Đừng Nên Gặp Lại

Sau khi nhận giấy hôn thú, Doãn Ước gửi tin nhắn cho nhóm bạn, chỉ trong nháy mắt liền bùng nổ.

Nhóm có bốn người, là bốn cô bạn thân trong ký túc xá trước kia. Nhờ cô bạn ở đối diện giường, mấy người họ lại lần nữa kết bạn liên lạc nhau trên mạng.

Trưởng phòng gãi đúng chỗ:

– Kỷ Tùy Châu này, chính là ông trời phái xuống để khắc cậu đó.

– Tiểu Ước khai mau, chủ tịch Kỷ vẫn đẹp trai như xưa đúng không?

– Không có.

– À, vậy trong lòng mình sẽ dễ chịu hơn.

– Là đẹp trai hơn hồi xưa nữa, còn có thêm mùi vị đàn ông chín chắn- Cô bạn cùng bàn vừa mới nói vậy, Doãn Ước liền tiếp lời.

Cô bạn liền té ngã không dậy nổi, bạn đối diện giường còn không quên bổ sung:

– Mình làm chứng, quả thật còn đẹp trai hơn. Đứng xa xa nhìn một cái liền có cảm giác động lòng ngay.

Điều này khiến bạn trai của cô bạn đối diện giường nghe được, giận cô ấy đến tận ba ngày. Vẫn là cô ấy chủ động “đưa quà đến cửa”, hai người mới làm lành với nhau.

Cô ấy không khỏi cảm thán, tại sao đàn ông trên thế giới này khi đụng tới Kỷ Tùy Châu, tất cả đều trở thành bình dấm chua thế này?

Cả đám bạn ngồi chat chít, bắt đầu thảo luận các khâu kết hôn. Trưởng phòng hỏi Doãn Ước:

– Hình cưới chụp ở đâu?

Doãn Ước ngớ ra, cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, hình như không có chút khái niệm nào về chuyện này. Tuy rằng đã nhận giấy, nhưng quan hệ giữa cô và Kỷ Tùy Châu không khác trước kia mấy. Ban ngày anh đi làm cô đi học, tối thì hai người dính lấy nhau, chỉ có lúc anh bận làm việc, Doãn Ước mới có thể nhín chút thời gian để học bài.

Cô quả thật hoài nghi sang năm cô có thể thuận lợi thi đậu hay không? Về những chuyện khác, anh không đề cập đến thì cô cũng không hỏi.

Ví dụ như lễ đính hôn tổ chức ở đâu, địa điểm đãi tiệc cưới là nơi nào, nên mời những khách khứa nào, ngày tháng cụ thể là gì? Kỷ Tùy Châu là người sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, ổn đến nỗi ngay cả Doãn Ước cũng lười tốn tâm tư lo lắng mấy chuyện này.

Kỷ Tùy Châu tắm xong bước ra ngoài, nhìn thấy Doãn Ước ngẩn người, liền đưa tay quơ quơ trước mặt cô:

– Nghĩ gì vậy?

– Khi nào chúng ta chụp hình cưới, chụp ở đâu?

Kỷ Tùy Châu nhíu mày, một mớ tóc ướt rũ xuống mắt, anh đưa tay vén lên, bộ dạng đẹp đến gây nghiện.

– Chuyện này, tạm thời giữ bí mật.

– Vậy em có cần giảm cân không?

– Không cần, tròn trịa vậy rất tốt- Kỷ Tùy Châu nhéo gò má căng tròn của Doãn Ước.

Doãn Ước bất mãn bĩu môi, nhìn người đàn ông dạo này hơi gầy trước mặt, quyết định tiếp tục kế hoạch giảm cân. Kỷ Tùy Châu cũng không quản cô, chỉ là tối hôm đó nhân lúc Doãn Ước ngủ rồi, anh lén cầm điện thoại đi vào thư phòng gọi cho Lý Mặc.

Lý Mặc đang ngủ say, bị gọi dậy nên không vui, vừa nghe ý đồ của đối phương lại càng bó tay:

– Vụ quái gì đây, đêm hôm gọi người ta dậy, chỉ để hỏi chụp hình cưới ở đâu? Có cần thiết phải chụp hình cưới không?

– Mạnh miệng ghê, nếu vị trong nhà anh tương lai muốn chụp, hy vọng anh cũng nói ra được câu này để cản lại.

