Miệng lưỡi của Tang Ngâm rất ngọt, chỉ cần cô ấy sẵn lòng, cô nhất định có thể dụ dỗ lòng người đến nở gan nở ruột, lại còn nghe lời.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bàn ăn tràn ngập tiếng cười của Trần Hoà và ông nội.Hôm nay là ngày cuối cùng Tang Ngâm ở Lai Cảnh, cô vẫn còn một cuộc phỏng vấn nên không thể ở lại lâu hơn.
Cô hứa với ông nội là tối mai sẽ đến ăn tối, cầm chìa khóa xe ra ngoài.Vừa lên xe, ghế phó lái đã có một người ngồi vào.Cô đang thắt dây an toàn thấy thế thì dừng lại: "Anh làm gì?"Hoắc Nghiên Hành thắt dây an toàn, tay trái đặt lên cổ tay phải, chậm rãi sửa sang lại cổ tay áo: "Tiện đường.""Anh thật sự coi tôi là lái xe của anh nhỉ, có đón có đưa đầy đủ.""Cô có muốn bắt đầu công việc không?""Ai thèm làm việc cho anh! Tôi là một đạo diễn lớn, là người sẽ dẫn dắt giới điện ảnh và truyền hình trong tương lai.
Anh cũng không thể ngăn cản được điều đó."Tang Ngâm không nói nên lời.
Cô không hiểu Hoắc Nghiên Hành lại có thể nói ra những lời trơ trẽn vô liêm sỉ như vậy.
Cô kích động buông tay ra làm chiếc dây an toàn bật tung.Chiếc khóa trên thắt lưng đập vào cằm khiến cô đau đến há hốc mồm, định giơ tay lên định che cằm thì có người đã đi trước cô một bước.Hoắc Nghiên Hành không biết từ lúc nào đã cởi dây an toàn, tiến sát gần cô, dùng lòng bàn tay thô ráp ấm áp áp lên mặt cô, ép cô hơi ngẩng đầu lên."Tại sao anh lại thích thú với cái “hiện trường tai nạn xe cộ” mà anh gián tiếp tạo ra chứ?" Cô tức giận vỗ vào mu bàn tay anh.
Cằm cô bị anh nắm, nói chuyện không rõ ràng: "Tôi là Cát Tố Lý, khuôn mặt của tôi mất hàng trăm ngàn vạn phí bảo dưỡng mỗi năm, nếu tôi bị huỷ dung thì anh chờ chết đi."Hoắc Nghiên Hành không để ý đến cô, cẩn thận kiểm tra.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, anh nhẹ nhàng ấn hai lần lên vết đỏ trên cằm cô: "Đừng kêu nữa, không có việc gì."Cảm giác mềm mại nhẵn nhụi dưới đầu ngón tay khiến lòng tham của anh dần dần nổi lên.
Anh rút tay về, bổ sung hai chữ: "Yếu ớt."Vừa dứt lời, một cơn đau nhói chạy xộc lên theo mu bàn tay.Tang Ngâm nhéo lớp da trên mu bàn tay anh rồi lại buông ra.Hai dấu móng tay hình lưỡi liềm ở hai bên xương hiện lên rõ ràng.Anh liếc nhẹ qua một cái, cúi người xuống."Anh làm cái gì vậy? Bây giờ tôi đang ở trước cửa nhà anh, anh muốn đánh tôi chết đúng không?" Tang Ngâm lập tức thủ hai tay trước ngực, cảnh giác rúc mình vào lưng ghế."..."Hoắc Nghiên Hành không thèm nhìn cô một cái, kéo dây an toàn ở ghế lái, được giữa chừng thì dừng lại, hất cằm về phía hai cánh tay đang chắn trước ngực của cô: "Tay."Tang Ngâm "à" một tiếng, buông tay ra, để anh thắt dây an toàn cho mình.Sau nửa nhịp cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, bắt lấy dây an toàn ngăn anh lại: "Tôi không phải tài xế của anh, anh đừng mơ tưởng có thể sai khiến được tôi.""..."“Phiền cô tiện đường chở tôi đi một đoạn.” Hoắc Nghiên Hành bất đắc dĩ thở dài: “Sao rồi, hài lòng chưa, đạo diễn lớn của tôi?"Buổi thử vai kéo dài trong thời gian hai ngày, sau khi kết thúc ngày tuyển chọn cuối cùng, sang ngày thứ hai Tang Ngâm liền khẩn trương mở cuộc họp với đoàn làm phim để chốt danh sách cuối cùng những diễn viên sẽ tham gia vào đoàn lần này.Vai diễn tiểu sư muội được ấn định đầu tiên do Phương Ninh đóng.Phó đạo diễn lúc đó đã nhìn trúng một nam diễn viên khác phù hợp với vai nam chính, còn về vai nữ chính thì ý kiến của mọi người hầu hết đều không giống nhau.
Cuối cùng mọi người đành biểu quyết để chọn ra một trong số ba người, người được chọn chính là một nữ diễn viên gần đây khá có tiếng tăm.Mặc dù màn thể hiển của Sở Nhân trong lúc thử vai chỉ coi như qua loa lấy lệ nhưng vẫn được giao cho vai nam ba.Bởi lẽ hình tượng của anh phù hợp nhất với vai nam 3 trong số các ứng cử viên.Hơn nữa, Tôn Cẩm Quân lại lại rất hài lòng về anh.
Nếu như tác giả nguyên tác đã vừa ý thì ý kiến của những người khác đâu còn gì để bàn tán về thái độ của anh ấy ngày hôm đó chứ.Sau khi đã định xong các vai diễn, kịch bản lại một lần nữa được trau chuốt lại.Suốt cả buổi chiều ngày hôm đó, tất cả các thành viên trong đoàn làm phim đều ở trong phòng họp làm việc vô cùng bận rộn.Mãi đến khi kết thúc buổi họp, Tang Ngâm mới có thể vươn vai giãn cơ một lát, một tay cô vòng qua chiếc cổ đã cứng đờ từ lâu xoa bóp một chút cho thoải mái, một tay cô cầm lấy điện thoại, trượt mở khóa rồi lại lưỡng lự một lúc không biết có bên nhắn tin cho Sở Nhân để báo với anh ấy chuyện anh đã nhận được vai không..