Thấy anh vẫn ngồi lẩn thẩn ở đó cô bực tức quát lên
- Anh có thôi đi không, hôm nay chưa tìm được thì ngày mai tìm còn rất nhiều ngày nữa đâu chỉ mỗi anh buồn và mệt bọn họ cũng vậy làm việc cho anh họ luôn nghiêm túc anh sai bảo việc gì họ cũng đều làm hết .Làm ơn phấn chấn lại tinh thần mẹ của anh trên trời thấy mọi việc anh làm như bây giờ bà ấy sẽ cảm thấy thế nào về đứa con trai này của mình.
Xả cơn tức xong cô đập cửa mạnh rồi bước xuống lầu , chú Sơn thấy vẻ mặt cô nhăn nhó lại đi đến hỏi
- Sao rồi
Cô cũng chỉ biết lắc đầu, bây giờ cô thật sự giận anh rồi.
Tối hôm đó anh ở trong phòng mình hút thuốc, uống rượu nhớ lại những lời cô nói anh cảm thấy gan hùm của cô cũng lớn lắm rồi còn dám mắng anh.
Còn cô cũng không ngủ được, lại mở điện thoại lên xem vào app managtoon đọc truyện .Hồi còn học cấp 3 cô cùng đám bạn hay rủ nhau vào app đọc mà giờ chỉ còn lại một mình .Mà nghĩ cũng tức quá không chuyên tâm đọc được cô lại tắt điện thoại đi lăn lộn trên giường.
Không biết sáng nay cô có nói quá lời không sợ anh lại trách phạt.
Sáng hôm sau, cô mệt mỏi xuống giường đi vào vs cá nhân thì phát hiện quầng thâm mắt bất quá cũng đành lấy phấn dặm lại .Cô thay đồ roiif xuống dưới.
- Diệp Lục lại đây ăn sáng này
- Cảm ơn dì
Bất Nhiễm thấy mắt cô hơi thâm nổi hứng cà khịa
- Mắt cô làm sao mà thâm vậy , nhớ người yêu quá nên không ngủ được à
Cô lườm anh một phát đã nói không có người yêu trước rồi mà cứ chọc.Không khí hôm nay vô cùng khác lạ ba người họ đánh mắt nhìn nhau như thể biết hai người xảy ra chuyện.
- Dì Trần , chú Sơn đâu ông ấy không ăn sao
-À , sáng ông ấy bảo đi mua đồ gì đó
-Mọi người chuẩn bị đi , tí cùng tôi sang chỗ Minh Triết.
Cô đoán chắc sang đấy hỏi thông tin từ anh ta.
Trên xe, mọi người vẫn im lặng để tránh khỏi bầu không khí này Lưu Dực nói
- Lão đại chúng ta sang đấy ở vài ngày hay về luôn
- Ở đó 3 ngày.
Đã đến nơi , cũng không ngờ rằng chỗ ở của Minh lão đại cũng rộng không kém nhà anh là bao.
- Có tin tức gì chưa.
- Rồi
- Nhanh vậy sao
-Nhớ trước tôi từng nói với anh rằng cũng chưa tìm được manh mối không thực ra đã tìm ra vị trí của hắn chỉ là muốn tìm hiểu thêm động cơ tiếp theo của kẻ đó là gì.
- Làm tốt lắm
- Bây giờ đi đến chỗ hắn luôn hay là..
- Không được , nếu manh động bây giờ hắn sẽ biết và tiếp tục chạy trốn .Bẫy hắn , chúng ta sẽ giả định đây là kế hoạch tạm thời , lát nữa Bất Nhiễm sẽ giả danh đe dọa trà trộn vào phần mềm của hắn , tự khắc hắn sẽ đâm sâu vào tra hỏi lúc đó ta chỉ cần thu lưới là xong.
Cô và Bất Nhiễm sẽ ở lại đây hack và theo dấu chân kẻ đó , anh và Minh Triết cùng những người còn lại đi bắt hắn .
Bây giờ chạy đi đâu cũng không thoát khỏi bàn tay của anh, anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.Hắn chạy vào ngõ cụt đầu bên trái là Mạc Hàn Lâm bên phải là Minh Triết .Hắn rút súng bắn về hai phía nhưng cũng may họ né được , hai người chạy đến tung cú đá vào hắn rồi bắt về tra hỏi.
- Không ngờ, cuối cùng ta vẫn thua ngươi
- Nói rõ đi , tại sao năm đó ngươi lại hãm hại mẹ ta
- Bà ta đáng chết, chính mẹ ngươi đã hại chết con và vợ của ta.
- Sao có thể.
- Năm ấy , khi vợ ta vừa mới mang thai đứa con đầu lòng của chúng ta , định tổ chức ăn mừng nhưng không ngờ bà ta lái xe đâm vào xe của ta hại họ chết thảm .Ta cũng dùng cách mà mẹ ngươi làm để trả thù lại thôi.Ha..ha ..Bao năm tìm kiếm chắc ngươi cũng đau lòng về sự thật này lắm nhỉ.
- Ngươi im miệng, mẹ của ta không phải là người như thế.
Cơn nóng trong người anh bắt đầu tỏa ra, có lẽ sẽ giận dữ này không thể kìm chế lại, mắt anh giờ đã đỏ ngàu.
- Giết ta đi, cuối cùng việc ta làm cũng đã trở thành sự thật
- Giết ngươi là điều chắc chắn ta phải làm
- Pằng ..
Hắn chết không nhắm mắt.Ngay sau đó anh ra thăm mộ của mẹ mình
- Mẹ con đã trả thù được rồi mẹ hãy an tâm nghỉ ngơi nhé
Cô cũng cẩn thận chuẩn bị bó hoa đặt cạnh bà.
Lúc này trời cũng đã đổ mưa.
- Lão đại , chúng ta đi về thôi trời mưa rồi.
Họ về đến nhà cuae Minh Triết , người hầu cũng đã chuẩn bị trà cho họ.Thấm mưa lâu cũng rất dễ bị cảm cũng may mấy người cũng mang đầy đủ quần áo.
- Lão đại, anh tắm đi cẩn thận bị cảm đó
Cô cũng rất quan tâm, dù chỉ là người ngoài nhưng hoàn cảnh của anh cũng đầy bi thương, cô cũng hiểu cảm giác mất mẹ là như thế nào .Diệp Lục cảm thấy những lúc ở bên cạnh cha mẹ nên biết trân trọng từng khoảnh khắc khi còn có thể.
Cô lên phòng anh xem đã tắm chưa quả thực anh vẫn ngồi đờ đẫn ở đó.
Một mình tạo dựng sự nghiệp riêng trong mắt cô anh đã là một người đàn ông phi thường rồi.
- Đừng buồn nữa, mau tắm đi tôi đi pha nước gừng cho anh
- Có phải bây giờ trông tôi rất thảm không?
Diệp Lục thấy anh chán nản như vậy bèn lại phải nói
- Nghe này, không phải ai sinh ra trên đời cũng giống nhau mỗi người đều có một số phận riêng có thể họ có được những điều tốt đẹp, may mắn những gì hơn người bình thường..đều đánh đổi một thứ gì đó quan trọng, mất mát.
Tóm lại, dù có như thế nào mỗi người chúng ta đều xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn..