời muốn ở bên cạnh cô, trở thành bờ vai vững chắc nhất cho cô tựa vào.
Chính bản thân Ngọc Y cũng thật sự cảm nhận được là anh ta thật lòng thật dạ yêu thương cô, nhưng phải làm sao hơn, cuối cùng cô chỉ thật tâm xem anh là một người bạn thân thiết, đặc biệt mà thôi.
Nhiều lần Đỗ Nam thất vọng, hỏi cô vì sao không chấp nhận anh, cô chỉ thuận miệng nói không muốn vì tình yêu mà đánh mất đi tình bạn đẹp đẽ, đơn thuần đó.
Nhưng sự thật là trái tim cô vẫn không thể nào quên đi được người con trai năm nào.
"Con biết...con biết là ba mẹ cũng nhìn thấy và cảm nhận được là anh ấy thật lòng yêu con, con cũng biết điều đó, nhưng mà...!thật sự giữa con và anh ấy mãi mãi không có kết quả đâu..."
Từng câu từng chữ mà Ngọc Y thốt ra là từ tận đáy lòng, khiến ông bà Diệp có chút thất vọng, tiếc nuối.
Những tưởng là cô sẽ rung động với tình cảm chân thành đó của Đỗ Nam, hai người họ sẽ hết lòng ủng hộ.
Nhưng lần này xem ra đành phụ một người đàn ông tốt như Đỗ Nam rồi.
"Được rồi, ba sẽ hiểu cho con, chuyện này coi như đến đây chấm dứt, con lên phòng ngủ sớm đi"
"Vâng, con cảm ơn ba, ba mẹ cũng nhớ ngủ sớm.."
Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Ngọc Y, khiến người làm mẹ như bà Diệp đây càng thêm đau lòng, mặc dù thường xuyên tạo ra nhiều cơ hội cho cô và Đỗ Nam, thậm chí có nhiều chàng trai sở hữu điều kiện lẫn tính cách tốt, được bạn bè của cô giới thiệu nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả gì.
Dường như trong lòng cô chỉ có mỗi hình bóng của người con trai đó không ai thay thế được...
_____
23h tại sân bay thành phố Tân Hoa...
"Chủ tịch, tối nay chúng ta sẽ...?"
"Đến biệt thự ở ngoại ô đi, sáng mai tới chi nhánh Lâm thị"
"Vâng, chủ tịch...!"
Vì Lâm Gia Kiệt trở về đột ngột, nên mọi thông tin từ anh đám phóng viên không thể nào nắm bắt được, như vậy đỡ phải phiền phức, anh không muốn bị vướt vào đám truyền thông rắc rối đó.
Chiếc Land Rover băng băng trên đường, Lâm Gia Kiệt ngồi chống tay lên thành cửa kính, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài, đường phố dù đã về khuya nhưng vẫn tấp nập, nơi nơi lấp lánh ánh đèn, bao năm không trở lại, thành phố này đã trở nên xa hoa hơn rất nhiều.
Lâm Gia Kiệt anh đã chính thức quay trở về, quyết tâm dùng hết tấm lòng và tình yêu chân thành của mình bù đắp lại đoạn tình cảm đứt quãng đó giữa anh và Ngọc Y, liệu cô có còn mở lòng mà cho anh thêm cơ hội?
"Ngọc Y, anh nhớ em!"
....