Có cô gái này ở đây thật sự rất bất tiện Diệp Lục phải tìm cách đuổi cô ấy ra ngoài.
Cô cố gắng dùng khẩu hình ý muốn nói " Tôi đói rồi phiền cô chuẩn bị thức ăn cho cả tôi và người này".
Cuối cùng người phụ nữ này cũng ra ngoài rồi
- Chú Sơn, thế nào tìm được điều gì bất thường chưa ?
- Khó đấy , ở đây cũng không có hầm bí mật nào càng không có cửa sổ.
- Tất nhiên rồi đây chỉ là phòng củi thôi cho dù bây giờ có ra được ngoài cũng không thể qua được tai mắt của bọn chúng nhiều người canh vậy mà.
- Trong cái túi đó của chú có đồ gì hữu ích không?
- Có thì có đấy nhưng hơi mất thời gian ?
Diệp Lục mở túi ra thì thấy một cái búa, la bàn và tấm bản đồ gì đó
- Chú đừng có nói là lại đi tìm kho báu nhá.Trên đời này không có đâu , cũng già đầu rồi nên ở già dưỡng sức đi , mà cái búa này chả nhẽ chú định lấy đập tường.
- Thông minh đấy, cũng may còn mang theo nó tuy mất thời gian nhưng còn hơn là không có gì .
- Vậy chú đập đi cháu cố gắng kéo dài thời gian.
Một lúc sau, người phụ nữ đó quay lại còn dắt thêm một đứa bé nữa.
Ám chỉ nhà có chuyện nên cử đứa bé này đến chông trừng dù sao nó quen biết nơi đây nhất định sẽ không để bọn cô chạy thoát.
Nhưng cô ta nào biết Diệp Lục giỏi nhất là dỗ trẻ con, đây là nghề của cô.
Ban đầu đứa trẻ này tỏ vẻ không thân thiết , ngồi yên một chỗ không thèm tiếp chuyện với cô.
Khi Diệp Lục lấy trong áo một cái kẹo và chiếc kẹp tóc ra thic đứa bé đó mới để ý.
Nhìn ánh mắt muốn có của nó kìa, có vẻ như ở đây hầu như mọi đứa trẻ đều không được ba mẹ mua kẹo cho ăn , trang sức cũng không có trên người .Cô rất tiếc phải xin lỗi con bé nhưng vì mạng sống thôi
Diệp Lục đưa kẹo cho nó ám chỉ " ăn đi" , trong kẹo có tẩm thuốc mê , con bé ăn xong liền xỉu
- Yên tâm, chỉ là một chút thuốc mê thôi không chết được.Chú nhanh lên không người phụ nữ đó quay lại là không còn cơ hội nữa đâu.
Diệp Lục cũng đến phụ giúp, cô đấm mấy cái vào tường cũng xuất hiện vết nứt.
Giờ mới nghĩ ra ban đầu làm thế này có phải nhanh hơn không.
Sau một hồi, cô và chú Sơn thoát được ra ngoài.
Quan trọng là bây giờ cần đánh lạc hướng mấy tên tay sai kia, Diệp Lục cầm mấy hòn đá ném ra phía xa .Quả nhiên , bọn chúng nghe thấy tiếng động liền đi tìm
Diệp Lục và chú Sơn nhẹ nhàng bước chân chạy, đi đến gần chỗ cổng rồi mà bọn lính canh vẫn còn ở đó
- Mấy tên này đúng là khó đối phó, chú có cách gì không?
- Thế này đi để ta đi đánh lạc hướng chúng
- Không được, đang bỏ chạy giữa chừng nếu chú bị bắt chẳng phải uổng phí công sức của chúng ta à với lại sao tôi biết ăn nói với lão đại.
- Chứ cô có cách gì hay à?
- Ở xung quanh đây chắc có phòng chứa đồ tôi mượn tạm bộ đồ nào đó rồi giả vờ kêu chúng ta chạy thoát
- Cẩn thận
Diệp Lục mặc bộ đồ của phụ nữ lấy khăn che mặt, giả vờ hốt hoảng thu hút đám tay sai chúng ngầm như đã hiểu tức tốc đi tìm .Lúc này , chú Sơn cùng cô chạy ra khỏi đó .
Bên Mạc Hàn Lâm vẫn chưa tìm ra lối thoát
- Lão đại, vẫn chưa tìm thấy
- Tên già này thật xảo quyệt , tiếp tục tìm.
Anh đi xung quanh nhìn kĩ bỗng thấy cây đèn trước mặt, tại sao chỉ có một cái mà không phải hai.Mạc Hàn Lâm xoay chuyển nhẹ nó một hầm bí mật mở ra
- Đi thôi
Trong đây khá tối , khá ẩm ướt , dừng tại chỗ bọn anh ngửi thấy mùi kì lạ giống như mùi thối của người chết.Không phải , đúng hơn là xương và đầu lâu , rốt cuộc lão già này đã làm chuyện bại hoại đạo đức gì còn giết cả người nữa.
Tiếp tục tiến sâu vào thì thấy ông ta đã ngồi trên xe lăn chờ sẵn.
- Các ngươi cũng giỏi thật, có mấy tiếng đồng hồ đã lần ra dấu vết
- Đừng dở trò nữa, đến đây là kết thúc rồi
Trần Cảnh lấy súng bắn chết ông ta , nhưng nào ngờ đấy chỉ là một người máy.
- Lão đại , đây không phải người thật.
- Chúng ta lại bị lừa rồi sao
- Giờ quay lại cũng không được nữa cửa hầm đó có lẽ lại bị tên đó khóa rồi
- Kèo này còn khó hơn cả trước nữa.
Diệp Lục bị ông ta bắt đi có thể đi đâu được chứ.
- Nhìn đi, có phải là một mô hình người không?.