Lý Mặc gần đây khổ sở vì tình, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến liền cau mày, nghĩ cả buổi mới nói:

– Tìm nơi hai người từng đi qua, tùy tiện chụp vài kiểu đi. Hình cưới mới chụp thì hay xem lắm, được thời gian là ném vào ngăn tủ để cho bám bụi ấy mà.

Nói xong anh ta cúp máy, để lại một mình Kỷ Tùy Châu ngồi trong thư phòng suy nghĩ trắng đêm.

Nơi anh và Doãn Ước từng đi qua rất nhiều, nếu phải chụp hết, e rằng có thể chụp ra được một bộ phim điện ảnh.

Khi trời sắp sáng, trong đầu anh rốt cuộc cũng có một khái niệm cơ bản, chụp hình cưới vốn không nằm trong phạm vi lo lắng của anh, lập tức trở nên rõ ràng hơn. Anh giờ mới biết, hóa ra kết hôn có nhiều thứ anh không hiểu lắm.

May mà có Doãn Ước, có thể cùng anh đi đến cuối cùng, anh không biết thì cô dạy anh, biến thế giới vốn chỉ có sắc lạnh của anh trở nên ấm áp nhu tình.

Doãn Ước một lòng nghĩ đến chuyện giảm cân, vui vẻ đá bay ông chồng.

Tháng mười một, tháng có sinh nhật cô, sinh nhật năm ngoái còn rõ ràng như mới hôm qua, chớp mắt, một năm đã trôi qua. Năm ngoái, Trịnh Đạc còn ở thành phố B, cùng cô trải qua một sinh nhật đơn giản. Một chiếc bánh kem nát bét, hai người ngồi trong xe dùng con dao cửa hàng tặng kèm cắt tỉa lại. Tuy rằng không trở về hình dáng ban đầu, nhưng mùi vị lại không tệ.

Doãn Ước đôi khi nhớ đến cảnh đó vẫn cảm thấy rất vui, đáng tiếc cô và Trịnh Đạc đã định là không có kết quả. Cho dù anh ở lại, họ chỉ có thể làm bạn, vậy thì trong lòng anh cũng sẽ không dễ chịu. Thà cứ cắt đứt hoàn toàn như vậy tốt hơn.

Đối với sinh nhật năm ngoái của Doãn Ước, Kỷ Tùy Châu luôn canh cánh trong lòng, nhưng sau đó hai người chưa từng nhắc lại chuyện này. Hiện tại một năm đã trôi qua, họ vẫn để chuyện này trong lòng, ai cũng không chủ động nhắc đến.

Doãn Ước không nghĩ sẽ mừng sinh nhật thế nào, Kỷ Tùy Châu cũng chưa nói sẽ trải qua cùng cô. Cô nghĩ đơn giản là được, chỉ xem đó là một ngày bình thường. Hiện giờ tuổi tác cô càng ngày càng lớn, đối với mong ước vào ngày này cũng càng lúc càng mờ nhạt.

Huống chi, nếu mừng sinh nhật, có cần hẹn Từ Tri Hoa đến dự không? Điều này khiến cô bất giác ngượng ngùng.

Trước sinh nhật một ngày, Kỷ Tùy Châu thông báo với Doãn Ước, ngày mai sắp xếp đi chụp hình cưới.

– Đi đâu?- Doãn Ước ngạc nhiên hỏi.

– Rất nhiều nơi.

Doãn Ước chưa từng căng thẳng như lúc này, mau chóng chạy đến trước gương nhìn mình bên trong. Gần đây ngủ không đủ giấc, trên mặt nổi vài cái mụn cám, cứ tiếp tục như vậy không chừng mụn mủ cũng nổi lên luôn.

Hiệu quả giảm cân còn chưa rõ ràng, sờ vào lưng eo vẫn cô cảm giác rất nhiều thịt, cô xoay người đi lấy chiếc sườn xám trắng xanh kia, cởi hết ra mặc vào người, kết quả mới mặc được một nửa đã bị Kỷ Tùy Châu nhảy ra cắt ngang, trực tiếp vác lên giường tiến hành vận động “sản xuất em bé”.

– Đừng nhịn ăn nữa, mỗi ngày vận động thế này sẽ gầy thôi- Kỷ Tùy Châu khuyên cô.

– Hình như mỡ toàn chạy qua người em thôi- Doãn Ước ngắm cơ bụng sáu múi rắn chắc của anh, không khỏi nghiến răng.

Sau một hồi vận động, Doãn Ước mệt đến nỗi không muốn xuống giường, cô rúc trong chăn tìm chị em trong nhóm nói chuyện. Nhưng mấy người này chẳng có ai trực tuyến, nói một hồi chẳng có ai để ý đến cô, báo hại cô chỉ có thể rầu rỉ đắp chăn ngủ.

Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, đã bị Kỷ Tùy Châu kéo khỏi giường, đẩy vào phòng tắm tắm rửa. Trong quá trình tắm rửa, người nào đó không khỏi ăn rất nhiều đậu hủ, cuối cùng làm cho cả hai khí huyết dâng trào, tựa vào vách tường phòng tắm lạnh lẽo chiến đấu một hồi.

Lúc đi ra, chân Doãn Ước run lên. Cô quyết định sau này tuyệt đối không tắm chung với Kỷ Tùy Châu nữa.

Thay xong đồ đi ra ngoài, Kỷ Tùy Châu lái xe, chạy thẳng đến cổng trường đại học của Doãn Ước. Khi xe đỗ lại trước cửa tiệm miến tiết vịt, Doãn Ước ngây ngẩn cả người.

Cô chưa từng nghĩ đến, khi mặc vào chiếc áo cưới cả đời có một lần, lại bắt đầu từ tiệm miến tiết vịt.

Nhưng khi cô nhìn thấy ba cô bạn cùng phòng xuất hiện, tâm trạng lại kích động khó kiềm chế. Các cô đã thay xong đồ, là lễ phục phù dâu không tay đồng màu, dưới thời tiết tháng mười một, trên người mặc thêm chiếc áo ba-đờ-xuy, lạnh đến run rẩy, nhưng trên mặt không che giấu được nụ cười.

Cuối cùng cũng gặp lại, không hàn huyên không trách móc, thứ có chính là ôm nhau thật chặt, và những câu nói mãi không xong.

Cô bạn cùng bàn nhìn chằm chằm Kỷ Tùy Châu, suýt nữa chảy cả nước miếng:

– Đúng là bất công, dáng người của chủ tịch Kỷ sao còn đẹp hơn cả trước kia. Anh nhà mình hả, còn trẻ mà bụng còn lớn hơn cả chị họ đang mang thai của mình, đúng là tức chết mình mà.

– Thôi đi, mặt mũi cũng còn dễ nhìn mà- Cô bạn đối diện giường an ủi- Anh nhà mình mắt hí hị, mình còn định cho anh ấy đi cắt mí, các cậu cho vài lời khuyên xem có cần phải đi Hàn Quốc không?

– Sao cậu không nói là cậu muốn đi gặp “oppa” của cậu, nên mới lấy bạn trai ra làm cái cớ- Trưởng phòng vô tình vạch trần cô bạn.

Doãn Ước thân là người thắng cuộc, thức thời không nói gì, để thợ trang điểm muốn làm gì mặt mình thì làm.

Kỷ Tùy Châu trước giờ luôn hào phóng, Doãn Ước vốn tưởng anh chỉ bao cả tiệm miến tiết vịt này, không ngờ người ta lại bao hết toàn bộ phố ẩm thực bên ngoài trường cô.

Nói là chụp hình cưới, chi bằng nói đây là bộ phim điện ảnh kỷ niệm thời thanh xuân cho rồi. Họ tự do phát huy, làm càn và suồng sã hệt như trước kia, lưu lại bản thân tự nhiên và chân thật nhất trong ống kính máy ảnh.

Ngoại trừ phố ẩm thực, trường học cũng được lấy khá nhiều cảnh, cuối ngày hôm đó, trạm họ đứng là khu phố cách trường học mấy con đường. Nơi đó có một cửa hàng tiện lợi, là nơi Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu lần đầu tiên chính thức gặp nhau. Doãn Ước mặc chiếc áo cưới có đuôi thật dài, đứng ở giữa hàng kệ chật hẹp, nhận lấy danh thiếp Kỷ Tùy Châu đưa.

Khoảnh khắc ấy cô lại nhớ đến tình cảnh sáu bảy năm trước họ mới gặp nhau. Lúc đó anh ở trong mắt cô, là một người không có ý tốt. Tuy rằng gương mặt hấp dẫn khiến người ta đổ liêu xiêu, lại làm cô hoàn toàn không dám đến gần.

Cô hỏi anh định làm gì, câu trả lời của anh vào lúc ấy có hơi quá lố.

Anh đã nói: “Tôi muốn ăn em”.

Sau đó, cô thật sự bị anh ăn mất.

Ngày đó họ còn cùng nhau ngồi xe buýt, lúc xuống xe Doãn Ước từ chối thẳng lời bày tỏ của Kỷ Tùy Châu, xếp anh vào hàng ngũ cha chú. Khi đó cô tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ có một ngày gả cho người đàn ông này, cùng anh quay về chốn xưa.

Bận rộn chụp ảnh cả ngày, Doãn Ước ngồi phịch trong xe không muốn cử động. Kỷ Tùy Châu sai người chạy hai chiếc xe đến, một trong hai chiếc đó để cho bạn của Doãn Ước nghỉ ngơi.

Ba cô bạn làm phông nền cả một ngày, lúc quay chụp vô cùng phấn khích và hào hứng, đợi đến khi đi nằm nghỉ mới phát hiện toàn thân và các đốt ngón tay đều đang đau nhức.

– Ước à, lão Kỷ nhà cậu đúng là rất biết giày vò người khác.

– Bình thường anh ấy cũng giày vò cậu như vậy sao?

– Có phải ở trên giường còn giày vò ác liệt hơn không?

Vừa dứt lời, Kỷ Tùy Châu mở cửa xe nhìn vào trong, cô bạn đang hỏi câu này suýt nữa chui tọt xuống dưới gầm ghế.

Kỷ Tùy Châu làm như không nghe thấy, trên mặt nở nụ cười ấm áp, hỏi các cô tối nay muốn ăn gì.

Ba người họ liếc nhìn nhau, đồng thanh nói:

– Tôm hùm.

Lúc này không đòi hỏi thì đợi đến khi nào nữa.

Kỷ Tùy Châu không có ý kiến khác, đi ra lấy điện thoại đặt nhà hàng, thuận tiện nhờ người ta đặt hộ một chiếc bánh sinh nhật mang đến nhà hàng luôn.

Sao anh có thể quên được sinh nhật của Doãn Ước chứ. Anh muốn Doãn Ước biết, từ nay về sau vào sinh nhật hàng năm của cô, anh chỉ cho phép cô đón cùng một mình anh.

Mấy cô gái xuống xe, đi vào trong cửa hàng gần đó thay đồ. Cô bạn ngồi cùng bàn không nhịn được, nắm mặt Doãn Ước đến nhìn cả buổi, cảm thán:

– Chủ tịch Kỷ rốt cuộc nhìn trúng điểm nào của cậu, có phải mắt anh ấy không tốt lắm không?

Doãn Ước nhấc chân đạp cô bạn một cái, cô bạn đối diện giường lập tức chạy đến can ra. Trưởng phòng đúng lúc đi vào, nói phải chụp ảnh chung với nhau.

Doãn Ước biết trưởng phòng là người thích đi du lịch nhất trong đám bọn họ, trong điện thoại nhiều nhất chính là ảnh du ký. Cho nên sau khi chụp chung, cô liền mượn điện thoại, mở ra xem hình.

Trên đường đến nhà hàng, Doãn Ước luôn xem những tấm ảnh đó. Trưởng phòng mỗi khi đến một nơi sẽ chụp rất nhiều ảnh, chỉ tính ảnh chụp hôm nay thôi, đã có ít nhất mấy trăm tấm rồi.

Doãn Ước lướt xem, lướt đến hình trưởng phòng đi ra ngoài ăn cơm cùng bạn trai, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Bạn trai của trưởng phòng rất có khí chất thư sinh, diện mạo nhã nhặn, trông thật ấm áp và lịch lãm. Doãn Ước đang muốn dùng tấm ảnh này để chọc cô bạn, đột nhiên chú ý đến hai bóng người bên góc trái của tấm ảnh, động tác liền cứng đờ.

Cô thoát ra khỏi đó xem ngày chụp ảnh, chính là ngày Phương Thành Tựu tự sát.

Cô lập tức hiểu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui