Dung Nham

Tim Hàn Tiếu đập rất nhanh, trên môi là cảm giác mềm mại, ấm áp, là môi của Nhiếp Thừa Nham. Hàn Tiếu không biết cảm giác khi nam nữ thân mật chính là như vậy, dường như nó khiến con người ta bị thiêu đốt đến tan chảy.

Nàng không nên, cực kì không nên tiếp xúc thân mật như vậy với chủ tử. Hàn Tiếu hiểu rõ điều đó nhưng lại cảm thấy thân mình nhũn ra, tim đập rất nhanh. Nàng có nên vùng ra không nhỉ? Nàng nên làm gì đây?

Nhiếp Thừa Nham không cho nàng bất cứ cơ hội lui bước nào, hắn vẫn gặm nhấm đôi môi của nàng, giữ chặt gáy, càng khiến nụ hôn này sâu thêm, khi hắn chạm đến đầu lưỡi nàng thì Hàn Tiếu thực sự phát hoảng. Nàng vươn tay đẩy Nhiếp Thừa Nham ra nhưng không được, ngược lại, càng bị hắn ôm chặt hơn. Hắn không dịu dàng thăm dò nữa, ra sức trêu chọc, dây dưa với nàng. Hàn Tiếu lại đẩy thêm một lần nữa, Nhiếp Thừa Nham vẫn không hề suy chuyển. Hàn Tiếu hơi nóng vội, đấm một đấm thật mạnh vào bả vai của hắn, lại bị Nhiếp Thừa Nham cắn một cái lên môi xem như là cảnh cáo.

Hắn chiếm lợi của nàng lại còn dám cắn nữa? Sự mơ hồ, luống cuống lúc ban đầu của Hàn Tiếu đã không còn, Nhiếp Thừa Nham cứ quấn lấy nàng như vậy khiến nàng thực sự rất giận.

Hàn Tiếu cũng cắn lại Nhiếp Thừa Nham một cái, Nhiếp Thừa Nham bị đau, la to một tiếng: “Ui da” rồi buông ra. Hắn trừng mắt nhìn nàng: “Nàng lại dám cắn ta?”.

Nàng cũng trừng mắt lại với hắn: “Chủ tử cũng cắn nô tỳ đấy thôi!”, nói xong mặt đỏ lên, cũng không còn dáng vẻ oai phong thường ngày nữa.

Biểu hiện của nàng đã chọc hắn cười, hắn đưa bàn tay vỗ vỗ lên gương mặt đỏ bừng của nàng, vô lại nói: “Vậy thì phải cắn ta mạnh thêm chút nữa, tốt nhất là nên để lại một vết thương hay thứ gì đó để lát nữa nếu có người hỏi ta sẽ nói vừa bị Tiếu Tiếu nhà ta cắn đấy”.

Nói thế mà được sao? Hàn Tiếu ra sức trừng mắt nhìn hắn, đáng tiếc là với khuôn mặt ửng hồng, đôi môi chúm chím, đôi mắt to tròn long lanh đó, nàng chẳng có chút khí thế nào cả.

Nhiếp Thừa Nham bị nàng nhìn như vậy thì cực kì đắc ý. Hắn phá bỏ tầng ngăn cách cuối cùng này, thể hiện trong lòng không còn cố kỵ gì nữa. Hắn mặc kệ là chuyện gì, là ai, mặc kệ những trở ngại, cứ vứt hết chúng sang một bên đi. Lúc trước hắn cứ lo tới lo lui, suy nghĩ nhiều thứ như vậy, ngược lại để lộ sơ hở cho lão nhân kia lợi dụng.

Hôm nay bị lão nhân kia kích động, hắn đã tỉnh ngộ ra rồi, không việc gì phải sợ, nàng có vừa ý hắn không, có thích hắn không, hắn và nàng có cùng một loại người hay không, những điều này cứ từ từ mà tìm hiểu. Hắn thích nàng, hắn muốn nàng ở bên cạnh hắn, thì nàng phải là của hắn. Tác phong của Nhiếp Thừa Nham vốn rất dứt khoát, một khi đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ làm cho tới cùng, không có chỗ cho người khác nói không.

Giờ nàng đang dựa vào lồng ngực hắn, mùi hương thoang thoảng khiến hắn si mê, hắn trêu chọc: “Nàng không cắn sao? Hay là thế này đi, nàng để ta cắn một cái. Ngày mai nếu có người hỏi, nàng có thể trả lời là do chủ tử nàng cắn đấy!”.

Hàn Tiếu cắn cắn môi, cảm giác vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Tâm tình của nàng với hắn hoàn toàn khác nhau, nàng thực sự không hiểu vì sao hắn vừa mới đây còn giận dữ, chớp mắt một cái là lại có thể đùa giỡn một cách vô lại như vậy được. Hai người bọn họ đều là những người bình thường, cãi nhau một hồi xong lại không tài nào đoán được tâm tư của nhau. Lão đầu sợ nàng trèo cao, không làm theo lời thề, tên lòng dạ hẹp hòi này không phục nên mới trêu ghẹo nàng như vậy sao?

Hàn Tiếu dần dần tỉnh táo lại từ nỗi xấu hổ khi bị cưỡng hôn, trong lòng cảm thấy lạnh giá. Vì nàng là nô tỷ nên bọn họ mới trêu chọc như vậy sao?

Nhiếp Thừa Nham vẫn đợi nàng làm nũng, cãi nhau với hắn, nào ngờ thân thể của nàng dần cứng lại, vẻ mặt ủy khuất như sắp khóc đến nơi. Hắn lo lắng ngồi thẳng dậy, vươn tay nhéo nhéo gương mặt nàng: “Sao vậy? Nàng thề với lão đầu kia lung tung vớ vẩn, ta còn chưa khóc, nàng uất ức cái gì?”.

Nàng đẩy tay hắn ra, muốn đứng dậy nhưng hắn nhất quyết không chịu buông tay, Hàn Tiếu cắn môi không nói lời nào, Nhiếp Thừa Nham nổi nóng, nắm lấy cằm nàng xoay lại: “Nói đi, nàng đang nghĩ cái gì?”.

“Dù chủ tử và thần y tiên sinh đấu đá nhau thì cũng đừng khinh bạc nô tỳ như vậy!”, Hàn Tiếu cố gắng ngồi thẳng lưng, nói ra tất cả.

“Ta và lão đầu kia đấu đá nhau?”, cơn giận của Nhiếp Thừa Nham lại tăng lên gấp bội.

Hàn Tiếu cắn răng nói: “Nô tỳ thân phận hèn mọn, tuy có ngưỡng mộ chủ tử nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc trèo cao, thần y tiên sinh bắt thề độc như vậy là vì sợ nô tỳ làm bẩn thanh danh người. Thần y tiên sinh xem thường nô tỳ cũng chẳng sao, nhưng xin chủ tử đừng trêu ghẹo, dù gì thì nô tỳ cũng là một con người, cũng có lòng tự trọng”.

Nhiếp Thừa Nham ngạc nhiên, hắn bị nàng mê hoặc đến thất thường, giờ nàng lại ở đây thảo luận với hắn về vấn đề tôn nghiêm, rốt cuộc thì chuyện này là sao?

Hắn thở dài, kéo nàng lại thơm một cái: “Đầu của nàng học y nhiều đến mức ngốc luôn rồi!”. Hắn lại hôn nàng thêm một lần nữa, tiếp tục nói: “Trong Tố y quán kia toàn là nữ tử, lão đầu không muốn ta dính dáng tới ai trong số đó cả, ta và ông ấy nếu đấu đá nhau thì ta cứ chạy đi trêu chọc họ, chẳng phải là càng hiệu quả ư?”.

Nhìn phản ứng ngờ nghệch của nàng, hắn lại cắn một cái lên môi nàng: “Ánh mắt của lão đầu kia cực kỳ nhạy bén, ông không gây khó dễ cho ai mà lại cứ cố tình đến bức bách nàng, chẳng lẽ nàng không hiểu tại sao ư?”.

Gương mặt của nàng không biết là do đang xấu hổ hay sao mà cứ hồng hồng, hắn thích thú nhéo nhéo rồi lại hôn một cái: “Dạo này ta tìm mọi cách để lấy lòng nàng, chẳng lẽ còn không hiểu được tâm ý của ta?”.

Nàng rất muốn phản bác lại lời này. Hắn nào có tìm mọi cách lấy lòng nàng, chỉ là bớt cáu kỉnh đi một chút, nói chuyện công việc cũng nghiêm túc hơn một chút mà thôi. Hàn Tiếu vừa định nói thì hắn đã dùng ngón tay chặn môi nàng lại, nói: “Trên núi vẫn đồn đãi nàng là nha đầu thông phòng của ta, theo lý mà nói chúng ta gần gũi với nhau như vậy, ta lại thích nàng nhưng vẫn không thu vào phòng, nàng có biết tại sao?”.

Nàng hiểu được ý nghĩa của từ nha đầu thông phòng nên đỏ mặt, lắc đầu.

Hắn nhìn nàng thật lâu, lâu đến mức nàng tưởng như mình đã bị đôi mắt đó mê hoặc mất rồi, sau đó nàng lại nghe hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Ta không nỡ!”.

Không nỡ. Hàn Tiếu chưa từng trải qua chuyện tình yêu nam nữ, hiển nhiên là chưa từng được nghe qua những lời tâm tình. Nhưng hai chữ “không nỡ” đó thực sự đã khiến nàng xúc động.

“Tính nàng có chỗ nào giống một nô tỳ không? Nói chuyện thì lớn tiếng, lại thích tranh luận, tính tình bướng bỉnh, nếu không phải gặp được một chủ tử tốt như ta thì nàng đã bị đánh cho một trận rồi đuổi đi từ lâu rồi!”. Hắn nói cũng có lý, nàng đúng là toàn gặp được chủ tử tốt, nhưng nếu đem ra so sánh, sắp xếp thì hắn vẫn là người khó chịu nhất. Có điều, nàng không nói, chỉ tựa đầu vào lồng ngực Nhiếp Thừa Nham, nghe hắn nhỏ giọng tính toán nếu như nàng yêu hắn thì sẽ được lợi gì.

“Nàng thích học y, ta sẽ cho nàng học y, cần loại dược thảo nào ta sẽ cho loại đó, nàng thích hành y cứu người ta sẽ để nàng chọn bất kỳ y quán nào trong thành!”. Hắn dừng một chút: “Tuy ta không mở cửa hàng bán thịt heo nhưng có thể cam đoan tỷ đệ hai người ngày ngày đều có thịt ăn…”. Hàn Tiếu nghe thấy thế thì bật cười, khiến Nhiếp Thừa Nham nhéo một cái lên eo nàng.

“Nàng nói xem, ta đối xử với nàng như thế có tốt không?”.

“Tốt lắm!”, nàng rất biết điều đáp.

“Chuyện của chúng ta coi như là đã định rồi nhé!”, hắn rất sợ sẽ có thay đổi nên nhanh chóng nói: “Người khác nói sao nàng đừng quan tâm, cứ bình thường như trước là được rồi. Nàng chăm sóc ta, ta che chở nàng, đợi những rắc rối này qua đi, chúng ta sẽ…”.

“Chủ tử!”, nàng cắt ngang lời hắn, nói: “Chúng ta cứ bình thường như trước là được rồi, những chuyện còn lại để lần sau hãy bàn, được chứ?”. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mặc dù nàng rất vui nhưng vẫn cảm thấy không chân thật. Hắn đã thề, nàng cũng vậy, nếu họ thực sự ở bên nhau, lỡ xảy ra chuyện gì xấu thì sao? Tình cảm hắn dành cho nàng chỉ là nhất thời hay là thật lòng? Mấy năm nay hắn thất bại suy sụp, bên người lại chẳng còn ai, có khi nào là vì cô đơn tịch mịch, nàng lại đối tốt với hắn khiến hắn cảm thấy nàng như một thói quen?

Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng, ngẫm nghĩ, dường như đã biết được nỗi băn khoăn trong lòng nàng nên đáp: “Được!”. Nàng vừa thở phào một cái thì môi hắn đã áp sát lại, Hàn Tiếu theo bản năng co rụt người, hắn trừng mắt với nàng: “Không cho hôn thử xem?”.

Hàn Tiếu vẫn đang ngẩn ngơ thì bị hôn, đầu lưỡi hắn nóng rực, lần này là một nụ hôn dây dưa đầy dụ hoặc. Hàn Tiếu bị hôn đến mơ màng, ý thức mất đi rất nhanh. Thái độ lúc thì ngang ngược lúc thì dịu dàng của hắn làm nàng choáng váng thực sự.

Nàng nói cứ bình thường như trước đây là được rồi là cũng có chút ẩn ý với Nhiếp Thừa Nham. Liệu hắn có hiểu được không nhỉ? Nàng không rõ nữa, nàng cảm thấy chuyện tình yêu nam nữ này nàng thực sự không hiểu.

Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, Nhiếp Thừa Nham cũng vẫn tích cực, bá đạo như thường. Khi chỉ còn hai người với nhau hắn sẽ thay đổi, vứt hết lễ nghi phép tắc trước đó, khôi phục bản tính. Hơn nữa lúc hai người thân mật còn tùy hứng, vô lại hơn lúc mới quen rất nhiều.

Cũng may lúc có người ngoài ở đây, hắn sẽ để ý đến chuyện Hàn Tiếu xấu hổ, không được tự nhiên nên chỉ thể hiện ra chút quyền sở hữu, tay chân cũng không làm ra hành động thân mật quá phận nào. Điều này khiến Hàn Tiếu cực kỳ cảm kích sự quan tâm của hắn dành cho nàng. Nhất là khi ở trước mặt Vân Vụ lão nhân, dường như hắn muốn chứng minh là mình không hề tranh đấu gì cả, thái độ cực kỳ tôn trọng nàng. Mà không hiểu vì sao ngoài thái độ thờ ơ, lạnh nhạt đối với hai người thì Vân Vụ lão nhân cũng chẳng nói những lời quá khích. Ngược lại còn là một người thầy vô cùng nghiêm khắc, tận tình dạy y thuật cho Hàn Tiếu.

Vân Vụ lão nhân còn đưa ra một phương thuốc nói là phương pháp giải độc Lục Tuyết cho Hàn Tiếu nghiên cứu. Trình tự, phương pháp giải độc rất đa dạng làm cho Hàn Tiếu phải bội phục. Nhiếp Thừa Nham liếc mắt một cái đã nhận ra, toa thuốc này không phải là bút tích của lão nhân. Hắn nhanh chóng điều tra ra được, cách đây vài ngày có người dưới chân núi gửi cho ông ấy một bức thư. Vì thế, hắn càng thêm tin tưởng chuyện trộm độc Lục Tuyết, đổi độc là để khiêu khích. Toa thuốc này chắc chắn là do người lấy trộm độc Lục Tuyết gửi đến, hắn lấy trộm độc Lục Tuyết, tìm ra cách giải rồi gửi về. Còn hắn để lại độc Lục Sương vì muốn Vân Vụ lão nhân thử tìm cách giải, nhưng hẳn là không ngờ tới sẽ gây ra sai lầm.

Hành động của Vân Vụ lão nhân đúng y như những gì Nhiếp Thừa Nham phỏng đoán, thái độ của ông rất khác thường, tích cực nghiên cứu thuốc giải Lục Sương, vừa giảng dạy vừa nghiên cứu, còn tận lực suy nghĩ cách giải độc cùng Hàn Tiếu.

Công sức bỏ ra thực sự không uổng, hôm nay công việc nghiên cứu có bước tiến triển, Vân Vụ lão nhân cùng Hàn Tiếu thử cách giải độc mới lên cơ thể Lâm Chi, rõ ràng là có hiệu quả.

Hàn Tiếu vì chuyện đó mà vui vẻ mãi, nàng ở trong phòng chỉnh sửa lại cách phối chế thuốc, định ghi chi tiết lại trong cuốn sách giải độc cũ của nàng. Lúc này bất chợt có một vị khách không mời mà đến – Ngôn Sam.

Dưới sự giám sát của Hạ Tử Minh, Ngôn Sam gặp được Hàn Tiếu, hắn không nói không rằng, trực tiếp quỳ xuống cúi lạy Hàn Tiếu: “Ngôn mỗ nhất thời mê muội làm ra tội ác trời đất bất dung, may mà Hàn Tiếu cô nương không trách lại còn cứu Ngôn mỗ một mạng, Ngôn mỗ thực sự hổ thẹn với Hàn Tiều cô nương, chỉ xin được quỳ lạy để tạ tội”.

Hàn Tiếu ngạc nhiên, không hề nghĩ tới chuyện Ngôn Sam lại quỳ xuống như thế, nàng khoát tay, ý bảo Hạ Tử Minh đến đỡ hắn dậy, đang định nói: “Đã biết sai thì sau này đừng tiếp tục hãm hại người khác như vậy!”, nhưng chưa kịp nói ra thì hắn đã nói: “Hàn cô nương bận rộn nhiều việc, Ngôn mỗ không dám quấy rầy, cáo từ!”. Nói xong liền quay người rời đi.

Hàn Tiếu không hiểu ý của hắn, Hạ Tử Minh nói cho nàng biết thân thể của Ngôn Sam đã bình phục hoàn toàn, Vân Vụ lão nhân ra lệnh trục xuất hắn khỏi sư môn, lệnh cho hắn ngày mai phải xuống núi. Y thuật của Ngôn Sam là được học từ núi Vân Vụ, bị trục xuất ra khỏi sư môn như vậy sau này cũng không thể lại lấy y đạo làm nghề. Đối với Ngôn Sam mà nói, giờ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hàn Tiếu đối với chuyện này cũng thấy không vui, nhưng nàng không biết được rằng về sau còn có chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Trong đêm hôm đó, Ngôn Sam lẻn vào chẩn viện, xông vào phòng bệnh của Lâm Chi, đâm tám nhát dao chí tử vào Lâm Chi – người không có năng lực chống cự, ngay sau đó hắn cũng tự sát. Đến lúc có người phát hiện ra thì hai người đã tắt thở. Ngôn Sam để lại trong phòng một bức thư, bức thư vỏn vẹn có một dòng: “Ta với nàng cuối cùng cũng được ở bên cạnh nhau”.

Hành động kiên quyết đó của Ngôn Sam làm Hàn Tiếu hoảng sợ, không thể ngờ một đại phu ngày thường hiểu rõ lý lẽ, thấu tình đạt lý như vậy lại vì một chữ “tình” mà trở nên tàn bạo đến thế.

Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Nếu như vì nàng, ta cũng có thể làm những chuyện như vậy. Nhưng Ngôn Sam kia quá ngốc, vì loại nữ nhân như Lâm Chi này… Thực sự không đáng!”. Hắn ôm nàng vào lòng, chuyển đề tài: “Ngày mai ta đưa Nhạc Nhạc lên núi. Ta cảnh cáo trước, quan hệ của chúng ta giờ không giống như trước nữa, nàng phải đối xử với ta tốt hơn Nhạc Nhạc một chút, nếu để cho ta phát hiện nàng thiên vị Nhạc Nhạc, ta sẽ đánh nàng đó!”.

Hàn Tiếu nghẹn họng nhìn hắn. Kể từ khi quan hệ hai người ‘không giống như trước nữa’, hắn càng ngày càng xấu xa hơn mất rồi. Hàn Tiếu vùi sâu vào lồng ngực hắn, thở dài. Thật ra chuyện tình cảm này cũng làm cho người ta cảm thấy phiền não.

*Vì hai người có chuyển biến về tình cảm nên mình đổi cách xưng hô nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui