Bầu không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ.
Kỷ Tùy Châu hồi lâu không nói chuyện, đột nhiên đặt đũa xuống đứng lên bỏ đi. Doãn Ước nhìn khay thức ăn anh vẫn chưa động vào, nghi ngờ. Xoay người lại vừa thấy anh đi đến cửa gọi thức ăn, hỏi bên trong món gì đó.
Toàn bộ người trong nhà ăn giây phút đó vô thức nhìn về hướng anh, bác gái ở nhà ăn kích động đến run rẩy, lúc lấy tiền do bối rối nên tính nhầm, thối thiếu hai tệ.
Kỷ Tùy Châu cũng không đòi bác gái, cầm thức ăn rời khỏi đó.
Chợt nghe ông chủ nhà ăn ở đằng sau la bác:
– Bà tính toán kiểu gì vậy hả?
Bác gái tủi thân:
– Lâu rồi không tính tiền mà, người khác đều cà thẻ, còn chủ tịch trả bằng tiền mặt.
Thẻ cơm của chủ tịch hội đồng quản trị ở đâu ra.
Ông chủ gần như bị thuyết phục, nhớ ra liền mắng:
– Ai cho bà lấy tiền, chủ tịch đến ăn cơm mà còn phải trả tiền à?
Kỷ Tùy Châu đi đến bàn Doãn Ước lần nữa ngồi xuống, đưa thứa ăn cho cô. Đó là một tô mì, có thịt gà cà rốt và các loại nấm, là hương vị Doãn Ước yêu thích.
– Làm gì?
– Ăn nó đi- Kỷ Tùy Châu đảo mắt liếc khay thức ăn chỗ Doãn Ước, có chút ghét bỏ- Ăn ít như vậy, lấy sức đâu chạy bộ.
Doãn Ước nhủ thầm, cho dù ăn thành một người mập mạp, cô cũng không chạy nổi.
Nhưng tô mùi này rất hợp khẩu vị của cô, cô nghĩ nghĩ vẫn nhấc đũa lên nếm thử, cảm thấy khá ngon liền muốn ăn, ở trước khuôn mặt điển trai của Kỷ Tùy Châu, ăn sạch sẽ tô mì.
Ăn xong, hai người cùng đi thang máy lên tầng trên, trong lúc đó thu hoạch rất nhiều ánh nhìn tò mò. Doãn Ước dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chỉ cần hai người họ vừa rời khỏi đó, các loại phiên bản lời đồn về quan hệ của hai người, trong vòng nửa ngày sẽ truyền khắp công ty.
Đây là nguyên nhân tại sao văn phòng của Kỷ Tùy Châu chưa từng có nhân viên nữ đúng không?
Vào thang máy chỉ có hai người họ, Kỷ Tùy Châu liền nói với cô:
– Bắt đầu từ ngày mai, sáng đến công ty trước một tiếng.
Thời gian làm việc hiện tại của Doãn Ước là tám giờ rưỡi sáng, vậy có nghĩa là bảy giờ rưỡi cô phải có mặt ở công ty.
– Để làm gì?
– Chạy bộ.
– Tôi tự luyện tập là được rồi.
Thật không phải do ghét Kỷ Tùy Châu, chỉ là Doãn Ước ngoại trừ không thích chạy bộ ra, còn có thói quen xấu: không thích dậy sớm.
Thời tiết lạnh thế này, rời ổ chăm sớm một phút cũng đều là một loại giày vò, huống hồ phải dậy sớm một tiếng. Doãn Ước tình nguyện ngủ trễ một tiếng để chạy bộ, cũng không muốn mỗi buổi sáng đều chịu hành hạ như vậy.
– Buổi tối thời gian của tôi bất định lắm.
– Không sao, một mình tôi chạy được mà.
– Không an toàn, ngộ nhỡ bị người ta đẩy xuống sông hộ thành thì sao.
Đây là tin tức gần đây nhất ở thành phố B, một nữ nhân viên văn phòng chạy bộ ban đêm, cuối cùng không về nhà. Hôm sau được người ta phát hiện ở trong sông hộ thành.
Doãn Ước nghĩ đến tin tức này, sau lưng có chút lạnh. Lại nhìn Kỷ Tùy Châu, vẻ mặt chân thật bộ dạng đáng tin, một mặt dễ dàng thỏa hiệp trong Doãn Ước lại xông ra.
Ha ha, chạy marathon, một nữ tuyển thủ chạy đến chết trong cuộc thi năm nay?
Từ hôm đó, những ngày cực khổ của Doãn Ước chính thức bắt đầu. Mỗi buổi sáng thức dậy là một hồi giày vò, đến công ty bị Kỷ Tùy Châu xách đi chạy bộ lại là tra tấn lớn hơn.
Bên cạnh tổng công ty Thịnh Thế là sân vận động được chuyên nghiệp hóa, do công ty đầu tư kiến tạo, cùng lúc cung cấp phúc lợi cho nhân viên, mặt khác cũng tiếp nhận các cuộc thi đấu chuyên nghiệp. Trước mắt đúng là mùa thi đấu ế ẩm, lại gặp phải cuộc thi chạy marathon, mỗi ngày đều có không ít nhân viên của Thịnh Thế ở đây luyện tập.
Vì thế họ mau chóng tận hưởng phúc lợi lớn nhất, mỗi buổi sáng cùng chạy bộ với chủ tịch.
Sân vận động vốn rất thưa thớt người, lập tức náo nhiệt hẳn lên. Vốn nhân viên thi chạy càng thêm ra sức, chỉ vì ở trước mặt chủ tịch tranh thủ gây ấn tượng tốt. Mà rất nhiều nhân viên không thi, nhất là nhân viên nữ, mỗi sáng sớm cũng đến đây góp vui, chỉ để ngắm phong thái của chủ tịch.
Những người này chạy bộ là thứ yếu, mê trai quan trọng hơn.
Kỷ Tùy Châu không chút bị ảnh hưởng, đối với sự đốc thúc Doãn Ước cũng không chút lơ là. Vì khích lệ cô chạy tốt, mỗi lần chạy xong anh đều mời cô ăn sáng. Gần công ty có tiệm bán bữa sáng mỗi ngày đều thay đổi thực đơn mới, luôn có bất ngờ.
Hôm đó chạy xong, Doãn Ước mệt đến muốn nhào vào lòng Kỷ Tùy Châu ngủ bù. Thế nhưng bên cạnh nhiều ánh mắt nhìn như vậy, cô chỉ có thể lê tấm thân mệt mỏi vào tắm rửa.
Thay đồ xong Kỷ Tùy Châu đưa cô đến một nhà hàng bán đồ Tây ăn sáng. Thức ăn của nhà hàng này trước kia Doãn Ước từng ăn, cảm thấy cũng được, món thường gọi nhiều nhất chính là kem, mùi vị rất đặc sắc.
Thời điểm thức ăn dọn lên, Doãn Ước sờ bụng, có chút cảm giác tội lỗi. Cô nói với Kỷ Tùy Châu:
– Mấy hôm nay tôi mập lên rồi.
– Mập thì tốt, gầy quá giống đàn ông.
Doãn Ước nhìn tay chân nhỏ nhắn của mình, sao có thể ví von như đàn ông chứ.
Cô cúi đầu ăn không nói gì, lúc lấy vá tay có hơi mềm nhũn, hiển nhiên là di chứng chạy bộ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Ăn đến một nửa giương mắt nhìn, đúng lúc có người đẩy cửa đi vào. Vốn không có lòng dạ nào, nhưng thoáng nhìn qua khiến Doãn Ước giật mình.
Người tới không phải ai khác, mà là ba cô và Ngụy Tuyết. Bà ôm cánh tay của ba cô, thoạt nhìn khuôn mặt tiều tụy. Triệu Sương mất tích lâu như vậy, Ngụy Tuyết chịu đủ giày vò. Đôi lúc, Doãn Ước bất giác cũng muốn an ủi bà vài câu.
Ba cô gần đây đối với cô rất tốt, ban đầu lấy danh nghĩa chăm sóc ông nội dọn qua nhà ông ở, gần đầy lại quay về nhà. Có hôm buổi tối cô đi ngang qua phòng ông nội, nghe được cuộc đối thoại của hai cha con.
Ba cô nói với ông nội:
– Luôn muốn cô ấy khỏe mạnh, khi về già có thể nương tựa vào nhau. Nếu Tiểu Sương thật sự bị…
Nói đoạn, ông không nói nữa, Doãn Ước cách cánh cửa vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí áp lực. Lúc này hai người ra đây, chắc là ba cô muốn dỗ dành Ngụy Tuyết vui vẻ.
Chẳng qua hôm nay thật là không đúng lúc.
Doãn Ước liếc mắt nhìn Kỷ Tùy Châu ở đối diện, không biết nên có biểu cảm gì mới tốt đây. Kỷ Tùy Châu thận trọng như vậy, tinh tưởng nhận ra khác thường, theo ánh mắt cô cũng nhìn thấy hai người kia.
Gương mặt vốn khôi ngô nháy mắt sa sầm.
Ông Doãn và Ngụy Tuyết cũng quét mắt thấy họ, lập tức đi về hướng này. Mấy người nhìn nhau, không khí ngượng ngập thật muốn đột phá chân trời. Người khó chịu nhất chính là Doãn Ước, bị kẹp giữa gia đình và người ngoài.
Ông Doãn vừa nhìn thấy Kỷ Tùy Châu, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, đập bàn hét vào mặt Doãn Ước:
– Sao mày lại ở cùng với nó, mày nói mày đi làm mà? Sáng sớm không đến công ty mà cùng thằng này làm cái gì!
Doãn Ước vội hòa giải:
– Tụi con đang bàn công việc.
– Công việc gì, khách hàng à? Mày làm việc ở đâu, chức vụ thế nào mà có khả năng bàn công việc với nhân vật lớn như vậy. Doãn Ước, nói thật cho ba biết.
Sắc mặt ông Doãn vô cùng khó coi, tức giận đến môi phát run. Cơn ác mộng năm năm trước lập tức hiện ra trước mắt, ông rất sợ chuyện này lại tái diễn.
Ông trên thương trường lăn lộn nhiều năm, mặc dù không lợi hại bằng Kỷ Tùy Châu, nhưng năng lực cơ bản vẫn có thể nhìn ra. Con gái và Kỷ Tùy Châu rõ ràng không bàn công việc, hai người họ cùng ngồi ăn sáng với nhau, giống như đôi trai gái quan hệ không tồi.
Nói trắng ra là, càng giống như đang yêu nhau.
Ông phân tích xong, tự có kết luận của mình:
– Doãn Ước, mỗi ngày mày đi sớm về muộn, nói với ba là đi làm. Mày làm việc ở đâu, chẳng lẽ mày làm việc dưới trướng thằng này. Nó là ông chủ của mày, đúng không?
– Đúng, là tôi- Kỷ Tùy Châu nhìn ông Doãn, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
– Kỷ Tùy Châu, thằng khốn này mày làm muốn làm gì con gái tao.
– Lão Doãn lão Doãn, ông bình tĩnh chút đi- Ngụy Tuyết mau chóng đến kéo lại, bị chồng đẩy mạnh ra.
Ông Doãn xông đến muốn đánh Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước sợ đến mức chạy đến ngăn cản:
– Ba, ba, trước tiên đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói.
– Với người như nó thì có gì mà nói. Kỷ Tùy Châu tao cảnh cáo mày, tránh xa con gái tao ra một chút, nếu mày còn dám ức hiếp nó, tao sẽ đánh chết mày.
Doãn Ước và Ngụy Tuyết một trái một phải kéo ông Doãn lại, khiến ông không thể nhúc nhích. Kỷ Tùy Châu lạnh lùng ngồi đó, giọng nói lại hờ hững như nước:
– Tôi với nhà họ Doãn các người không có gì để nói. Doãn Ước!
Kỷ Tùy Châu buông dao nĩa đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mặt Doãn Ước:
– Cho cô mười phút để giải quyết chuyện gia đình, sau đó trở về làm việc. Mười phút sau còn chưa đến, sau này không cần đến nữa.
Nói xong, anh quay đầu bỏ đi. Doãn Ước đúng là sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể trấn an ba mình. Chính vì ông Doãn thấy cô như vậy, cơn giận trong lòng càng bốc lên, thật sự giận quá hóa rồ, nhất thời kích động giáng cho cô một bạt tai.
Ở trước mặt nhiều người trong nhà hàng, cái tác này đánh đến kinh thiên động địa. Ông Doãn đánh xong bản thân cũng ngân người, Kỷ Tùy Châu đi còn chưa xa nghe được động tĩnh vòng trở về.
Doãn Ước sợ hết hồn, mau chóng bước đến cản lại:
– Anh đi trước đi, tôi đến ngay.
– Doãn Ước mày quay lại đây!- Ông Doãn tức giận đến kéo cô, lại đẩy Kỷ Tùy Châu- Tên họ Kỷ kia mày đi mau lên, đừng để tao thấy mặt mày nữa.
Sức quá yếu, đẩy lên người nọ một không chút tác dụng, tức đến ông Doãn tung chân ra. Doãn Ước sợ anh tổn hại liền chạy lên ngăn cản, trong lúc giằng co bị ba cô hất đến cạnh ghế, đụng ngay đầu gối vừa lành, đau đến mặt cô nhăn nhó.
Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Kỷ Tùy Châu rốt cuộc có biến hóa, đưa tay ra đỡ cô. Vừa định hỏi cô có sao không, ông Doãn lại xông đến, dùng sức tách hai người ra. Kỷ Tùy Châu nhất thời không kịp hỏi, bị ông đẩy đến lảo đảo.
Ông Doãn nhân cơ hội kéo con gái ra sau lưng mình:
– Kỷ Tùy Châu, mày lập tức cút đi cho tao, nếu không thì tao không khách sáo nữa.
Tiềng ồn quá lớn cuối cùng kéo đến bảo vệ, người liên quan là nhân vật lớn Kỷ Tùy Châu, giám đốc nhà hàng cũng vội vàng đến, vừa xin lỗi vừa chỉ đạo nhân viên đuổi ông Doãn ra ngoài.
Kỷ Tùy Châu lắc đầu nói không cần, nắm tay siết chặt, lại chậm rãi thả ra. Qua vài lần như vậy, anh nhịn không được giơ tay lên. Khuôn mặt ông Doãn gần ngay trước mắt, anh đột nhiên rất muốn đánh ra cái tát này.
Tình cảm của anh với người nhà họ Doãn vô cùng phức tạp. Đối với Doãn Hàm hoàn toàn là thống hận, đối với Doãn Ước là yêu hận đan xen, còn với ông Doãn, chỉ thấy ông ta có chút trơ trẽn. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, anh vẫn luôn điều tra tung tích của Doãn Hàm, lại luôn không có nhiều manh mối. Thứ mấu chốt không tra ra được, mấy việc nhỏ không đáng kể lại tra được liên tục, trong đó bao gồm việc có liên quan đến ông Doãn.
Chính là ông ta suốt đêm sắp xếp người đưa con trai trốn khỏi thành phố B, vì con thiết kế kế hoạch trốn chạy rất chu toàn. Trước mặt cảnh sát, ông diễn thật đáng thương, giống như một người cha bất lực hoàn toàn không biết gì về việc này. Phía sau lại liên tiếp làm chuyện lén lút, chưa từng nghĩ đến sẽ khuyên Doãn Hàm đi tự thú, chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nếu không phải sau này tuyến đường trốn chạy của Doãn Hàm phát sinh biến hóa, theo đường này tìm tiếp, anh cũng không cần phải ra tay với Doãn Ước.
Con người ông Doãn như vậy, khiến Kỷ Tùy Châu hoàn toàn chán ghét.
Tay anh giơ lên không trung dừng một chút, cuối cùng vẫn không đánh xuống. Anh rút tay về, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Doãn Ước hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh thốt ra một câu:
– Doãn Ước, kể từ hôm nay, cô không cần đi làm nữa.
Hết chương 36