Bất Nhiễm : thuộc hạ thân cận của na9 ( nhiệm vụ : điều chế vũ khí, độc )
Lưu Dực: thuộc hạ thân cận của na9 ( nhiệm vụ: cung cấp thông tin mọi lĩnh vực, hacker)
Trần Cảnh : thuộc hạ thân cận của na9 ( nhiệm vụ : hiện đang tiếp quản công ty bên nước ngoài quản lý công ty, là tay bắn súng giỏi , lái xe cx rất chuyên nghiệp )
Tang Liễu : bác sĩ riêng
Chương 2:Nhiệm vụ đầu tiên
Dưới tầng Lưu Dực đã tra ra thông tin của cô:
- Tô Diệp Lục, 25 tuổi, tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh , công việc làm thêm ở cửa hàng tiện lợi
Anh đang thắc mắc tốt nghiệp cũng được sao lại làm công việc bán thời gian như vậy
- Theo như tôi điều tra , ba mẹ muốn cô ấy về làm rồi tiếp quản công ty luôn nhưng cô ấy không đồng ý lại nói muốn học y
- Làm trái ngành sao
Cô ở trên tầng vô cùng tức tối ngồi đọc như này bao giờ mới xong "Mạc Hàn Lâm anh là đồ đáng ghét".
Cô vội tìm điện thoại gọi cho mẹ nhưng mãi ko tìm thấy.
- Cạch...
Cô xoay người ra thấy điện thoại mình trên tay anh chạy đến lấy lại nhưng anh cao quá cô không với tới .
- Trả điện thoại lại cho tôi
- Tại sao tôi phải trả, tịch thu! Chuẩn bị đi ngày mai cùng tôi sang Châu Phi
Cô kiểu wtf anh ta vừa mới nói sang Châu Phi
- Tôi không đi
- Cô không có quyền quyết định
Nói xong anh bước ra ngoài khóa cửa lại
- Mau mở cửa ra cho tôi !
Cô gào thét trong sự bất lực.
Không thể sống trong những ngày tối tăm thế này cô quyết định bỏ trốn.Đến tối , dì Trần ( quản gia) mang đồ ăn lên :
- Cốc cốc...
- Ai đó?
- Cô Diệp ông chủ kêu tôi mang đồ ăn lên cho cô
- Dì cứ để ngoài đó đi lát cháu ăn sẽ ra lấy
- Vâng
Vậy là cơ hội của cô đã đến " bỏ trốn thôi".
Cô nối rèm cửa lại với nhau từ từ thả xuống dưới quấn buộc chặt dây cẩn thận leo xuống.
Nhưng vừa quay ra ánh đèn đột nhiên bật sáng , anh bước ra từ trong bóng tối
- Chạy đi đâu ?
Anh ra hiệu cho Bất Nhiễm, cô không ngờ kế hoạch bị thất bại đã thế còn bẻ tay của cô khiến toàn thân mệt nhọc không cử động được nữa.
- Tôi đã nói rồi cô không thoát khỏi tôi được đâu.
Đưa cô ta vào trong phòng
Anh gọi điện cho Tang Liễu đến , đầu dây bên kia trách móc đã tối rồi ko để người khác nghỉ ngơi bị gì ko biết.Anh bước vào phòng , cô nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh , gương mặt trắng bệch người đổ nhiều mồ hôi
- Đau không
- Giết tôi đi
- Không dễ thế đâu
Tang Liễu đến cô nhìn người nằm trên giường nghĩ " gì đây cây táo nở hoa rồi sao".
Diệp Lục nói với giọng yếu ớt:
- Vừa đấm vừa xoa sao tôi không chịu nổi
- Đó là hậu quả cô gây ra tự làm tự chịu
Lưu Dực bên cạnh lên tiếng :
- Chỉ vì cô mà kế hoạch của chúng tôi bị chậm trễ.
- Cũng do mấy người mà thôi bắt tôi về đây cũng là hậu quả của mấy người.
- Lão đại chuyến đi này có định hủy bỏ hay không ?
- Chuẩn bị trực thăng đi lập tức khởi động.Tang Liễu nhờ cô chăm sóc cho cô ấy.
Thế rồi khi chiếc trực thăng cất cánh Diệp Lục mới nhẹ nhõm thở dài muốn tự do cũng không được đã thế còn nằm liệt giường như này.
- Cô ấy à đắc tội với tên mặt lạnh kia chỉ có khổ thôi, bây giờ chú ý dưỡng thương đi mai tôi lại đến thăm cô.
Dì Trần à, dì lau người cho cô ấy đi nhé nấu cháo loãng với đừng để cô ấy tiếp xúc với nước.
- Vâng.
Giờ chỉ còn mình cô đơn độc trong căn phòng u ám này.
Cô than thở :
- Nếu biết trước được tương lai thì tốt biết mấy .
Cô lo lắng cho ba mẹ không biết bây giờ họ sống thế nào , điện thoại còn không có mà gọi khác gì tù nhân bị giam giữ đâu chứ.
Trực thăng đến nơi , anh lạnh lùng bước xuống , một đoàn người ra tiếp đón -
- Lâm lâu rồi không gặp
- Phải , lâu rồi không gặp
- Mời đi theo tôi
Trong một căn phòng thí nghiệm toàn mùi chất hóa học , ông ta đưa cho anh một loại dung dịch màu xanh đựng bởi bình thủy tinh đậy nắp cẩn thận
- Đây là...
- Kịch độc, mấy hôm trước người trong làng tôi lên rừng hái thuốc về phơi khô phát hiện một hòn đá sâu trong đó một thứ gì đó sáng lấp lánh nhìn rất giống kim cương liền vội nhặt nhưng khi vừa chạm vào người như bị thiêu đốt bị bỏng nặng không thể qua khỏi.
Tôi cho người đem cẩn thận về thí nghiệm thì ngạc nhiên điều chế ra thì nó là một loại độc rất hiếm gần như cả thế giới tôi có thể khẳng định chưa ai có thể tìm ra.
Anh lên tiếng:
- Vậy ông gọi tôi ra đây muốn tôi thu mua nó sao?
- Cũng không hẳn là vậy
- Điều kiện là gì ?
- Nghe nói ngài có mảnh đất vàng tại Pari liệu có thể...
- Không ai có thể chạm đến nó ông có biết nó rất hiếm không , rất xin lỗi loại độc đấy của ông không có tầm ảnh hưởng đối với tôi.Đi !
Nhưng anh không biết rằng ông ta đã tính kế hết cả rồi , một khi đã đến đây thì khó mà quay lại.
Ông ta nghĩ thầm " Đúng là một đám lũ ngu ngốc.
Ha ha..
các người cứ chờ đó đi".