Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi


Hoắc Nghiên Hành từ trước đến giờ chưa từng có hứng thú với thú cưng như chó hay mèo.

Anh là người mắc bệnh sạch sẽ nên không thể nào chấp nhận những động vật lắm lông như vậy.

Nhưng lần này cũng vì cho nó chút thể diện nên anh mới xoa xoa đầu nó.

“Cô ấy thích là được.

”-Sáng sớm hôm sau, Tang Ngâm bị một cơn ngứa ngáy đánh thức.

Cô mơ hồ mở mắt ra thì thấy Hoắc Hoắc đang ngồi xổm ở bên giường, nó dụi tại vào cánh tay đang buông thõng ở trên giường của cô.


“Sao em lại vào đây được?” Tang ngâm nhớ là tối qua chính mình là đóng cửa, cô dụi mắt nhìn về phía cửa thì phát hiện cánh cửa đang hé mở: “Hoắc Nghiên Hành mở cửa cho em đúng không?”Hoắc Hoắc kêu “Meo” một tiếng, sau đó nó dùng chân khẽ chạm vào cô, xoay người bước vài bước về phía cửa, cuối cùng ngồi xổm xuống.

Tang Ngâm dường như hiểu ra ý nó, cô vén chăn bước xuống giường, từng bước từng bước khập khiễng bước tới bế con mèo lên: “Em gọi chị dậy đấy à.

”Hoắc Hoắc không trả lời, chỉ yên lặng nằm trên cánh tay cô, cái đuôi không ngừng vẫy vẫy.

Tang Ngâm bế nó ra ngoài, cô vừa đi vừa ngáp vài cái.

Cô không xem điện thoại nên không biết chính xác bây giờ là mấy giờ, cũng không biết Hoắc Nghiên Hành có ở nhà hay không, cô khẽ dụi mắt lau đi ghèn ở đuôi mắt rồi lên tiếng gọi: “Hoắc Nghiên Hành?”“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à, ta còn tưởng con sẽ ngủ đến khi mặt trời khuất núi chứ.

”Đó là một giọng nam còn trầm hơn cả Hoắc Nghiên Hành.

Tang Ngâm đột nhiên sững người, cô kinh ngạc quay sang nhìn: “Cha?”“Tại sao cha lại ở đây?”“Cha về từ bao giờ thế?”Cô buột miệng hỏi liền một lúc ba câu hỏi.

Tang Bá Viễn ngồi ở phía xa mép bàn ăn, trên tay là tách trà đang bốc khói nghi ngút.

Ông chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng của cô: “Con vẫn còn đang ngủ mơ đấy à.

”Hoắc Nghiên Hành cầm ly sữa từ trong bếp đi ra, anh nhìn thấy Tang Ngâm thì liền nói: “Đặt con mèo xuống đi, mau lại đây ăn sáng.

”Tang Ngâm tự động bỏ ngoài tai vế câu đầu tiên của anh, cô bế Hoắc Hoắc đến bên cạnh bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống.

Hoắc Hoắc từ đầu đến cuối vẫn nằm ngoan ngoãn nằm cuộn trong trong lòng cô.


Tang Ngâm nghĩ rằng hai người sau khi gia đình cô trải qua biến cố, hơn nữa còn đã nhiều ngày không gặp mặt như vậy sẽ cảm thấy khó xử.

Nhưng đúng là gừng càng già càng cay, Tang Bá Viễn vẫn giống như trước đây, ông vẫn thẳng thừng mắng cô một tràng: “Con gái con đứa lớn bằng ngần này như vậy rồi mà vẫn còn có thể ngã cầu thang được, trên khuôn mặt có đôi mắt to như vậy chỉ để trưng bày thôi à?”Tang Ngâm vừa mới đút hai miếng cháo trứng muối vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã phải vội vàng giải thích: “Con cũng đâu cố ý bị ngã đâu, chẳng qua con không để ý thấy có con mèo ở trong góc nên mới bị giật mình rồi đứng không vững đấy chứ.

”“Thế thì mắt vẫn chỉ để trưng bày, ta có nói sai gì sao.

”Tang Ngâm ném chiếc thìa xuống, vẻ mặt của cô vô cùng thất vọng: “Vậy thì chúng ta cắt đứt quan hệ đi, quan hệ cha con này coi như không có nữa.

”Hoắc Nghiên Hành tách lòng đỏ và lòng trắng của hai quả trứng rán ra, anh đưa đĩa có lòng trắng trứng đến bên cạnh Tang Ngâm rồi rót đầy tách trà cho Tang Bá Viễn: “Chú Tang, chú uống trà đi.

”Tang Bá Viễn nhìn Hoắc Nghiên Hành một cái, ông nhấp một ngụm trà rồi hỏi Tang Ngâm: “Có đau không?”“Cha hỏi vớ vẩn gì vậy, làm gì có chuyện không đau chứ.

” Tang Ngâm phóng đại chuyện hôm qua lên kể cho Tang Bá Viễn nghe: “Cha không biết hôm qua con đáng thương thế nào đâu, con chỉ mặc mỗi quần đùi áo cộc, lúc đi đến bệnh viện người ta còn tưởng con là người vô gia cư.

”Tang bá Viễn cười khúc khích: “Người vô gia cư làm gì có nhiều quần áo mặc như con chứ.


”“Cha–” Tang Ngâm kéo dài âm thanh ra, bất mãn ỉ ôi.

Tang Bá Viễn: “Không nói nữa, con mau mau ăn sáng đi.

”Tang Ngâm khịt khịt mũi, cô cúi đầu xuống vuốt ve chú mèo rồi gắp một miếng lòng trắng trứng mà vừa rồi Hoắc Nghiên Hành tách ra cho cô.

Tang Bá Viễn hỏi thêm vài câu về tình hình gần đây của ông lão Hoắc, cuộc trò chuyện trên bàn ăn đều là những chủ đề gia đình thường ngày.

Chuyện trên thương trường không một ai chủ động nhắc đến, nhưng chuyện này cũng không phải cố ý né tránh, chỉ là mọi người đều cảm thấy rằng mọi chuyện dù sao cũng đã ra cơ sự như vậy rồi, có nhắc lại nữa cũng chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng chứ chẳng có ích lợi gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận