Đừng Nên Gặp Lại

Doãn Ước từ chống cự đến tiếp nhận, cuối cùng là đáp trả, mất chưa đến một phút đồng hồ.

Cô nghĩ chắc mình điên rồi, đã quá lâu không có đàn ông bên cạnh, cho nên một khi tới gần liền như củi khô bén lửa, cảm xúc nháy mắt lan tràn.

Hôn đến cuối cùng, Doãn Ước khó khăn ngẩng đầu lên, muốn hớp lấy chút không khí để thở. Cô cảm thấy bản thân sắp chết ngạt đến nơi rồi.

Tay cô đụng đến cánh tay của Kỷ Tùy Châu, dùng hết sức nhéo một cái, lúc này đối phương mới chậm rãi buông cô ra, hai người giật ra khoảng mười centimet.

Khoảng cách như vậy càng thêm mờ ám, giống như anh lúc nào cũng có thể hôn cô lần nữa.

Doãn Ước thở hổn hển, toàn thân mềm nhũn. Cô đưa tay sờ mặt, nóng ran. Không chỉ có thế, cô cảm thấy toàn thân mình sắp bị thiêu đốt.

Ánh mắt Kỷ Tùy Châu cấp bách bức người, bên trong thâm sâu vô tận. Doãn Ước không dám nhìn thẳng vào anh, rất ngượng ngịu quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Sau đó, cô nghe một tràng tiếng cười. Ngay sau đó, đối phương vươn tay đến, giúp cô chỉnh trang lại áo sống. Như là ngại cô xấu hổ còn chưa đủ, anh còn cố tình nói:

– Chỉnh lại một chút, quay về đừng để ông nội cô nhìn ra.

Doãn Ước trừng mắt liếc anh. Kỷ Tùy Châu vỗ má cô, giọng trầm thấp:

– Đây là lợi tức.

Đã như vậy mà chỉ là lợi tức, vậy tiền gốc phải trả thế nào nữa? Doãn Ước lập tức nghĩ đến phương diện kia.

Cô lập tức từ chối:

– Không được.

– Cái gì không được?

– Dừng ở đây thôi. Chủ tịch Kỷ, tôi nợ anh, tôi có thể nghiêm túc làm việc gấp đôi để hoàn trả, nhưng chuyện đó thật sự tôi không có cách nào…

– Cô cảm thấy tôi sẽ muốn cái gì, trợ lý Doãn?

Doãn Ước hiện giờ ở Thịnh Thế là trợ lý chủ tịch trên danh nghĩa. Đương nhiên, dưới Kỷ Tùy Châu có một đống trợ lý, cô là người vô dụng nhất.

Anh hỏi như vậy, Doãn Ước có chút không nói nên lời.

Kỷ Tùy Châu cũng không ép cô, vuốt lại mái tóc dài hơi rối của cô:

– Đêm nay cô sao thế, tâm trạng không tốt?

– Hồi chiều tôi đi tháo bột, ở bệnh viên gặp được em gái anh.

Kỷ Tùy Châu trầm ngâm vài giây, buông cô ra ngồi trở về:


– Nó nói gì với cô?

– Cô ấy bảo tôi cách xa anh một chút.

– Vậy cô chuẩn bị làm theo?

– Tôi không biết nữa.

Kỷ Tùy Châu rút điếu thuốc ra định châm lửa, nghĩ nghĩ sao lại cất bật lửa đi, cầm điếu thuốc đó ngắm ngía:

– Nếu Tùy Ý kêu cô đi chết, cô có đi không?

– Không… đi.

– Nếu đã như vậy, cô cần gì phải để ý lời nó nói.

– Nhưng hai chuyện này tính chất không giống nhau.

– Hiện giờ chỉ cần cô rời khỏi tôi, Giang Thái sẽ ăn tươi nuốt sống cô ngay. Như vậy và chết có khác biệt à?

Doãn Ước nhớ tới ánh mắt mãnh liệt của Giang Thái, tim đập mạnh hơn. Hắn đối với Triệu Sương mới gặp lần đầu còn như vậy, đối với chính mình chỉ biết có hơn chứ không kém.

Như vậy kêu cô đi chết cũng không khác biệt là bao.

