Đừng Nghĩ Ly Hôn

Trên danh nghĩa bạn trai, gặp đàn em khoá dưới trong trường, chỉ là một chuyện nhỏ hết sức bình thường, tình cờ gặp mặt, cười một cái, chào hỏi rồi đi.

Nhưng trên thực tế, bầu không khí giương cung bạt kiếm, như muốn chiến một trận cho trò.

Quỷ dị hơn chính là, Cố Dương thấy mình vừa chột dạ vừa hoang mang, sau lưng mát lạnh, khác nào bắt cá nhiều tay bị phát hiện, cậu thật sự rất không hiểu, mình hoảng loạn cái rắm, nhưng trong lòng vẫn nghĩ vậy, lại không thể kiểm soát được được, thậm chí sợ đến mức không dám lên tiếng đánh vỡ cục diện lúc này.

Tiểu chó săn lên tiếng trước, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Dương ngậm lấy oan ức, "Sao tiền bối đi với hắn?"

Cố Dương âm thầm chửi rủa, tôi cũng muốn biết. Không hiểu sao lại biến bạch tuộc tinh rồi!

Đại thiếu gia câu môi cười, trong mắt tràn đầy đắc ý cùng khiêu khích, "Tôi và Dương Dương đi hẹn hò, cậu đừng ở chỗ này làm bóng đèn nữa."

Tiểu chó săn tức giận, không tin tưởng tên công tử phong lưu này nói chút nào, quay đầu chỉ nhìn Cố Dương, nói: "Tiền bối, em nghe nói giáo sư đang tìm anh, hình như có chuyện gì gấp."

Nghĩa là, Dương Dương đang có chuyện gấp, mời Đại thiếu gia thức thời mau cút.

Cố Dương nhíu nhíu mày, lấy điện thoại di động trong túi ra, vừa nhìn, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Vì cậu lên lớp nên phải tắt chuông điện thoại, cho nên không biết.

Cố Dương có chút đau đầu, hôm nay muốn nói chia tay với Đại thiếu gia chắc chắn nói không được, áp lực trong lòng khi ở chung với gã cực kỳ lớn, vừa vặn có lý do, vội nói: "Cũng gần tới giờ em phải lên lớp, vậy em đi trước, Lục tiên..."

Vừa thốt ra, Cố Dương cũng bị giật mình, nhanh chóng dừng lại.

May mà thiếu gia và Tiểu chó săn đang đấu mắt với nhau, không hề nghe rõ, chỉ vừa nghe Cố Dương muốn về trường, thiếu gia khá là săn sóc nói muốn đưa cậu về.

Cố Dương muốn từ chối, nhưng lý do của thiếu gia rất đầy đủ, "Em đang vội mà đúng không? Đi bộ rất lâu, bây giờ gọi xe cũng phải chờ, anh đưa em quay lại không phải lựa chọn tốt nhất sao?"

Đúng là như vậy, từ chối nữa thì sẽ rất khách khí, dù sao cũng là bạn trai.

Cố Dương không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Tiểu chó săn bên cạnh ngóng ngóng nhìn cậu, ánh mắt sáng rực khiến người rất áp lực.

Đại thiếu gia an vị bên ghế lái, một tay tùy ý khoát lên cửa sổ xe, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, cặp mắt hẹp dài đào hoa ác liệt, nhếch môi khiêu khích cười: "Làm sao, nhóc con không có xe về trường học hả? Có muốn anh đây tiện đường cho đi ké một đoạn không?"

Đại thiếu gia căn bản không xem đứa trẻ con miệng còn hôi sữa trước này có tính uy hiếp, trái lại muốn cho y xem gã và mình chênh lệch bao nhiêu, thái độ ở trên cao nhìn xuống, hết sức xem thường.

Tiểu chó săn nghe, đương nhiên nghẹn đến sống dở chết dở, nhưng muốn cho y trơ mắt nhìn Cố Dương cùng người này ngồi trên một chiếc xe rời đi, khẳng định y tức điên mất. Cho nên, coi như trong lòng không tình nguyện, y cũng ngồi vào trong xe, cứng nhắc nói cảm ơn.

Sau khi lên xe, không cần thiếu gia tận lực khoe khoang, có mắt sẽ nhìn ra, giá cả xe này hù chết người, đủ khiến đại đa số nam nhân ghen tỵ, chớ nói chi là Tiểu chó săn còn là một sinh viên bình thường, không có tiền, chênh lệch quá lớn.

Cố Dương không hề biết chuyện Tiểu chó săn có tâm ý với mình, đối với cậu mà nói, Tiểu chó săn là một hậu bối đáng yêu dễ gần. Cho nên, cậu cũng không phát hiện tâm tình Tiểu chó săn phức tạp. Cậu đang nghĩ đến việc chia tay không thành, vẫn phải tiếp tục thăm dò.

Vì vậy, Cố Dương nhắc đến mấy thứ Lục Ngôn thích hay ghét, muốn biết Đại thiếu gia ngoại trừ họ Lục và vết sẹo trên vai, còn có cái gì giống Lục Ngôn không.

Đại thiếu gia thấy được cậu muốn tìm hiểu mình, đương nhiên hỏi gì đáp nấy, bầu không khí rất hài hòa vui vẻ. Tiểu chó săn ở phía sau nghe, không cam lòng bị lơ, cũng chen vào nói mấy câu.

Nhiều hơn một người nói chuyện, càng náo nhiệt hơn, nhưng không ngờ Tiểu chó săn lại hấp dẫn tất cả lực chú ý của Cố Dương. Bởi vì Tiểu chó săn yêu ghét chín phần mười những thứ Cố Dương nói. Tiểu chó săn còn cười rất tươi, vui vẻ nói: "Thật là đúng dịp, em và tiền bối đều có sở thích giống nhau!"

Vẻ mặt vui mừng đắc ý, quả thực khiến Đại thiếu gia muốn đánh người, sắc mặt cực kỳ khó coi, hối hận vì gọi bóng đèn này lên xe.

Cuối cùng đã tới cửa trường học, Đại thiếu gia đạp phanh xe, lạnh như băng nói: "Đến."

Làm gián đoạn Tiểu chó săn luôn miệng nói, Đại thiếu gia tức đến chập mạch rồi, đến nơi, xuống xe không chỉ có Tiểu chó săn, gã và Cố Dương cũng phải tách ra. Nghĩ đến đây đã muốn ăn đòn, Đại thiếu gia cũng rất tức giận, tại sao mình không thi trường đại học này.

Lần này tâm trạng Tiểu chó săn rất tốt, giọng điệu cao vút nói: "Tiền bối, chúng ta đi thôi!"

Bởi vì vui vẻ, quay đầu nhìn Đại thiếu gia chân thành nói cảm ơn, chỉ là nụ cười kia làm cho Đại thiếu gia cảm thấy rất chói mắt, nắm đấm ngứa hơn.

Đại thiếu gia không muốn Cố Dương đi, nhưng không có lý do nào hoàn hảo, Cố Dương cởi đai an toàn, chuẩn bị xuống xe, cố ý tiến lên trước, khoảng cách rất gần, dường như muốn hôn lên... Sau đó, tay vòng tới sau cổ Cố Dương giúp cậu sửa khăn quàng cổ, tự nhiên cười nói: "Khăn quàng cổ của Dương Dương bị lệch rồi."

Cố Dương sợ hết hồn, vội lui ra sau, lập tức phát hiện mình tưởng bở, chỉ có thể cúi đầu núp trong khăn quàng cổ, lúng ta lúng túng nói tiếng cảm ơn, nhanh chóng xuống xe.

Đại thiếu gia nhìn thấy vàng tai Cố Dương đỏ ửng, tâm trạng không vui từ từ tiêu tan, cũng híp híp đôi mắt đào hoa, cười vẫy vẫy tay, "Bye bye Dương Dương."

Sau đó, tầm mắt rơi vào trên người Tiểu chó săn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo sâu thẳm, không hề có ý cười, như hai ác quỷ đang đối đầu, cực kỳ đáng sợ.

Chờ Cố Dương quay đầu nhìn sang, hai người lại khôi phục vẻ mặt bình thường. Cố Dương hoàn toàn không phát hiện ra.

Đại thiếu gia lái xe đi, Cố Dương và Tiểu chó săn vừa nói chuyện vừa đi vào trường học.

Cố Dương hỏi y tại sao đến trung tâm mua sắm lúc này, Tiểu chó săn nói là việc phân công trong nhóm. Cố Dương nghe đề bài của y, đột nhiên nhớ tới, "Là đề đó hả, tôi đã từng làm năm ngoái, tôi tìm được không ít tư liệu, sẵn tiện, a... Hình như nó vẫn còn trong USB."

Cố Dương xuyên qua thế giới này chừng mấy ngày, lúc làm bài tập, cũng dùng máy vi tính, tự nhiên thấy được tập tin trước đây trong máy. Cậu nói xong, cúi đầu tìm trong ba lo sau lưng, tìm thấy USB liền không chút do dự đưa cho Tiểu chó săn mượn.

Tiểu chó săn nhận lấy, thích muốn xỉu, hai mắt sáng lấp lánh, vồ tới dùng sức ôm lấy Cố Dương, "Dương Dương là người tốt! Em yêu anh quá!"

Cố Dương giật mình, sau đó phản ứng lại "yêu anh" chắc là cách biểu đạt kích động khoa trương mà thôi, nhìn cậu giống như phía sau có một chiếc đuôi vô hình đang điên cuồng vung vẩy, không nhịn cười được, nói: "Chỉ tiện tay thôi."

Cố Dương cảm thấy Tiểu chó săn rất đáng yêu, giống như em trai hàng xóm, khiến người rất có thiện cảm, hơn nữa mới vừa rồi trên xe thấy y và Lục Ngôn có nhiều điểm yêu ghét tương tự nhau, càng thấy thân thiết, tình nguyện giúp y.

Người bị ôm trong lòng hết sức bình tĩnh, ngược lại là Tiểu chó săn chủ động biểu lộ xong, giống như điện giật mà rút tay về, vành tai lặng lẽ đỏ lên, đặc biệt xấu hổ.

Hai người đi trong sân trường, đều rất đẹp trai, một người dương quang tuấn lãng, một người tuấn tú tinh xảo, đều làm cho người khác chú ý. Sinh viên đi ngang qua bất giác nhìn về phía bọn họ.

Khi Tiểu chó săn thấy nhiều lần có nữ sinh nhìn Cố Dương, trong lòng y rất không thoải mái, cảm giác như có người dóm ngó bảo bối của mình. Thiếu niên mới lớn không kiểm soát được cảm xúc, quay đầu trợn mắt nhìn sang nữ sinh bên kia. Tiểu chó săn to lớn, sừng sộ lên có phần hung ác, ánh mắt kia sự rất dữ tợn.

Nữ sinh đang cẩn thận từng chút ngắm nhìn Cố Dương, đang định làm quen lập tức bị dọa đến rụt cổ, ôm ba lo thật chặt, yên lặng nhanh chân đi mất.

Tiểu chó săn thành công dọa lui một tình địch ngầm, tâm tình thật tốt. Một đoạn đường, y như thần chết đi bên cạnh Cố Dương, ai nhìn sang sẽ trợn mắt hù người đó.

Cố Dương không hề biết chuyện, vì lúc cậu vừa ngẩng đầu nói chuyện với Tiểu chó săn, Tiểu chó săn một giây trước từ hung ác biến thành cún con, đôi mắt đen lay láy, đuôi lắc lư, vô cùng đáng yêu.

Cố Dương càng thấy ở chung với Tiểu chó săn rất vui vẻ.

Nếu cứ ở chung bình thường thế này! Không cần làm bạch tuộc tinh thật tốt!

Cố Dương kiên định muốn chia tay hơn, sau đó tìm Lục Ngôn cùng xuyên về.

Đến chiều, Cố Dương cũng không đi tìm giáo sư.

Sau khi giáo sư quyết định hẹn hò với cậu, chú ý giữ khoảng cách trong trường, coi như tìm anh, cũng là vì học tập. Giáo sư rất nghiêm túc, anh đương nhiên hi vọng Cố Dương học hành càng tốt và xuất sắc hơn. Từ lúc chính thức thăng nhiệm thành bạn trai, tin nhắn đầu tiên, thứ hai... Thứ n anh gửi cho Cố Dương đều là tài liệu học tập.

Có thể nói là vô cùng dụng tâm quan tâm chăm sóc.

Đương nhiên thành tích bản thân Cố Dương cũng rất tốt, chỉ có điều giáo sư là người theo đuổi hoàn mỹ, cảm thấy Cố Dương có thể học càng ngày càng tốt hơn.

Sau giờ học, Cố Dương nhận được cuộc điện thoại của thúc thúc, hỏi cậu tan học chưa.

Thật sự hết sức trùng hợp, Cố Dương vừa mới cất sách vở, chuẩn bị ra cửa phòng học.

Thúc thúc nói đến đón cậu tan học, không phải chỉ là nói suông, mà đã đứng chờ trước cổng trường học.

Cố Dương nghĩ thầm, cậu thoạt nhìn giống người không ngoan sao? Nhìn chăm chú quá vậy.

Nhưng bất kể nói thế nào, thúc thúc là bạn của cha mẹ, vốn đã làm phiền phải chăm sóc cậu, không được khiến họ khó xử, cho nên Cố Dương ngoan ngoãn gật đầu, nói tan học rồi, bây giờ chuẩn bị ra.

Cố Dương mới đến hành lang, Tiểu chó săn lại tìm tới, như mặt trời nhỏ đi bên cậu nói: "Tiền bối anh giúp em một việc rất lớn, em mời anh ăn cơm nha."

Cố Dương lắc đầu, "Không sao đâu, tôi chỉ đưa tài liệu học trước đây của mình cho cậu mà thôi. Hơn nữa bây giờ tôi phải ra cổng."

Tiểu chó săn nhắm mắt lại, chợt lóe một tia lạnh lẽo, giọng điệu u oán đến y còn không nhận ra được, "Tiền bối lại muốn đi chơi với người kia hả?"

Cố Dương sửng sốt một lúc, mới hiểu được y đang nhắc đến đại thiếu gia.

Cố Dương nói: "Không phải, thúc thúc tới đón tôi về nhà."

Tiểu chó săn như trẻ con, tâm trạng thay đổi cực kỳ nhanh, ngay lập tức vui vẻ, nói mình vừa lúc cũng phải ra ngoài trường mua đồ, sóng vai bên Cố Dương cùng đi.

Vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đến cổng trường học.

Chiếc xe ô tô màu xám bạc, sang trọng chói mắt, rất làm người khác chú ý.

Tiểu chó săn thích Cố Dương, dĩ nhiên thái độ đối với người nhà Cố Dương cũng rất tốt, hơi cúi người, hết sức lễ phép chào hỏi: "Chào thúc thúc!"

Vị thúc thúc ngồi trong xe, nhìn hai thanh niên phấn chấn trẻ trung cùng đi đến đây, vừa nói vừa cười, thậm chí có loại cảm giác xứng đôi quá mức. Sắc mặt thúc thúc có thể tốt mới là lạ.

Mặt mày lạnh lẽo như lưỡi dao, ánh mắt nhìn người khác quả thực như muốn giết, trong nháy mắt doạ sợ không ít người. Cũng vì Tiểu chó săn này bị đôi mắt ngập tràn tình yêu của thiếu niên che mất, không có gì lo sợ, còn dám chào hỏi với hung thần.

Thúc thúc nhìn Cố Dương và Tiểu chó săn trẻ trung tươi sáng, sau đó nhìn mình một âu phục giày da, sắc mặt cũng đã có chút đen.

Chờ khi Tiểu chó săn rạng rỡ hô một tiếng thúc thúc.

Thúc thúc: "..." Muốn giết người!

__________

Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Tôi đến chỉ cho mọi người cách tự mình giết mình:)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui