Đừng Nghĩ Ly Hôn

Cố Dương nghe nam nhân nói câu kia, đã biết không ổn, tê cả da đầu, ném gậy quay đầu muốn chạy.

Nhưng không may, cậu nào nhanh hơn đối phương, mới chạy chưa được hai bước, vòng tay cường thế quấn lấy eo cậu.

Nam nhân ôm cậu thật chặt, đôi môi kề sát bên tai cậu, hơi thở ấm áp cọ vào hết sức ngứa ngáy, vô thức khẽ run rẩy.

"Cậu muốn chạy đi đâu?"

Cố Dương bị hắn dùng lực ép vào trong ngực, không thể động đậy, như cá chết nằm trên thớt gỗ, mặc người suy tính. Trong lòng càng hoảng loạn.

Thực ra, vào lúc này không nên chạy, tốt nhất đó là đúng lúc giải thích rõ ràng. Nhưng Cố Dương nhất thời bị giật mình, đầu óc trống rỗng, nào còn lý trí lô-gich phân rõ nặng nhẹ, hoàn toàn phản xạ có điều kiện.

Hơn nữa, coi như lập tức giải thích, có thể giải thích cái gì cơ? Nói muốn thử gõ đầu hắn một chút, xem có thể khôi phục ký ức không? Khi nào gõ ngốc luôn không?

Cố Dương nghe thấy nam nhân hỏi mình, lập tức lắc đầu, nói mình không muốn chạy.

Mà hành vi vừa nãy không thể giải thích, trong mắt nam nhân xem ra không có bất kỳ sức thuyết phục nào. Đáy lòng thúc thúc dấy lên một cái lửa giận điên cuồng, thiêu cháy cả thần kinh và lý trí toàn thân hắn, khác nào thú hoang bị gõ một cái làm tức giận đến mức tận cùng, mắt đỏ chót, chỉ muốn ăn con mồi vào bụng.

Cố Dương bị bẻ vai, bị ép đổi tư thế trong lồng ngực hắn, biến thành mặt đối mặt.

Lập tức, hung ác cường thế hôn xuống, cắn môi Cố Dương, công lược thành trì. Vừa tức giận, vừa lộ ra từng tia khổ sở cùng oan ức.

Ngoại trừ lúc đầu Cố Dương bị cắn nên đôi môi có chút đau, sau đó rất nhanh cảm nhận được sự dịu dàng quen thuộc của Lục Ngôn, không nỡ lòng làm cậu đau. Còn có chút oan ức kia, như đang lên án, tại sao em lại rời bỏ tôi.

Không nhịn được, sợ sệt trong lòng Cố Dương tản đi không ít, trái lại có chút muốn cười.

Nam nhân thấy cậu thất thần, lập tức nắm chặt cánh tay, ấn người vào trong ngực, hôn càng tức giận dùng sức hơn.

Cuối cùng, vẫn là Cố Dương không thở nổi, giãy giụa đẩy hắn ra, sắc mặt đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt trập trùng.

Sau khi thở được một lúc, Cố Dương giương mắt ngắm nhìn nam nhân, há mồm vừa định giải thích, nam nhân lại nhắm ngay môi cậu, tiếp tục hôn.

Cố Dương: "...!!!"

Qua nửa ngày.

Cố Dương bị hôn đến mức cả người như nhũn ra, lần này có lòng cảnh giác, đưa tay che miệng nam nhân trước một bước, còn không hết hi vọng mà nỗ lực làm cho Lục Ngôn nhớ ra chút gì, theo bản năng kêu tên hắn, "... Lục tiên sinh."

Nam nhân híp mắt lại, như thú hoang trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng muốn đánh gục con mồi, cắn chặt chỗ trí mạng.

Hắn âm u nói: "Lại là họ Lục, cậu cứ mãi thích hắn?"

Nam nhân nghiến răng nghiến lợi, lấy sim điện thoại của Cố Dương trong túi ra, thay vào trong điện thoại Cố Dương, sau đó mặt tối sầm lại trầm giọng yêu cầu: "Bây giờ, ở ngay trước mặt tôi, lập tức nói chia tay."

Nói xong, nam nhân dừng một chút, như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trở nên càng khó coi hơn, "Cả tên giáo sư kia cũng vậy."

Cố Dương sững sờ, hắn điều tra mình?

Mặc dù cậu cũng không phải thật sự là bạch tuộc tinh, lưu tình khắp nơi, nhưng nghe thấy đối phương nói vậy, vẫn không khống chế được lúng túng, như mình thật sự làm chuyện xấu bị người phát hiện.

Cố Dương bị nhìn chằm chằm, nói linh tinh không có hiệu lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo, gửi cho Lục thiếu và giáo sư tin nhắn "Chia tay". Hơn nữa rất ngắn gọn, thẳng thắn vào vấn đề, một chữ cũng không thể nhiều lời, có thể nói là cực kỳ lãnh khốc vô tình.

Về phần Tiểu chó săn, đương nhiên không bị lơ là, ai bảo thúc thúc vừa vặn gặp được tình cảnh Cố Dương nói thích đó chứ? Cũng phải bắt Cố Dương nói sau này không lui tới với y nữa.

Cố Dương không thể nào tưởng tượng được khi bọn họ nhận được tin nhắn này sẽ phản ứng như thế nào.

Khác với Cố Dương, biểu tình thúc thúc thoả mãn nhiều lắm, chân mày cũng giãn ra.

Cũng không lâu lắm.

Cố Dương đã thấy kết quả.

Lục thiếu, giáo sư, Tiểu chó săn, toàn bộ đều đã tìm tới cửa, đứng trước cửa biệt thự.

Đương nhiên thúc thúc không có chuyện để bọn họ vào, không thả chó cắn người là hắn đã thấy mình rất hiền lành độ lượng rồi.

Thúc thúc buồn bực, nghe bọn họ kiên nhẫn muốn gặp Cố Dương, sắc mặt kém hơn, chỉ muốn kêu người đuổi bọn họ đi.

Nhưng Cố Dương chẳng hề nghĩ vậy, trong đầu cậu toát ra một ý nghĩ lớn mật khác.

Vì vậy, cậu kéo kéo ống tay áo thúc thúc, mềm giọng nói: "Cho bọn họ vào đi."

Thúc thúc trợn to mắt, phút chốc hận không thể khiêng Cố Dương lên lầu, vào phòng đóng cửa dạy dỗ một trận, tức giận đến mức đỏ mắt, "Cậu vẫn muốn gặp hắn? Không đúng, cậu mới vừa nói chính là bọn hắn..."

Thúc thúc cũng không dám tin, xưa nay không nghĩ tới bảo bối mà mình vẫn luôn che chở, là người đứng núi này trông núi nọ, trêu hoa ghẹo nguyệt... Hắn nên làm gì với một Dương Dương phóng đãng bây giờ?

Hắn xiết chặt nắm đấm, phát ra tiếng ma sát xương cốt làm người sợ hãi.

Cố Dương nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng vuốt lông, nhỏ giọng giải thích: "... Chẳng qua là tôi cảm thấy cần phải nói rõ ràng trực tiếp, một tin nhắn gửi tới, chắc chắn bọn họ không chấp nhận được, sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Ánh mắt thúc thúc thâm trầm theo dõi cậu, nhìn ra Cố Dương đang sợ hãi, cười lạnh một tiếng, nói: "Được, để bọn họ vào."

Quả nhiên, ngay sau đó Lục thiếu và những người khác cùng vào biệt thự. Nhưng vẻ mặt của bọn họ cũng không vì vậy mà thoải mái một chút, đều trầm mặc dị thường, khí áp cực thấp.

Ngày hôm qua không liên lạc được với Cố Dương, bọn họ ngủ không ngon giấc, đáy mắt hiện lên vẻ mệt mỏi rõ ràng. Kết quả, ngày hôm sau bất thình lình nhận được tin nhắn của Cố Dương, cái gì cũng ném ra sau đầu, trực tiếp xông tới nhà Cố Dương.

Chia tay? Làm sao bọn họ có thể chấp nhận.

Giáo sư mím chặt môi, vì dùng sức nên trắng ra, không còn phong độ của người trí thức, trái lại tối tăm đến hù người. Anh trầm giọng nói: "Dương Dương, tin nhắn ngắn ngủn của em là có ý gì? Bây giờ em phủ nhận, tôi có thể xem như chưa có gì xảy ra."

Lục thiếu cũng ý nghĩ tương tự vậy.

Lúc đứng trước cửa biệt thự, bọn họ cũng hiểu đôi chút tình hình, trong lòng cũng khiếp sợ không thể tin được, giận cực kỳ. Ngoại trừ mình mình, cậu còn người khác!

Tiểu chó săn càng uất ức, y còn chưa thật sự hẹn hò với tiền bối. Rõ ràng tiền bối nói thích y.

Vì vậy, mỗi một người đều không cam lòng yếu thế, nhìn chằm chằm Cố Dương, chờ cậu trả lời.

Ý tứ trong đáy mắt cũng quá rõ ràng.

Mấy người chúng tôi, em chọn ai.

Thúc thúc ngồi bên cạnh Cố Dương, tư thế thể hiện dục vọng chiếm hữu, như thể tuyên bố quyền sở hữu, đã sớm tóm được người vào trong địa bàn của mình. Hắn nắm sau gây Cố Dương, nhẹ nhàng vuốt ve, chờ Cố Dương nói ra mấy lời kia. Chỉ cần Cố Dương nói chỉ thích mình, sau này chỉ có mình, hắn có thể tha thứ lần này.

Yên tĩnh một lúc lâu.

Chờ đợi trong căng thẳng.

Bọn họ không nghĩ tới Cố Dương trả lời dĩ nhiên là ——

"Tôi không chọn ai, tại sao nhất định phải chọn một người, tôi thích hết." Cố Dương nghiêm túc nói.

Thúc thúc: "...???"

Giáo sư: "...???"

Lục thiếu: "...???"

Tiểu chó săn: "...???"

Bọn họ trong nháy mắt cứng thành hóa thạch, nghiêm túc nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề rồi không.

Mọi người nghe xem, đang nói tiếng người đúng không? Dương Dương là tra nam, còn thẳng thắn như chuyện đương nhiên là chuyện gì xảy ra? Cậu vẫn nhuyễn manh ngoan ngoãn đáng yêu như trước đây không?! Cậu thay đổi rồi! Cậu không muốn làm người nữa!!!

Cố Dương mới vừa nói xong một câu, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ không đúng, nhìn ra bọn họ đang suy nghĩ gì, vội vã tiếp giải thích một chút, "Ý của tôi là, mọi người giống một người, Lục Ngôn."

Một chữ cuối cùng dần hạ thấp giọng.

Toàn thế giới như dừng lại.

Vạn vật phai màu.

Yên tĩnh dị thường.

Mọi thứ xung quanh đột nhiên bắt đầu vỡ vụn, sau đó mảnh vỡ dồn dập rơi xuống. Mấy Lục Ngôn cũng bắt đầu phân tán, hóa thành ánh sáng, sau đó từ từ ngưng tụ lại với nhau, trở thành một chùm sáng cực lớn, hình thành một hình dáng...

Tim Cố Dương đập cực nhanh, cực kỳ căng thẳng, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn chằm chằm bóng người, như sợ bỏ qua bất kỳ biến hoá nào dù chỉ một chút chi tiết nhỏ.

Bỗng nhiên, một trận chấn động thật mạnh.

Cố Dương rơi vào hư vô.

...

Cố Dương đột nhiên mở mắt ra!

Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt mình là gương mặt tuấn tú quen thuộc của Lục Ngôn, mình cũng giống như thường ngày, núp trong lồng ngực Lục Ngôn, ấm áp rộng rãi, rất có cảm giác an toàn, ngủ rất thoải mái.

Ngoài cửa sổ chiếu rọi chút nắng sớm.

Cố Dương nhìn, chậm chạp chớp mắt mấy lần.

Cho nên...

Những thứ phát sinh trước đó, đều là... Một giấc mơ?

Cố Dương nhíu nhíu mày.

Giấc mộng này cũng không tránh khỏi quá dài quá chân thật, hiện tại cũng còn rõ ràng nhớ hết những chuyện xảy ra trong mơ.

Cố Dương cũng không buồn ngủ chút nào, luôn cảm giác đã rất lâu không được nhìn thấy Lục Ngôn, lòng tràn đầy ỷ lại nhớ nhung. Cố Dương mím mím môi, cái gì cũng không nói, yên lặng hóa thân thành một miếng bánh nếp, ôm chặt lấy eo Lục Ngôn, chôn mặt thật sâu vào trong lồng ngực Lục Ngôn, làm nũng cọ cọ một chút.

Lục Ngôn bị động tác quấn người của mèo nhỏ trong lồng ngực mình làm tỉnh giấc, vừa mở mắt nhìn thấy đỉnh đầu cậy, còn đang làm nũng với mình, tim hắn trong nháy mắt mềm thành một vũng nước. Hắn cúi đầu, cũng cọ lại.

Hai nam nhân, sáng sớm đã tỉnh, cũng không rời giường, như động vật nhỏ, ôm lẫn nhau cọ tới cọ lui, còn thiếu điều liếm lông.

Nhưng rất rõ ràng, hai người này đều rất thỏa mãn, trong lồng ngực là người yêu của mình, tỉnh giấc đầu tiên có thể nhìn thấy mặt của đối phương, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này?

Lục Ngôn cúi đầu nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Cố Dương, không chút do dự, thuận theo tâm lý khát vọng, hôn một cái. Hôn một cái không đủ, lại hôn thêm một cái, sau đó chuyện gì nên xảy ra thì vẫn phải xảy ra, sáng sớm tốt đẹp đã tập thể dục trên giường.

Không biết qua bao lâu, Lục Ngôn ôm Dương Dương toàn thân bủn rủn đi buồng tắm, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, trở ra, thay quần áo, hoàn mỹ che đậy những vết tích trên người.

Cố Dương mặt mày cong cong, tâm tình rất tốt, thuận miệng nói: "Lục tiên sinh, tối hôm qua em mơ một giấc mơ, anh đoán xem em mơ thấy gì?"

Lục Ngôn nhíu mày, không hề trả lời, ngược lại nói: "Tôi cũng mơ một giấc mơ."

Hai người đối diện nhau, như đồng thời nghĩ tới điều gì, rất kinh ngạc.

... Không thể nào?

Cố Dương sững sờ một lúc, lập tức nở nụ cười. Suy cho cùng, đây không phải là ác mộng, ngược lại là một giấc mơ đẹp, chỉ là Lục tiên sinh có điểm oan ức, tự ăn dấm chua cũng mình.

Cố Dương cong môi, ôm Lục Ngôn, ngẩng đầu hôn lên.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân hoạt bát lạch cạch lạch cạch chạy tới, vọt vào phòng ngủ chính. Nhóc Bí Đỏ rời giường thấy hai cha mình đang hôn nhau, miệng nhỏ cũng chu lên, lập tức giơ tay, đến gần, bi bô gọi: "Ba ba, ba ba! Con cũng phải hôn nhẹ!"

Hai cha bật cười, khom lưng ôm nhóc Bí Đỏ lên, hôn một cái, ôn nhu nói: "Chạy tới nhanh vậy, con đánh răng chưa?"

"Chưa!" Nhóc Bí Đỏ giòn thanh đáp, nghe ra còn rất kiêu ngạo?

Cố Dương cùng Lục Ngôn nở nụ cười, ôm nhóc Bí Đỏ đi ra khỏi phòng.

Bọn họ cười nói, thân ảnh biến mất sau cửa.

Âm thanh cũng dần dần xa.

Chỉ có ánh mặt trời ấm áp.

Màu vàng, lộng lẫy, tốt đẹp.

________

Tác giả có lời muốn nói: tới đây, bộ truyện này chính thức kết thúc nha, cảm ơn mọi người đã theo dõi đến bây giờ, làm bạn với mình hơn ba tháng, nghiêng mình, lần lượt cúi đầu cảm ơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui