Nhìn cái đống bừa bộn Thôi Tử Ngạn bày ra trước mắt, Phùng Nghiên mấy lần muốn nói lại thôi.
Dù sao tác phong của mỗi người khi vào bếp không giống nhau.
Nấu xong thì bắt thủ phạm dọn dẹp lại bãi chiến trường là được.
Phùng Nghiên đứng ở bên quan sát một lúc, tuy các bước nam phụ làm đều rất có trật tự, từ xử lí, sơ chế nguyên liệu cho đến công đoạn chế biến món ăn đều không có vấn đề, nhưng cô vẫn cảm giác có gì đó sai sai.
Chính vì thao tác quá có trật tự, cái gì cũng làm theo từng bước một nên mới khiến người ta cảm thấy hơi cứng nhắc.
Nói thế nào nhỉ, giống như người mới vừa tranh thủ học xong một khoá nấu ăn cấp tốc vậy...
"Cậu làm món cá chưng tương sao?"
"Phải đó! Chị nhìn ra rồi hả?" Khi nam phụ chạm mắt với cô liền không che giấu được vẻ hứng khởi.
Phùng Nghiên đứng tựa vào cái tủ lạnh kế bên, chỉ đơn giản nói: "Tôi thích ăn nên cũng có chút nghiên cứu." Sau đó nhịn không được nhìn vào cái nồi đang sôi trên bếp: "Sốt tương hơi đặc, cậu nên cho thêm nước cốt dừa vào rồi khuấy đều ra."
Nói thừa, đương nhiên cậu biết cô thích ăn nên mới đặc biệt học nấu món này ròng rã suốt một tuần lễ.
"Phải thêm bao nhiêu mới được?"
Phùng Nghiên ước lượng: "Tầm nửa cốc nước." Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ tới nam phụ lại chịu tiếp thu ý kiến của mình.
Thái độ đối với cậu cũng bất giác hoà hoãn hơn trước nhiều.
Chậc, ngửi mùi đồ ăn ngon luôn khiến tâm tình người ta trở nên tốt đẹp mà!
"Ok.
Tôi cho vào đây!" Thôi Tử Ngạn quả thật nói gì làm nấy, đạt được mục đích rồi thì không cố tình làm ra vẻ nữa.
Hiếm lắm mới có chung chủ đề nói chuyện, cậu thức thời muốn dò hỏi thêm sở thích của cô: "Thụy Hoan, ăn cay hay không cay?"
Nhất thời vui vẻ nên cô không để ý đến cách xưng hô, chỉ thuận miệng đáp: "Đều được hết."
Dù sao cô cũng không phải là người nấu, thành phẩm thế nào còn phải tùy vào khẩu vị của Thôi Tử Ngạn, cứ để đối phương tự mình quyết định là tốt nhất.
Thôi Tử Ngạn: "..."
Không lâu sau, Phùng Nghiên đột nhiên nghe thấy thanh niên bên cạnh suýt xoa một tiếng.
"Aaa, cắt trúng tay rồi..."
Phùng Nghiên trố mắt, nhìn cảnh tượng đổ máu đột ngột xảy ra kia, còn Thôi Tử Ngạn thì kín đáo quan sát phản ứng của cô.
Thú thật thì cô có chút sợ máu, chỉ cảm thấy dưới chân mình như nhũn ra, vội nói: "Trong nhà có hộp thuốc, cậu nhờ dì Châu lấy giùm rồi sơ cứu vết thương đi..." Phùng Nghiên mím môi, "Chỗ này giao cho tôi."
Thôi Tử Ngạn định nhờ Bạch Thụy Hoan giúp mình băng bó vết thương, nào ngờ bị cô chặn đứng giữa chừng.
Khổ nhục kế áp dụng không thành công rồi!
Đối với Bạch Thụy Hoan, căn bản là cậu không có cửa so với món cá chưng tương!
Thôi Tử Ngạn há mồm rồi lại ngậm, nuốt xuống những gì muốn nói vào trong bụng, sau đó cụp đuôi ra khỏi nhà bếp.
Thời điểm cậu đi ngang qua phòng khách, tình cờ trông thấy màn hình của chiếc di động đang nằm lăn lóc trên ghế sofa bất chợt sáng lên.
Ban nãy Thôi Tử Ngạn để ý, Bạch Thụy Hoan đã bỏ điện thoại ở tại vị trí này.
Chàng trai nhìn lướt qua, đột nhiên bị cái tên hiển thị trên màn hình cuộc gọi níu lại bước chân.
Ám Dạ Minh?
Ba chữ này giống hệt như ngòi nổ, hoàn toàn kích hoạt tâm lí thù địch lẫn chán ghét của nam phụ.
Thôi Tử Ngạn muốn đánh người.
Ám Dạ Minh đã vì Chu Anh mà ly hôn với Bạch Thụy Hoan rồi, lúc này còn gọi cho cô làm quái gì?
Cậu định làm như không biết, đợi đến lúc điện thoại tự tắt.
Dù sao Ám Dạ Minh gọi đến lúc chính chủ đang bận việc cũng không phải lỗi do cậu.
Ai ngờ ít giây sau, đối phương tiếp tục gọi lại lần thứ hai.
Thôi Tử Ngạn đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của người này, đến lần thứ ba liền quyết định bắt máy.
"A lô."
Nghe thấy giọng đàn ông ở đầu dây bên kia, Ám Dạ Minh nhìn lại số máy, sau khi xác nhận đúng là của Bạch Thụy Hoan mới lạnh lùng chất vấn: "Cậu là ai?"
"Anh đoán thử xem?" Thôi Tử Ngạn rõ ràng là muốn trêu tức.
Đối phương nói nhiều thêm một câu, Ám Dạ Minh lập tức nhận ra thân phận người nọ.
Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh vẫn không có chút biến hoá nào: "Bảo Bạch Thụy Hoan nghe máy."
Chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi.
Hắn hà tất phải quan tâm.
"Dựa vào đâu?" Thôi Tử Ngạn cười nhạo một tiếng trước yêu cầu của nam chính: "Anh không thấy mình đang quấy rầy khoảng thời gian riêng của hai người chúng tôi à?" Cái tên họ Ám này từ xưa đến nay chỉ biết ra lệnh cho người khác, cũng không thèm xem đối tượng hắn ta đang nói chuyện là ai.
"Hai người các cậu?"
"Phải, anh đã có Chu Anh rồi.
Nếu còn chút sỉ diện thì đừng có như âm hồn bất tán quấn lấy vợ cũ nữa."
Ngón tay Ám Dạ Minh gõ nhịp trên mặt kính đồng hồ, thanh âm trầm ổn chứa đựng sự nguy hiểm khó mà phát giác: "Liên quan gì đến cậu?"
"Tôi thích Thụy Hoan, muốn theo đuổi cô ấy." Thôi Tử Ngạn khiêu khích, lại giống như đang nói chuyện hiển nhiên: "Thế nên, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ người tôi thích khỏi loại cặn bã như anh."
Chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, không phải cặn bã thì là gì?
Nếu Phùng Nghiên có mặt ở đây, cô nhất định sẽ cho nam phụ một cái like thiệt bự:
Hảo hán!
Còn nữa, không sợ chết!
"..."
Nhận ra cuộc gọi đã bị ngắt, Ám Dạ Minh đăm chiêu nhìn con đường phía trước như thể đang suy tính điều gì.
Sau đó bình tĩnh liên lạc với cấp dưới.
"Gần đây Thôi Hạ Quyền đang liên hệ khoản vay bên ngân hàng X để xoay vòng vốn đúng không?"
"Gây chút khó khăn cho lão ta đi."
Vốn dĩ Ám Dạ Minh không để tâm đến việc đối phương trong tối ngoài sáng đối phó với mình.
Ngay cả việc Thôi Thị tính kế, nẫng tay trên của Phong Vân vài dự án trước đó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng đó là lúc tâm trạng hắn tốt.
Chỉ trách luôn có kẻ muốn khiêu chiến giới hạn của hắn.
Nghĩ đến những lời nam phụ vừa nói qua điện thoại, Ám Dạ Minh thật sự nghi ngờ sự hiểu biết của mình đối với cuốn tiểu thuyết này.
Thôi Tử Ngạn trong nguyên tác, từ đầu đến cuối chỉ hướng về phía nữ chính.
Cho dù sự tồn tại của hắn ở thế giới này đã phần nào chứng minh được việc cái gì cũng có thể xảy ra.
Bởi không chỉ riêng nam phụ, ngay cả Bạch Thụy Hoan hắn biết cũng hoàn toàn không giống với nhân vật trong sách.
Là hiệu ứng cánh bướm sao?
Ám Dạ Minh cau mày, sau đó giật mình nhận ra vấn đề mà bản thân suýt nữa bỏ sót.
Không đúng! Là thiết lập nhân vật!
Ngẫm lại mới thấy, Thôi Tử Ngạn chỉ đơn giản là hành động khác đi so với nguyên tác, ngoài ra những đặc điểm tính cách của người này vẫn được giữ nguyên.
Bạch Thụy Hoan thì không giống vậy, cô là người duy nhất cách xa hoàn toàn so với hình tượng nhân vật lúc đầu.
Có lẽ chính sự khác biệt đó của cô đã vô tình khiến Thôi Tử Ngạn thay đổi thái độ đối với nữ phụ.
Lẽ nào...
Sau khi loại trừ hết tất cả những điều không thể, một đáp án khó tin nghiễm nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Ám Dạ Minh thầm cười nhạo chính mình, tại sao lại không nhận ra ngay từ cái lúc biết tin Bạch Thụy Hoan chủ động ly hôn với nam chính.
Rằng rất có khả năng, hắn không phải là người duy nhất xuyên qua quyển sách này..