Quả nhiên đám công tử đại gia đó cũng chú ý tới cuốn y thuật này.
- Này , cô thích nó à nhìn cũng đã cũ kĩ rồi đổi cái khác đi
- Không, nhìn thế thôi nhưng còn quý giá gấp ngàn lần kim cương.
Anh không hiểu về y sẽ không biết
- Đáng giá vậy sao?
Diệp Lục quay sang nhìn anh với ý nghĩ kiên định, anh biết cô rất muốn có nó
- Cho tôi một lí do
- Bây giờ tôi chưa thể tiết lộ , coi như lần này tôi cầu xin anh tôi nhất định phải có cuốn y thuật
Lần lượt từng người hô giá
- 50 ngàn đô
- 100 ngàn đô
- 300 ngàn đô
Cô nhất thời suốt ruột , nếu mang tiền đi thì tốt quá rồi không phải cầu xin anh.
Nhưng cho dù thế nào thì anh cũng mua nó cho cô
- 500 ngàn đô
Con số này quá lớn rồi.
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô và anh , cứ tưởng như vậy là sẽ kết thúc nhưng không một người khuất lấp sau khán đài ra giá
- 650 ngàn đô
Người bí ẩn này là ai có thể giàu tới mức đó sao.
- 700 ngàn đô
Giờ chỉ còn anh và người bí ẩn đấu với nhau , con số ngày một tăng lên.
Cô sốt ruột lo lắng
- Người đó cần cuốn sách này làm gì chứ sao cứ phải quyết chiến tới cùng với chúng ta
- 800 ngàn đô
Anh đã ra giá chốt hạn
- 800 ngàn đô lần 1
- 800 ngàn đô lần 2
- 800 ngàn đô lần 3
- Vâng , vật phẩm này đã thuộc về tay Mạc lão đại
Diệp Lục nghĩ tên khốn đó chơi khăm , cố ý đẩy đến giá cao nhất.
Cô nghi ngờ nơi đấu giá ở đây có kẻ chống lưng sau chắc hẳn người đứng sau tấm màn đó là chủ trì ở đây.
Tên hám tiền hám của này cô phải cho hắn biết tay
- Trần Cảnh cất giữ cuốn y cẩn thận tôi ra đây một chút
- Cô đi đâu?
- Đi vệ sinh một chút
Nhân lúc mọi người không để ý Diệp Lục trà trộn bước lên cầu thang hạ gục từng tên một.
Chuyện này ấy à quá là đơn giản đi, cuối cùng cũng gặp được tên đó lại còn giả bộ đeo mặt nạ tính ra vẻ với ai.
Hắn quay sang nhìn cô
- Người của Mạc lão đại đúng là không tầm thường
Ông ta biết anh sao lại còn nhận ra cô là người của anh nữa
- Ông cũng vậy, bố trí một màn như vậy thật là tốn công sức, cho người canh gác cũng tốt đấy có sức phòng bị cao
- Tôi khá thích cô đấy , chớp mắt mà đã nhận ra ý đồ của tôi
- Không dài dòng nữa, nói đi ông hẹn lão đại chúng tôi đến đây làm gì chắc không phải chuyện hay ho gì đâu nhỉ
Đột nhiện cổ cô cảm thấy đằng sau như có gì đó , hóa ra là kim gây mê.
- Đúng là cô nhanh nhẹn nhưng đấu với tôi mà không có đồ nghề thì thật tiếc.
Diệp Lục nhìn xung quanh thì ra kim được bắn từ góc trên trần đó, cô ngất đi
- Thật sự rất xin lỗi , lão đại của cô phải nhử mồi mới cắn câu được.
Coi như tôi lấy cô làm mồi nhử vậy.
Cả trong giới hắc đạo cũng đã biết cô là người phụ nữ đầu tiên cậu ta thu nhận , hẳn là điểm yếu của cậu ta.
Kế hay như vậy dại gì mà không sử dụng
Diệp Lục bị người của ông ta đưa đi, buổi đấu giá sắp kết thúc rồi mà cô còn chưa quay về
- Trần Cảnh , cô ấy đi đâu rồi
- Lão đại, nãy Diệp Lục nói đi vệ sinh còn nhờ tôi trông cất cuốn y cẩn thận
Anh liếc nhìn xung quanh thì vô tình chạm phải ánh mắt và nụ cười vô hình đó.
- Đi ! Chúng ta lên lầu
- Mạc lão đại quả nhiên không thấy người là bắt đầu lo lắng.
Xem ra tôi đoán không hề sai, thật không ngờ cậu thủ tiết đến bây giờ là vì cô gái đó.
- Ông nên cẩn thận lời nói của mình đi.
Mồm miệng thốt ra toàn lời bẩn thỉu , ông sống được đến giờ quả nhiên có phúc
- Ồ , thuộc hạ của cậu cũng thật sốt sắng cho chủ nhân quả là mọt con chó trung thành
Anh quan sát ông ta từ đầu đến cuối, muốn châm trọc dụ ra sơ hở chiêu đó đã quá quen thuộc.
Ông ta sử dụng với người khác thì được chứ dùng với anh đúng là buồn cười
- Cô ấy ở đâu?Tôi khá biết mục đích của ông.
Ông biết đấy tôi không có lòng kiên nhẫn.
Hỏi không trả lời đúng đùa giỡn thì ăn một viên đạn mà đến lần thứ hai thì vào não.
Ông thông minh thế giỏi mưu kế chắc hiểu tiếng người nhỉ
- Chủ nào thì tớ đấy.
Được thôi , rất đơn giản đưa cuốn y thuật đó đây
Người của anh nghe xong cũng thấy ông ta phát ngốc hay sao.
Vừa bỏ ra đấu giá giờ muốn thu lại điều khiến anh để ý là tại sao cứ phải là anh.
Nếu là vì tiền thì có lẽ ông ta sở hữu đống tài sản từ nơi đấu giá này.
Không thể để mắc bẫy được.
.