Đến cùng thì bắt đầu từ khi nào, cô lại trở nên chỉ có thể dựa vào Kỷ Tùy Châu. Rời khỏi anh chính là tìm đường chết.

Trong lòng Doãn Ước đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, cô thở dài, nói với Kỷ Tùy Châu:

– Tôi về trước.

Xe còn chưa chạy đến nhà cô, cô lại chuẩn bị xuống xe. Trong xe không gian nhỏ hẹp, lại cách Kỷ Tùy Châu càng gần, cảm giác tuyệt vọng này ngày càng mãnh liệt.

Tay vừa mới đụng vào cửa xe, đối phương kéo mạnh cô lại, giúp cô thắt lại dây an toàn đã tháo ra, sau đó đạp mạnh chân ga, rất nhanh dừng lại trước cửa nhà Doãn Ước.

Doãn Ước về nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau thật sự không đi làm. Đến ngày thứ ba, cô tìm ra một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, lần đầu tiên đến công ty mà không bó bột.

Trong văn phòng, ai nấy mắt đỏ hoe, giống như bị thiếu ngủ. Vừa thấy cô không nói lời nào, chỉ lo vùi đầu làm việc.

Doãn Ước đi vào phòng trà nước chuẩn bị pha cà phê, một lát sau, Diệp Hải Thần đi vào, nói với cô:

– Pha thêm mấy ly, mọi người làm việc hai đêm liền rồi, sắp không chịu nổi.

Nói xong anh ta xoay người ra ngoài.


Hai đêm!

Cô biết Kỷ Tùy Châu làm việc rất liều mạng, những cấp dưới của anh cũng đều là tinh anh, thỉnh thoảng có làm suốt đêm cũng không thấy ai phàn nàn gì. Nhưng hai ngày hai đêm không cho người ta ngủ, đây vẫn là lần đầu tiên.

Cô lập tức nhanh tay hơn pha cho mỗi người một ly cà phê đậm đà để hưng phấn tinh thần.

Thời điểm mang sang đúng lúc đi ngang qua Diệp Hải Thần đứng đó ra thông báo giải tán, mọi người như được ân xá, ngay cả đồ đạc trên bàn cũng không buồn sắp xếp lại, cầm áo khoác dắt díu nhau lảo đảo ra về.

Diệp Hải Thần đi đến đón lấy chiếc khay trong tay Doãn Ước:

– Sáng nay tất cả mọi người đều được nghỉ, cô giúp photo một ít văn kiện sử dụng cho buổi họp chiều nay, đồng thời giúp họ sắp xếp lại đồ dùng ngăn nắp. Chủ tịch Kỷ không thích môi trường làm việc lộn xộn.

– Vâng- Doãn Ước ôm chồng văn kiện Diệp Hải Thần đưa cho, xoay người đi vào phòng photo.

Giấy tờ rất nhiều, photo lại mất khá nhiều thời gian. Bên ngoài văn phòng trống trơn, không biết Diệp Hải Thần đã đi từ khi nào. Cả mười tám tầng lầu hình như chỉ còn lại một mình cô.

Ban ngày nên Doãn Ước không hề thấy sợ, vừa làm việc vừa nghĩ đến hai hôm nay cô không đi làm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cả buổi sáng cô không thấy Kỷ Tùy Châu đâu, chẳng lẽ sáng sớm anh đã về rồi?

Hai ngày không ngủ, người khỏe mạnh mấy cũng mệt mà.

Sau khi photo đóng thành xấp xong, cô bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc của mọi người. Đổ nước trà uống dư, rửa ly, đóng nắp bút đã dùng xong cắm vào lọ đựng bút, bao bì đồ ăn ném vào thùng rác, tắt luôn cả màn hình máy tính giúp người ta.

Văn kiện tán loạn được phân loại xếp gọn gàng, làm xong hết thảy đã gần đến giữa trưa.

Doãn Ước định đi ăn cơm, nhớ đến giấy tờ cuộc họp vừa chuẩn bị xong, lại phân phát đến chỗ ngồi cho mọi người, cuối cùng cầm một bản đi vào văn phòng của Kỷ Tùy Châu, đặt lên bàn anh.

Phòng làm việc này mới được trang trí lại, tổng thể trang trọng trầm ổn, vô cùng xứng với thân phận doanh nhân thành công như Kỷ Tùy Châu. Chỉ là màu sắc có hơi tối, mỗi lần đi vào đều khiến cô cảm thấy có chút áp lực.

Cô đặt văn kiện xuống, nghĩ nghĩ rồi lui ra, đến khu vực công cộng bên ngoài lấy hai chậu cây xanh đi vào, đặt lên bệ cửa sổ phòng Kỷ Tùy Châu. Có chút màu xanh tô điểm, cả căn phòng có sức sống hơn.

Doãn Ước hài lòng phủi tay, nhìn kiệt tác của mình rồi cười nhẹ. Đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp:

– Cô đang làm gì vậy?

Cô giật mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đứng đó, trên người là bộ quần áo nhăn nhúm, quần không thắt dây lưng, chân lại không mang giày, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Kỷ Tùy Châu lôi thôi lếch thếch như vậy, thật đúng là rất hiếm thấy.

Anh cách rất gần, trên người mùi thuốc lá nồng nặc khó chịu, hai mắt thâm quầng. Nếu không biết anh làm việc suốt hai ngày, Doãn Ước chắc chắn nghĩ đến anh đang gặp khó khăn gì đó.

– Anh đây là… sao vậy?


– Không có gì- Kỷ Tùy Châu nhìn lướt qua người cô thấy hai chậu cây trước cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì.

Doãn Ước nghĩ là anh không thích, mau chóng nói:

– Anh cảm thấy không được thì tôi mang ra ngoài.

– Không cần, để đó đi.

Anh xoay người định đi, bước vài bước lại quay đầu hỏi cô:

– Có cà phê không?

Có thì có, buổi sáng pha một đống không ai uống, giờ nguội hết rồi.

– Tôi lập tức đi pha.

Doãn Ước mau chóng ra ngoài, nhanh nhẹn pha một ly mang vào. Lúc bước vào phòng không thấy bóng dáng Kỷ Tùy Châu đâu, cô tìm khắp nơi, đang chuẩn bị vào phòng họp bên trong xem thử, giá sách phía đối diện lại di chuyển, Kỷ Tùy Châu từ bên trong bước ra.

– Ở đây.

Doãn Ước lúc này mới phát hiện, trong phòng này lại có một căn phòng bí mật.

Cô bưng cà phê đến, đi theo Kỷ Tùy Châu vào trong. Sau giá sách là một gian phòng, bên ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ, được bố trí tuy nhỏ nhưng đẹp, khác hẳn với phong cách phòng làm việc bên ngoài, lộ ra vài phần ấm áp.

Kỷ Tùy Châu kéo tấm màn cửa sổ ra, ánh nắng khắp trời chiếu vào. Anh cầm ly cà phê trong tay Doãn Ước uống hai hớp, nhíu mày nói:

– Lần sau đừng bỏ nhiều đường như vậy.

Anh uống cà phê không thích thêm đường, điểm này Doãn Ước biết. Nhưng cô thấy dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ của anh, nghĩ có thể anh chưa ăn gì, cho nên bỏ thêm chút đường cho anh.

Nếu không lát nữa bao tử khó chịu, người bị tội có thể là chính cô.

Cô hỏi anh:

– Có muốn ăn gì không, lúc này chắc căn tin mở cửa rồi.

– Không cần- Người thiếu ngủ không có khẩu vị.

– Ăn chút cháo nha, cháo của sư phụ Cố ở căn tin khá ngon, nguyên liệu cũng tươi nữa.

– Cô rất quan tâm đến vấn đề thức ăn ở công ty nhỉ.

Doãn Ước cười. Không còn cách nào, cô rãnh rỗi quá mà, ngồi ở văn phòng chung với những đồng nghiệp suốt ngày làm việc bán mạng, cả ngày cũng không nói được quá ba câu. Chỉ có lúc ăn cơm mới có thể nói được vài câu với mấy cô chú bán cơm.

Kỷ Tùy Châu không từ chối lời đề nghị của cô nữa, Doãn Ước vô cùng vui vẻ xuống lầu. Lúc đi bước chân nhẹ nhàng, Kỷ Tùy Châu nhìn theo bóng lưng của cô rất lâu không dời mắt.

Sư phụ Cố vừa nghe chủ tịch muốn ăn cháo ông nấu, lập tức phấn chấn hẳn lên, đóng gói một phần đầy cho Doãn Ước, còn cho thêm các loại gia vị, tặng kèm mấy món phụ ngon lành. Doãn Ước muốn trả tiền, ông nói không cần đâu.

Nói đùa gì vậy, chủ tịch hội đồng quản trị ăn cơm căn tin công ty mình còn phải trả tiền, nói ra ngoài chắc khó giữ nổi bát cơm.


Doãn Ước xách theo túi thức ăn lên lầu, thời điểm đi thang máy đụng phải Bùi Nam. Đối phương âm thầm quan sát cô một hồi, mãi cho đến khi thang may dừng lại chuẩn bị mở cửa, anh ta mới nói:

– Cũng không là gì, đúng là ngạc nhiên.

Doãn Ước không biết có phải anh ta đang nói mình không, muốn hỏi thì người đã đi rồi, chỉ có thể xem như chưa từng nghe thấy, lại lên thêm vài tầng lầu đưa đồ ăn cho Kỷ Tùy Châu.

Thời điểm bước vào phòng, cô nghe thấy có tiếng nước, biết Kỷ Tùy Châu nhất định đang tắm. Bên ngoài quần áo bẩn đều ném trên sô pha, Doãn Ước nghĩ rồi lấy bỏ vào túi, chuẩn bị đưa cho người ta đi giặt.

Sau đó, cô lấy cháo ra. Cháo còn nóng, cô liền mở nắp thổi thổi, đang thổi đột nhiên nhớ đến một chuyện trước kia.

Khi đó cô còn trẻ, lúc học năm hai thì có lần bị bệnh, cô liền gọi Kỷ Tùy Châu đến ký túc xá, nhờ anh tới căn tin trước trường học mua cháo giúp cô.

Kỷ Tùy Châu ngại mất mặt nên không vui lắm, gọi điện thoại nhờ người đem một phần đến chỗ cô, Doãn Ước thấy vậy liền mất hứng, cảm thấy anh không phải bạn trai tốt như của người khác.

Lúc ấy, Kỷ Tùy Châu trả về cho cô một câu:

– Loại đàn ông đó ngoại trừ đối xử tốt với phụ nữ, còn có cái gì có thể cho đối phương.

Về sau, trên mạng đã lưu truyền một câu: muốn cái gì cũng đừng muốn anh ấy đối tốt với bạn.

Đúng là người đàn ông ưu tú có thể cho bạn rất nhiều thứ, nhưng không gặp chính là chuyện tốt. Ví như Kỷ Tùy Châu.

Kỷ Tùy Châu tắm rửa xong từ trong phòng tắm bước ra, chỉ thấy Doãn Ước đang cầm chén cháo đứng sững sờ ở đó. Anh đi đến nhìn cô chằm chằm:

– Nước dãi sắp nhỏ xuống rồi.

Doãn Ước mau chóng kéo ghế cho anh ngồi. Kỷ Tùy Châu lại không ngồi, nói tiếp:

– Muốn ăn à?

Làm gì có.

– Muốn ăn thì đi mua thêm một chén.

Cô còn tưởng anh sẽ đức độ đến mức tặng lại cho cô chứ, quả nhiên quá ngây thơ quá ngốc ngếch.

Kỷ Tùy Châu mới vừa tắm xong không có khẩu vị lắm, nửa thân trên để trần đi đến bên giường, nhìn qua nói với Doãn Ước:

– Lên giường.

Doãn Ước chưa phản ứng lại, lộ ra biểu cảm đầy nghi ngờ.

Kỷ Tùy Châu có hơi mất hứng, tằng hắng một tiếng. Doãn Ước cảm thấy có hơi không ổn, xoay người muốn đi, lại bị đối phương gọi giật lại:

– Quay lại đây.

– Còn có chuyện gì à? Anh ăn trước đi, ăn xong gọi tôi.

Kỷ Tùy Châu bước nhanh đến đuổi theo cô, một phen túm cánh tay cô lại:

– Tôi kêu cô lên giường mà, nghe không hiểu à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận