Đúng Người Đúng Thời Điểm


Đứng lại.....
Sâu trong một con ngõ hẻm một cuộc ẩu đả diễn ra vô cùng kịch liệt .Khoảng chục người gì đó tên bị đánh đưa ra một cuộc giao dịch , hắn nhanh cơ hội tẩu thoát bọn người đó đuổi theo sau.
Lúc này Diệp Lục sau khi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi , cô thấy hơi khát liền ra máy bán nước tự động mua một chai nước vị dừa uống .Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi bởi hôm nay phải giao hàng tận đến 9 giờ mới được về trong khi bụng đói meo.

Cô nhanh chân chạy về nhà , nhưng vô tình va phải người bên cạnh - chính là tên giao dịch đó khiến hắn ngã ra .
- Xin lỗi ! Anh không sao chứ ?
Nhưng hắn lại lườm cô.

Hắn nhìn bọn người kia đuổi đến nơi vội vàng đứng dậy nhanh tay chụp lấy cô khóa tay vào đằng sau
- Kẻ nào dám lại gần tao sẽ diết cô ta
Hắn kề dao vào cổ cô .Cứ tưởng họ sẽ nghĩ cách cứu cô nhưng Diệp Lục không ngờ đối diện với mình là một người vô cùng cao to ánh mắt sâu thẳm như đang dò xét cô hắn buông thả một câu :
- Giết hay không thì tùy ngươi , không liên quan đến ta
Cô không ngờ hắn nói như vậy bỏ mặc người đang sống sờ sờ đây sắp chết dưới tay một tên mà mình không quen biết thật vô tâm .Diệp Lục nghĩ không ai cứu thì phải tự thân thôi.


Cô bắt đầu dẵm chân cắn tay hắn bật lên đá cho hắn một phát vào mặt khiến hắn chảy máu mũi ngất tại chỗ.
Nói chứ cô đây đâu phải dạng vừa , hồi còn nhỏ cô đã được mẹ cho học võ rất nhiều loại với mục đích tự vệ là chính.Bà lo con gái lớn rồi một thân một mình không ai bên cạnh .
Đánh xong cô lườm người đối diện rồi lướt quả chửi thầm " Đồ vô tâm, đẹp trai thì làm được gì chứ" .Dù chỉ nhìn được đôi mắt của hắn nhưng cô cũng đoán" hàng tuyệt phẩm"
Thuộc hạ đứng bên cạnh hắn nghe đc từng chữ cô nói hắn quát :
- Đứng lại! Cô vừa nói gì
Cô giật hết cả mình toàn là những người mất lịch sự với nhau .Diệp Lục quay lại với ánh mắt khó hiểu
- Anh làm gì vậy ?
- Cô vừa mới chửi thầm lão đại của tôi
Cô liếc sang người bên cạnh cười khẩy rồi bỏ đi nhưng không ngờ:
-Á..
Diệp Lục bị đánh ngất
- Bất Nhiễm ( thuộc hạ thân cận của anh)
- Điều tra cô ta cho tôi

Diệp Lục mơ màng tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ

- Tỉnh rồi?
- Anh là ai?
- Hỏi khá lắm chúng ta mới gặp nhau 30 phút trước
Cô tức tối quát hắn :
- Anh dựa vào đâu mà dám đánh ngất tôi , làm ơn đi lúc trước còn nói không liên quan phiền anh tránh ra
Anh vẫn cứ đứng im xem cô làm gì tiếp theo nhưng đứng trước mặt anh cô chỉ nhìn với ánh mắt khinh bỉ :
- Trên đời này tôi gặp rất nhiều loại người nhưng dù họ có làm điều gì sai trái đi chăng nữa tôi không ghét, khinh họ nhưng riêng anh thì có.

Tránh ra đi .
Anh bị câu nói của cô làm tức cười , cô không biết anh là ai lại còn ngu ngơ nói to nữa chứ
- Người ghét tôi thì nhiều lắm nhưng cô là người đầu tiên đứng trước mặt tôi hống hách nói vậy .Nghe cho rõ đây " Cô không thoát khỏi tôi đâu"
Anh gọi cho Lưu Dực( thuộc hạ thân cận)
- Cậu cung cấp thông tin cho cô ta
Vâng
- Cô hãy ngồi thuộc hết chỗ thông tin đây là mệnh lệnh của lão đại .Cô hãy an phận một chút đi bằng không kết cục cô biết rồi đấy.

Từ giờ cô cũng giống như tôi làm nhiệm vụ theo mệnh lệnh
Nhưng...
Chưa kịp nói Lưu Dực đã đóng cửa đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận