Dung Nham

Nhiếp Thừa Nham mím chặt môi, qua một lúc lâu mới nói: “Gần đây bệnh tình của đệ đệ ngươi ổn định hơn rồi, dẫn nó xuống núi chơi vài ngày cũng tốt. Ngươi đi thu dọn hành lý cho nó đi”.

Hàn Tiếu há mồm sững sờ hồi lâu: “Vậy, vậy vẫn còn quay về để chữa bệnh nữa, phải không?”.

“Tất nhiên rồi, nếu không theo ta quay về thì ngươi còn muốn mang đệ đệ ngươi đi đâu?”, Nhiếp Thừa Nham tức giận mà nói, trong lòng cảm thấy ngột ngạt bởi sự thỏa hiệp của bản thân.

Hàn Tiếu mừng khôn kể xiết, lớn tiếng nói: “Tạ ơn chủ tử!”, sau đấy xoay người chạy ra ngoài. Nhiếp Thừa Nham nhíu chặt chân mày, thầm nghĩ chắc ai cũng tưởng mình chính là cha nàng mất.

Nhiếp Thừa Nham xuống núi thì không thành vấn đề, nhưng Hàn Nhạc xuống núi lại bị ngăn cản. Lí do của Vân Vụ lão nhân rất rõ ràng: Nhiếp Thừa Nham là cháu trai nhà mình, dẫn theo nô tỳ xuống núi hay lên núi hắn quản không được. Nhưng Hàn Nhạc là bệnh nhân lên núi để cầu y. Bệnh nhân lên núi rồi thì chỉ có hai lí do để xuống núi, một là từ bỏ điều trị, hai là bệnh đã khỏi. Nói cách khác, hiện giờ trong thời điểm này, Hàn Nhạc nếu như xuống núi thì không cần lên núi lần nữa.

Việc này Hàn Tiếu đương nhiên không chịu. Nàng vừa mới biết đây là nơi đầm rồng hang hổ*, dĩ nhiên sẽ kiên quyết không để cho đệ đệ một mình ở trên núi được. Lần này xuống núi cũng chưa biết là sẽ đi bao lâu. Chỉ dựa vào mình nàng thì không thể lên núi được, Hàn Nhạc lại càng không có khả năng tự mình xuống núi. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy tỷ đệ hai người họ muốn gặp lại nhau thật đúng là trắc trở chồng chất.

*Đầm rồng hang hổ: nơi cực kì nguy hiểm.

Nhiếp Thừa Nham đã ngồi trong xe ngựa. Hàn Tiếu cõng theo Hàn Nhạc đứng chờ Bạch Anh điều thêm hai chiếc xe ngựa nhỏ tới. Xe còn chưa tới, trái lại Vân Vụ lão nhân đã đuổi đến. Nàng nghe xong lời Vân Vụ lão nhân thốt ra thì cắn chặt môi lặng thinh. Hàn Nhạc càng ghé sát vào lưng Hàn Tiếu, ôm chặt lấy vai nàng. Hai đứa trẻ – một lớn một nhỏ đứng giữa ánh hoàng hôn lúc chiều tà, nhìn hết sức tội nghiệp.

Nhiếp Thừa Nham đẩy cửa xe ngựa ra, không lên tiếng, đối mặt với ánh mắt của Vân Vụ lão nhân. Hàn Tiếu mặc kệ hai ông cháu nhà này đang tính toán cái gì, nàng mở miệng tỏ rõ thái độ của mình: “Tôi và đệ đệ tuyệt đối không thể tách ra!”. Hàn Nhạc cũng nặng nề đáp “ừ” một tiếng, đầu áp sát vào người Hàn Tiếu, biểu thị quyết tâm không tách không rời.

Nhiếp Thừa Nham liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó chuyển hướng sang Vân Vụ lão nhân, lạnh lùng nói: “Ông muốn thế nào?”.

Vân Vụ lão nhân trầm giọng đáp: “Quy củ điều trị mà núi Vân Vụ của ta lập ra, người đời đều biết. Hàn Nhạc chỉ là một trong số những người tới cầu y, theo lý mà nói thì nên tuân theo quy củ. Nếu như mỗi người muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, trị rồi lại ngừng, bệnh chết ở đâu cũng không biết, nếu nói là do núi Vân Vụ ta trị thành như vậy, thanh danh thần y ta đây chẳng phải sẽ bị hủy hoại ư?”.

“Con dâu con trai ông không phải cũng chết ở đâu không biết sao? Sao không thấy ông lo lắng cho cái thanh danh làm cha làm người của mình?”. Lời này của Nhiếp Thừa Nham khiến Vân Vụ lão nhân chấn động: “Ngươi…”.

Nhiếp Thừa Nham làm như không thấy, nói tiếp: “Tôi chính là cháu trai của ông, còn không phải là bị độc của ông hủy cả đời đấy thôi. Bây giờ tôi chẳng qua chỉ muốn dẫn nô tỳ của mình trở về nhà, ông lại tới vung tay múa chân. Có tâm lực như vậy, chi bằng đi thanh lý sạch sẽ núi Vân vụ bẩn thỉu này thật tốt, tránh khỏi khi tôi lên lần nữa nhìn mà phiền lòng”.

Lời này của hắn thật gay gắt, Vân Vụ lão nhân giận tái mặt. Hai người đối mắt nhìn nhau, thật lâu sau vẫn không nói chuyện. Nhiếp Thừa Nham không để ý đến lão nữa, nói với Hàn Tiếu: “Lên xe!”.

Hàn Tiếu nhìn chỗ này lại ngó chỗ kia, lẽ ra Vân Vụ lão nhân mới là người có thể cứu Hàn Nhạc, nàng nên nghe lời ông mới phải. Nhưng trong thâm tâm nàng, tất cả thanh âm đều nghiêng về phía Nhiếp Thừa Nham. Nàng khẽ cắn môi, cõng theo Hàn Nhạc leo lên xe ngựa của Nhiếp Thừa Nham.

Cửa xe đóng lại, che khuất khuôn mặt u ám của Vân Vụ lão nhân ở ngoài xe. Phu xe không dám manh động, Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng “hừ” một tiếng, rốt cuộc khiến hắn luống cuống vung roi quất ngựa. Chiếc xe chậm rãi đi về phía chân núi.

Không khí trong xe ngưng trệ, nhưng Hàn Nhạc không bị ảnh hưởng, ghé vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Nhiếp Thừa Nham mang vẻ mặt cứng nhắc ngồi im một chỗ. Hàn Tiếu ở trên xe lung lay nửa ngày, rốt cuộc bắt đầu lo sợ bất an: “Chủ tử, Nhạc Nhạc còn có thể trở về chữa bệnh nữa đúng không?”.

Hàn Nhạc nghe vậy liền ngoảnh lại ôm lấy tỷ tỷ, muốn an ủi nàng, lại quay đầu nhìn cái người chỉ mới nghe kể nhưng chưa được gặp mặt là Nhiếp Thừa Nham, nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Lúc trước ta đã nói qua, nếu ngươi là một nô bộc trung thành, ta sẽ giúp ngươi cứu chữa cho đệ đệ, ta nói lời giữ lời”.

Hàn Nhạc hít một ngụm khí lạnh, mở to đôi mắt: “Ngài uy hiếp tỷ của tôi? Tỷ tỷ tôi là người cực tốt, cực kì tốt!”.

“Nhạc Nhạc!”, Hàn Tiếu vội ngăn không cho đệ đệ nói tiếp. Hàn Nhạc ấm ức: “Tỷ, là hắn hung dữ trước!”.

Hắn đâu có hung dữ, Nhiếp Thừa Nham rất bất mãn, trừng mắt nhìn tiểu quỷ kia một cái rồi nhắm mắt dưỡng thần. Hắn vốn dĩ không muốn ngồi cùng một xe ngựa với bọn họ chính là vì vậy, nhiều người sẽ rất ồn ào, nhất là còn có tên qủy sứ này.

Hàn Nhạc bị Hàn Tiếu ngăn cản nên không dám làm loạn nữa, nhưng vẫn không nhịn được thầm thì bên tai Hàn Tiếu: “Tỷ, hắn vẫn trừng đệ!”. Hàn Tiếu vỗ về cái đầu nhỏ của nó, đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu chớ có lên tiếng. Hàn Nhạc bĩu môi, thầm nghĩ hiện tại mà lườm lại thì cái tên chủ tử đáng ghét ấy cũng không thấy được, trừng cũng vô ích thôi, thế là dứt khoát nằm bò bên cạnh cửa sổ, tranh thủ lúc này đem bản đồ đường đi tìm cho rõ ràng.

Hàn Tiếu ngồi hồi lâu, nhìn Nhiếp Thừa Nham không ngừng xê dịch thân thể một chút, liền biết do xe lắc lư khiến hắn không thoải mái. Nàng đem đệm lưng ra, kê xuống dưới lưng Nhiếp Thừa Nham, rồi xoa bóp chân và thắt lưng của hắn một lát. Sau đó giúp hắn cởi bít tất ra, nắn nắn gan bàn chân và ngón chân.

Hàn Nhạc ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ, thủ pháp của tỷ tỷ là thoải mái nhất, không quá nặng cũng không quá nhẹ, nhưng lâu lắm rồi nàng không xoa bóp cho nó, nó khẽ giọng kêu: “Tỷ tỷ, đệ cũng muốn!”.

Muốn gì mà muốn? Nhiếp Thừa Nham bất mãn kéo tay Hàn Tiếu, Tiếu Tiếu đâu phải là nô tỳ của tiểu quỷ này, là của hắn chứ. Hắn mắt không thèm mở, nghiêng đầu ngả xuống đầu gối Hàn Tiếu: “Bả vai cũng bóp một chút đi”.

Hàn Tiếu hướng Hàn Nhạc khoát khoát tay, mỉm cười trấn an nó, sau đó chỉnh lại chỗ nằm cho Nhiếp Thừa Nham, bắt đầu bóp bả vai và cổ gáy cho hắn. Hàn Nhạc trơ mắt nhìn, chợt thấy Nhiếp Thừa Nham mở mắt ra, nhìn nó cười khiêu khích, rồi lại tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ. Hàn Nhạc thấy mất hứng, cái tên xấu xa này, đoạt đi tỷ tỷ của mình đã đành giờ lại còn kiêu căng phách lối với nó như vậy.

Hàn Nhạc bò về phía có chiếc thảm mềm, Hàn Tiếu sợ hết hồn: “Nhạc Nhạc, chớ lộn xộn, cẩn thận té ngã!”. Nhiếp Thừa Nham nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra, thấy đứa trẻ ranh kia đang chạy qua bên này thì tức lắm, thấp giọng quát: “Cút!”.

Tiếng quát tháo của hắn khi tức giận thông thường có thể dọa chạy không ít người, nhưng trước đây lại không thể hù dọa Hàn Tiếu, lúc này cũng vô hiệu đối với Hàn Nhạc. Biểu hiện của Hàn Nhạc chứng minh nó và Hàn Tiếu xác thực là chị em ruột, nó bò rồi lại lăn đến bên cạnh Nhiếp Thừa Nham, đẩy hắn ra rồi dựa vào đùi Hàn Tiếu, còn ôm chặt lấy thắt lưng Hàn Tiếu, cười hì hì nói: “Được thôi, thành chủ đại nhân, tôi lăn* tới rồi đấy”.

*Trong tiếng Trung, chữ Cổn có hai nghĩa là “cút” và “lăn”, Hàn Nhạc cố tình hiểu ý của Nhiếp Thừa Nham là “lăn”.

Nhiếp Thừa Nham bị thương ở chân, còn tay thì vẫn tốt lắm, hắn dùng bàn tay trái chống thân dậy, tay phải xách Hàn Nhạc lên rồi đẩy sang một bên. Hàn Nhạc bò qua, hắn lại đẩy, lại bò tới, lại đẩy ra.

Hai năm qua Hàn Nhạc thân mang bệnh tật nên dáng người so với bạn bè cùng lứa nhỏ hơn một chút, lại chẳng có khí lực nào, bị Nhiếp Thừa Nham chỉ dùng một tay liền dễ dàng đẩy tới đẩy lui. Nhưng Hàn Nhạc dường như biết Nhiếp Thừa Nham sẽ không đả thương mình, cứ thế phát huy tinh thần bất khuất, “Ngao” một tiếng tiếp tục nhào tới, cũng không thèm ôm tỷ tỷ nữa, đổi thành ôm Nhiếp Thừa Nham không chịu buông tay.

“Ngươi, cái đồ hài tử lưu manh này!”, Nhiếp Thừa Nham cũng không biết nên cười hay nên tức giận đây, nhìn tiểu oa nhi này hăng hái quá.

“Ngài cái đồ thành chủ vô lại này, trả tỷ tỷ lại cho tôi!”. Hàn Nhạc người nhỏ lực yếu, nhưng cù lét thì vẫn biết, ngoài dùng răng cắn ra thì đây có lẽ là thế tấn công duy nhất mà nó biết.

Nhiếp Thừa Nham hẳn là sợ nhột, hắn uốn người trốn tránh, hai tay bắt lấy hai tay của mao hài tử*. Hai đôi chân một lớn một nhỏ đều bất tiện đang lăn lộn đánh nhau trên xe ngựa. Hàn Tiếu trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

*Mao hài tử: ví von đứa trẻ không hiểu chuyện (thường là từ người lớn dùng để nói về trẻ con).

“Ngài trả tỷ tỷ lại cho tôi! Tôi ghét ngài! Tỷ tỷ vốn thương tôi nhất, đều là tại ngài cướp đi!”.

“Tiếu Tiếu là nô tỳ của ta, chăm sóc ta là lẽ đương nhiên. Ngươi đứa trẻ này thật không hiểu chuyện, đến chủ nhân mà ngươi cũng dám cãi. Cũng may gặp được người thiện tâm như ta, đổi lại là người khác thì tỷ đệ các ngươi đều phải đi uống gió Tây Bắc* rồi”.

*Uống gió Tây Bắc: ý chỉ nhịn đói, không có gì ăn.

Lời này thành công hù đọa được Hàn Nhạc, nó từ trên người hắn ngẩng đầu lên, có chút hoảng hốt lại vừa đáng thương hỏi: “Ngài muốn đuổi bọn tôi đi ư? Tôi chỉ là đùa giỡn với ngài thôi mà. Tỷ tỷ của tôi rất biết chăm sóc người khác, ngài thật muốn đuổi chúng tôi đi sao?”. Năm xưa khi cha nó vẫn còn, cù lét chính là trò mà nó thích chơi nhất.

Nhiếp Thừa Nham vô thức quay đầu liếc nhìn Hàn Tiếu, nói rằng: “Sẽ không đuổi các ngươi đi đâu”. Hàn Nhạc nghe xong lại hỏi: “Thật sự không đuổi sao?”. Nhiếp Thừa Nham cau mày, đẩy nó ra xa một chút: “Không đuổi, ngươi cũng không được phép náo loạn nữa”.

Hàn Nhạc thành thật ngồi một lúc, nhìn Nhiếp Thừa Nham hồi lâu, dường như đang cân nhắc lời hắn nói là thật hay giả, sau đó đột nhiên lại nhào qua: “Vậy tôi tiếp tục liều mạng với ngài!”.

“Nhạc Nhạc!”, Hàn Tiếu rốt cuộc vẫn phải lên tiếng quát ngăn đệ đệ lại, đứa nhỏ này hôm nay sao lại làm ầm ĩ như thế. Hàn Nhạc đã cùng Nhiếp Thừa Nham quay thành một đoàn, mắt điếc tai ngơ với tiếng kêu của Hàn Tiếu, còn rêu rao: “Thành chủ vô lại, xem dương dương công* của tôi đây!”.

*Dương dương công: đại khái là kỹ thuật cù lét (“dương”: ngứa, nhột).

Nhiếp Thừa Nham hiện tại thật sự nổi giận rồi, tên mao hài tử này đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Hắn một tay bắt lấy tay nó, một tay đè nó xuống dưới người, cuối cùng cũng chế ngự nó hoàn toàn. Hàn Nhạc chơi rất vui, cứ cười hì hì, bị chế trụ mà cũng không giận, lại còn hướng về phía Hàn Tiếu kêu: “Tỷ tỷ, đệ đổ mồ hôi rồi!”.

Hàn Tiếu nhíu mày ôm nó dậy, cầm khăn lau mồ hôi cho nó: “Không được náo loạn nữa, nếu không ta sẽ tức giận”.

Hàn Nhạc ngoan ngoãn mặc nàng lau mồ hôi, lại nói: “Tỷ, đệ khát rồi!”. Hàn Tiếu lấy nước cho nó. Nó vừa uống vừa nói với Nhiếp Thừa Nham: “Tôi không ghét ngài nữa. Ngài giống hệt cha tôi, chịu chơi đùa với tôi”.

Lại là cha? Nhiếp Thừa Nham giận đến mức thái dương giật giật liên hồi, quả nhiên không thể đối xử với người khác quá tốt. “Ai là cha ngươi? Ngươi mà còn không tuân thủ phép tắc, hồ nháo vớ vẩn, ta liền đem tỷ tỷ ngươi trục xuất, không trị bệnh cho ngươi nữa”.

Hàn Nhạc cũng không sợ hãi: “Ngài lại uy hiếp người rồi, tôi cũng biết. Nếu ngài đuổi tỷ tỷ tôi đi, ngài sẽ không tìm được một nô tỳ nào tốt như thế nữa, đến lúc đó ngài tiểu tiện hay đại tiện cũng không ai thèm để ý, ngài rồi sẽ phải nằm trên giường hôi thối mà hò hét”.

“Hừ, nàng dâu vừa ý mới không dễ tìm, chứ nô tỳ hài lòng thì đầy đường”. Nhiếp Thừa Nham tự đỡ bản thân ngồi dậy, chuyển sang Hàn Tiếu: “Ta khát rồi!”.

Hàn Tiếu bảo Hàn Nhạc khép miệng lại, sau đó lấy bình nước ở trong cái tủ trên vách xe, lại đem ra cái chén sạch sẽ, mở bình rót một chén đưa cho Nhiếp Thừa Nham. Hàn Nhạc trơ mắt nhìn, chủ nhân người ta dùng ly nước xinh đẹp, còn mình lại phải ôm cái túi nước thô sơ, nó cầm túi nước lên uống một ngụm lớn: “Tỷ tỷ tôi là tốt nhất, ngài tìm không ra đâu!”.

“Tỷ tỷ của ngươi hiện tại chính là nô tỳ của ta”. Tên mao hài tử này thật đáng ghét, Nhiếp Thừa Nham cứ nhịn không được đương đầu với nó.

Hàn Nhạc không phục: “Vậy thì đã làm sao, tỷ tỷ vẫn thương tôi nhất!”. Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Thân là nô tỳ, đương nhiên phải lấy việc chăm sóc chủ nhân làm đầu”.

“Mới là lạ!”, “Đương nhiên là như thế!”. Cả hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên đồng thời chuyển hướng đến Hàn Tiếu: “Tỷ, tỷ thương ai nhất?”, “Tiếu Tiếu, ngươi chăm sóc người nào trước?”.

Hàn Tiếu quả thực không rõ chuyện gì đang xảy ra, đáng nhẽ phải là không khí lạnh lẽo nghiêm túc mới đúng chứ? Chẳng lẽ hơi thở phụ thân của chủ tử cũng cảm hóa được Nhạc Nhạc rồi, để cho đứa nhỏ này ồn ào thế này? Hiện tại hai người đều nhìn nàng chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của nàng, nhưng nàng nói gì cũng không thích hợp a, sửng sốt hồi lâu nàng mới đưa tay xoa đầu hai người: “Khát thì nên uống nhiều nước một chút nha”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui