Đừng Nên Gặp Lại

Doãn Ước ngồi ổn định lại, nhìn Kỷ Tùy Châu bên cạnh.

Môi anh khẽ nhếch, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lộ ra mùi lạnh lẽo ác liệt.

Biết anh sẽ không vui, nhưng không ngờ anh lại mất hứng đến vậy. Doãn Ước cảm thấy mình không cần thiết phải giấu anh chuyện gì, anh nhất định có cài người ở trong tù, nhất cử nhất động của Doãn Hàm đều nằm trong lòng bàn tay anh. Vốn định thảo luận cùng anh đề tài này, không ngờ lại châm lửa vào thuốc nổ.

Cô không dám nói thêm gì nữa, Kỷ Tùy Châu cũng không mở miệng, lần nữa khởi động xe, nhanh chóng lên đường cao tốc.

Trên đường quay về thành phố B, đường xá thông thuận, Kỷ Tùy Châu chạy xe như bay, nhanh hơn so với lúc đi gần hai mươi phút. Còn chưa đến hai giờ đã về tới trung tâm thành phố.

Đằng trước xảy ra tai nạn xe, dòng xe phía sau liền tắc nghẽn. Lúc đợi thông xe, Kỷ Tùy Châu đột nhiên hỏi: “Nếu cho cô một cơ hội, cô sẽ đưa em cô vào bệnh viện tâm thần chứ?”

“Tôi không biết, chuyện này phải xem bác sĩ nói thế nào. Thực ra thì, tôi cũng không hy vọng em tôi là người điên.”

Tuy rằng hành vi hôm nay của nó, quả thật không bình thường.

“Vậy cô hãy nói thật cho tôi biết, nếu hắn vào bệnh viện tâm thần, trải qua thời gian điều trị bình phục rồi, cô hy vọng hắn quay lại ngục giam, hay là sẽ đón hắn về nhà?”

Doãn Ước vô cùng khó xử: “Kỷ Tùy Châu, anh biết rõ nó là em trai tôi.”

“Cho nên đáp án không cần nói cũng biết.”

“Đây là thường tình con người.”

“Được lắm.” Kỷ Tùy Châu nhìn hàng xe cộ thật dài trước mắt, ngoài cười nhưng lòng không cười, “Thường tình con người, câu này nói hay thật. Cô có thường tình con người của cô, tôi cũng có của tôi. Năm đó, Doãn Hàm vào tù tôi không hề nhúng tay vào, nhưng không có nghĩa là cả đời sẽ không nhúng tay.”

“Anh…”

“Tôi thế nào?”

Kỷ Tùy Châu rốt cuộc quay đầu lại, nụ cười trên mặt thật hung ác tàn nhẫn: “Đó là em trai cô, còn nó, là em gái của tôi.”

Doãn Ước không cách gì bắt bí anh. Thực tế thì, Kỷ Tùy Châu có rất nhiều cách thức đẩy Doãn Hàm vào tù, thậm chí lấy mạng của nó. Cô nghĩ đến em trai mình có thể phải ngồi tù cả đời, thống khổ tích tụ trong lòng đột nhiên bộc phát.

Nhân lúc giao thông vẫn còn tắc nghẽn, cô đẩy cửa bước xuống xe, hòa vào dòng xe đông đúc.

Trong xe, Kỷ Tùy Châu nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt xa dần của cô, nhíu mày không nói gì. Hết thảy như trở lại cái ngày trời mưa gió của năm năm trước.

Ngày đó là ngày mưa rơi tầm tã hiếm có trong năm, cũng là ngày Doãn Ước rồi cũng đã biết mục đích thật sự anh tiếp cận cô.

Cô đứng trên tầng mười tám trong phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị Tập Đoàn Thịnh Thế, cắn răng nhìn anh. Cô đã hỏi: “Cho nên… Anh là cố ý tiếp cận tôi.”

Kỷ Tùy Châu không hề phủ nhận. Vì để bắt hung thủ hãm hại em gái mình, anh và chị gái của hung thủ chơi một trò chơi tình yêu hư vô.

Cũng bởi vì như vậy, anh nắm rõ hành tung của Doãn Hàm, thông báo cảnh sát thuận lợi tóm được anh ta. Nhưng cục diện vốn đang thuận lợi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau khi Doãn Ước biết hết tất cả liền đi tìm anh, lúc hai người đối chất cô đột nhiên ra tay, giật lấy chìa khóa xe anh tiện tay ném trên bàn.

Vì thế, một cuộc rượt đuổi nháy mắt bùng phát.

Doãn Ước chạy xe của anh, anh thì giật lấy xe của Bùi Nam ở bãi đỗ, hai xe một trước một sau vọt vào màn mưa trắng xóa bên ngoài.

Kỷ Tùy Châu đến giờ vẫn còn nhớ rõ trận mưa đó, ùn ùn quất vào kính chắn gió, tựa như một con quái thú mang theo cuồng phong bay đến. Anh chỉnh cần gạt nước đến mức nhanh nhất, nhưng vẫn không sao quét được màn mưa mãnh liệt kia.

Xuyên qua màn mưa anh nhìn thấy trước làn xe mình có một chiếc xe tải hạng nặng chạy ngược chiều đến, rồi đâm thẳng vào đầu xe của Doãn Ước.

Vụ tai nạn kia, cả hai đều giữ được tính mạng, nhưng Doãn Ước lại bị mù. Bùi Nam giấu tin này với anh, anh cũng không bận tâm hỏi thăm tin tức về cô.

Từ khi Doãn Hàm vào tù, ân oán hai nhà Kỷ-Doãn cứ vậy kết thúc.

Chỉ là không ngờ, một nhát dao cắt đứt hết thảy lần nữa, họ lại bị ép đối mặt với tình trạng khốn đốn hiện giờ. Làm anh trai, Kỷ Tùy Châu mãi mãi không thể tha thứ cho Doãn Hàm, cũng tuyệt đối không cho phép anh ta dùng cách thức khác trở về xã hội trước khi mãn hạn tù được phóng thích.

Nhưng mà làm đàn ông, bóng lưng bỏ đi của Doãn Ước lại khiến anh bức bối, như bị người khác đấm mạnh vào ngực.

Thật ra trong lòng Doãn Ước cũng không thoải mái, cô xuống xe chủ yếu là sợ mình không khống chế được cảm xúc, sẽ gây gổ với Kỷ Tùy Châu. Cô đắc tội anh càng nhiều, em cô trong tù sẽ càng không dễ sống.

Vẫn là tách nhau ra để cả hai bình tĩnh lại thì tốt hơn.

Từ thành phố T quay về, cuối cùng Doãn Ước cũng quyết định đưa đơn từ chức cho Địch tổng. Thái độ của đối phương với cô có chút tế nhị, như tiếc nuối lại như phiền chán, do dự mãi vẫn là phê chuẩn đơn xin nghỉ của cô.

Về phần Triệu Sương, đã lấy thân phận thực tập sinh vào Wenda, bắt đầu làm trợ lý nghệ sĩ.

Từ nhỏ tính cách của cô đã khéo léo, hòa đồng giao tiếp điêu luyện, chỉ cần mượn tấm ván Doãn Ước này bắc cầu tiến vào giới nghệ sĩ, chuyện còn lại hoàn toàn có thể tự mình đối phó.

Cho nên, Doãn Ước có nghỉ việc với cô cũng không mảy may ảnh hưởng, cô đã sớm tìm được chỗ dựa vững chắc ở công ty, vui như cá gặp nước.

Đương nhiên, có người thích thì cũng có người ghét, chỉ làm việc vỏn vẹn nửa tháng, cô đã đắc tội với vài đồng nghiệp.

Ngày Doãn Ước đi, thư ký Đinh giúp cô thu dọn đồ dùng cá nhân, liền nhắc đến Triệu Sương: “Cô ta thật sự là bạn em?”

“Sao vậy, không giống à?”

“Không giống.” Thư ký Đinh thẳng thắn, “Con người em đơn thuần ngay thẳng, thỉnh thoảng có chút khôn vặt nhưng cũng để làm người khác thoải mái. Còn người bạn kia của em, chị nói em đừng giận.”

Doãn Ước bỏ ly cà phê vào trong thùng: “Em không giận đâu, chị nói đi.”

“Cô ta chính là người đặt lợi ích lên hàng đầu.”

Doãn Ước cảm thán với lời nhận xét sâu cay của thư ký Đinh, chị ấy chưa nói chuyện với Triệu Sương quá hai lần, lại có thể đánh giá chính xác con người của cô ta, đúng là lợi hại.

Người đặt lợi ích lên hàng đầu, câu này quá đúng. Về điểm này, Triệu Sương hoàn toàn giống mẹ cô ta.

Thấy đó, mới vừa tìm được hậu thuẫn ở công ty, liền vứt ngay ‘người chị’ này của cô ta.

Doãn Ước ở nhà hai ngày cảm thấy chán, dứt khoát quay về nhà ông nội. Tạm thời vẫn chưa xin việc mới, cô trở về hội quán vật lý trị liệu làm việc.

Thời gian gần đây, Giang Thái như đột nhiên chán ghét cô, thật lâu cũng không tìm đến cô làm phiền. Ngày cô nghỉ việc ở công ty có chạm mặt Giang Thái, đối phương thấy cô chạy lấy người, ngay cả liếc cũng không liếc nhìn cô lấy một cái, tựa như không quen biết cô.

Điều này làm cho Doãn Ước cảm thấy thật nhẹ nhõm, cảm giác cuối cùng cũng thức tỉnh khỏi cơn đại ác mộng này.

Vào tháng bảy, cả thành phố đều rơi vào nóng nực, việc làm ăn ở hội quán vật lý trị liệu bước vào mùa ế ẩm, Doãn Ước mỗi ngày nhiều thời gian rãnh rỗi hơn, bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề.

Cô muốn đi thi bằng cấp chính quy, nạp điện cho bản thân.

Năm đó, bởi vì vụ tai nạn kia, cô không thể học xong đại học. Vốn thành tích học tập chưa từng lọt vào top ba, năm ấy khi cô thi đại học thì em trai gặp chuyện, lại có thể đột phá, thi được vào một trường không tệ.

Chỉ là trúng thưởng bao giờ cũng phải trả, cuối cùng cô vẫn không thể tốt nghiệp.

Nhưng cô vẫn muốn đi học thêm, vì tương lai của chính mình gia tăng thêm mấy phần lợi thế. Cho nên lúc hội quán vật lý trị liệu không có khách, cô liền lên mạng tra những tin tức có liên quan đến phương diện này.

Giữa trưa ngày nọ, cô ở phòng nghỉ ăn sandwich, thuận tiện xem thông báo trên trang giáo dục, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng cãi vả truyền vào.

Cô đứng lên ra ngoài xem xét tình hình, lại bị mấy người mặc cảnh phục đứng ngoài đại sảnh làm hết hồn.

Cô đếm, tổng cộng có bốn cảnh sát, đứng chia làm hai bên trái phải, đang vây quanh một người nói chuyện. Thấy Doãn Ước ra, một người trong số họ đến hỏi: “Cô là người phụ trách ở đây à?”

Ông nội không có ở đây, Doãn Ước liền gật đầu: “Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?”

Viên cảnh sát lớn tuổi sắc mặt sa sầm: “Chúng tôi nhận được tin báo, chỗ các cô có hoạt động bán dâm phi pháp, hiện giờ đang điều tra.”

Doãn Ước thất kinh, lập tức phủ nhận.

Người cảnh sát lớn tuổi chỉ vào gã đàn ông ăn mặc không chỉnh tề, nói: “Chính anh ta báo án, nói nhân viên ở đây chủ động cung cấp hoạt động phi pháp núp bóng cái gọi là bảo vệ sức khỏe, cũng khai ra giá cả.”

Gã đàn ông nọ dáng người to mập, vừa nghe cảnh sát nói vậy liền phụ họa thêm: “Đúng vậy, còn hỏi tôi có làm ‘gói chăm sóc sức khỏe đặc biệt’ không, còn nói giá hai ngàn tệ.”

Doãn Ước liếc nhìn Tiểu Vi, nhân viên làm việc ở đây khóc đến mắt đỏ hoe, đi qua hỏi cô: “Sao lại vậy?”

Tiểu Vi đang tiếp nhận hỏi cung của cảnh sát, sợ tới mức toàn thân run rẩy, vừa thấy Doãn Ước liền rớt nước mắt: “Chị Doãn, em thật sự không biết, em không làm gì hết.”

“Còn không làm, cô còn cởi quần áo của tôi mà.” Gã to mập kêu lên.

Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, xảy ra tranh cãi dữ dội. Gã to mập xông đến lôi lôi kéo kéo, Doãn Ước bị một đám người kẹp chính giữa đến tiến thoái lưỡng nan.

Cũng không biết bị ai xô đẩy, cô ngã người đụng trúng một anh cảnh sát trẻ tuổi. Doãn Ước sợ ngã nên theo bản năng quơ quào một phen, túm được cánh tay của đối phương, móng tay bấu vào da anh ta, hằn lên vết đỏ.

Anh cảnh sát trẻ giận dữ, bắt lấy cổ tay cô, lập tức móc còng ra.

Doãn Ước cũng chưa hiểu được sao lại thế này, đã bị đối phương gán cho tội danh kiếm cớ sinh sự và kinh doanh mại dâm, giải về đồn cảnh sát.

Khoảnh khắc ngồi trên xe cảnh sát, Doãn Ước luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, như là rơi vào bẫy mà người khác giăng sẵn.

Thời điểm cô bị tạm giam hành chính, trong lòng trống rỗng, nghĩ không biết tiếp theo nên làm gì. Buổi tối ngủ trên chiếc giường cứng còng trong trại giam, cô lại còn tâm trí nằm mơ.

Trong mơ, cô gặp phải Kỷ Tùy Châu, đối phương nhìn cô cười nham hiểm, còn hỏi cô, “Thế nào, mùi vị ở tù dễ chịu không?”

Doãn Ước lập tức tỉnh giấc.

Một nơi khác trong thành phố, Kỷ Tùy Châu thời gian này ngoại trừ công việc ra, lại phải tham gia tiệc xã giao. Bùi Nam cười anh diễm phúc: “Hạ Tịch à, không nói toàn Trung Quốc, nhưng chỉ riêng thành phố B thì cũng là người đứng đầu trong danh viện mỹ nữ, hai người nếu thành, hôn lễ nhất định phải đủ long trọng, để cho người dân cả nước phải hâm mộ.”

Kỷ Tùy Châu chẳng chút ý cười, hút mạnh hơi thuốc rồi đứng lên, ra cửa lấy xe đi đón Hạ Tịch.

Hai người lái xe đến một phố buôn bán phong cách châu Âu, Hạ Tịch khoát tay anh đi bảy tám vòng, rồi vào một cửa hàng bánh ngọt.

Trong tiệm, có một mỹ nữ châu Âu môi đỏ mọng, vừa thấy Hạ Tịch liền đi đến nghênh đón, hai người dùng tiếng Ý nói chuyện với nhau, sau khi nói xong cô gái nọ liền đi trước, còn lại Hạ Tịch đứng ở đó mỉm cười nhìn Kỷ Tùy Châu.

“Hôm nay, em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Kỷ Tùy Châu không có nổi nửa phần hứng thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui