Đừng Nhìn Xuống Đáy

Bình thường An Lạc rất thích nhà cửa
bên này, cảm thấy có sự lắng đọng của những năm tháng xa xưa cùng với
cảm giác ấm áp, con ngõ tĩnh mịch, là lúc lúc ánh trời chiều lặng lẽ
chiếu.

Nhưng vào lúc này, mười hai giờ rưỡi đêm, bốn phía đều là vách ngăn tối đen, im lặng đến mức kinh dị.

An Lạc thấy sợ.

”Cún ơi em ở đâu?” An Lạc xé giọng kêu to, giống như gia tăng can đảm cho mình.

Bỗng cô nhớ lại bóng đen lúc nãy trông thấy ở quán thịt nướng, một cơn
gió lạnh quét qua lòng, tóc gáy sau lưng đều dựng cả lên, cô hối hận bản thân dạo gần đây không đi bái Phật.

Lúc cô xuống lầu không cầm theo điện thoại, chỉ mang theo mp3, lúc này
giọng hát của Oa Gia như ràng buộc duy nhất duy trì cảm giác an toàn với bên ngoài.

Cô sờ vách tường lần mò đi về lại đường cũ, khẽ ngâm nga bài hát bên tai để tăng thêm can đảm, đồng thời cũng muốn tìm chú chó lông vàng kia.

Đột nhiên, An Lạc nghe thấy tiếng bước chân, nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng lọt vào tai An Lạc.

”Này? Có ai không?” An Lạc khẽ hỏi.

Không ai trả lời.

Tim An Lạc đập nhanh hơn, tốc độ dưới chân cũng tăng lên. Bỗng đụng mạnh vào thứ gì đó vừa ấm áp vừa cứng rắn, cô sợ đến mức lùi về sau mấy
bước, lúc này đại não mới kịp nhận ra kia hẳn là một người.

Đàn ông.

Vào giờ này, trong con ngõ thì ngoài lưu manh trộm cắp ra thì chính là ăn mày, lúc này An Lạc rất hi vọng là vế sau.

”Ngại quá.” An Lạc nói xong định tránh đi, đột nhiên thấy trên vách
tường có ánh sáng lóe lên, màu trắng dịu dàng, là ánh sáng của màn hình
điện thoại.

”An Lạc?” Giọng nam hơi trầm.

An Lạc sợ đến mức suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, giọng của người đàn ông
này như hòa làm một với giọng của Oa Gia bên tai, nhưng âm thành này có phần chân thật hơn, trong con ngõ nhỏ khe khẽ lưu động.

”Ai?” An Lạc nhả ra một chữ.

”Huấn luyện viên.” Giọng nam hơi dừng.

An Lạc giật mình, không quan tâm mấy ngày nay vì chuyện rơi xuống nước
với huấn luyện viên đó mà không thoải mái, nhanh chóng đi lên: “Thật
sao? Huấn luyện viên Trương? Tốt quá rồi!”

”Trễ thế này rồi cô còn ở đây làm gì?” Giọng của Trương Nhiên truyền đến từ đỉnh đầu cô.


”Tôi hả, tôi xuống dưới nhà mua đồ ăn đêm.” An Lạc nói xong mới nhớ
trong tay mình còn thịt nướng: “Huấn luyện viên, chúng ta ra ngoài rồi
tôi mời anh ăn thịt nướng nhé, vừa nãy thật làm tôi sợ muốn chết.”

”Ừ.” Trương Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.

”Ơ, nhưng anh ở đây làm gì?” An Lạc đột nhiên nghĩ đến điểm này.

”Tìm chó nhà tôi.” Trương Nhiên nói.

”Lông vàng?”

”Ừ.”

”A? Con chó kia là của anh?” An Lạc bất ngờ.

”Cô thấy nó rồi?” Trương Nhiên hỏi.

”Vừa nãy còn đứng đây liếm tôi, tôi đang định mang nó về nhà rồi mai đi
báo, không ngờ mới tích tắc đã lẩn đi đâu rồi.” An Lạc nói xong liền yên tâm đôi phần: “Không sao rồi không sao rồi, mấy chú chó con như thế
cũng hay ra ngoài tìm mới mẻ, rồi sẽ tìm thấy thôi.”

”Đúng là không sao thật, dù gì đây cũng là lần thứ năm tôi đi tìm nó vào rạng sáng.” Trương Nhiên thản nhiên nói.

An Lạc im lặng, chợt thấy hơi buồn cười, người đàn ông mười hai giờ rưỡi đêm đi tìm chó...

Đợi chút, vậy có phải bóng đen mà An Lạc thấy lúc trước là huấn luyện viên Trương không?

An Lạc kinh ngạc nhìn anh: “Vậy anh là bóng ma, à không, bóng người đó?”

Trương Nhiên nhàn nhạt đáp: “Tôi đã nhìn thấy cô.”

An Lạc nhớ lại bộ dạng hốt hoảng của mình, nhất định đã bị anh nhìn thấy hết, bèn xấu hổ cười.

”Nhà anh ở gần đây à?” An Lạc đi theo Trương Nhiên, anh mở chức năng đèn pin di động lên, ánh đèn heo hắt chiếu sáng con đường phía trước.

”Ừ.”

”Tôi cũng ở gần đây.” An Lạc nói xong ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên.

Đường nét anh hơi lạnh, ánh sáng trắng hắt lên khiến mặt anh như đá hoa
điêu khắc màu trắng, ánh sáng hắt lên, màu mắt như nhuộm một tầng vàng
nhạt.

”Huấn luyện viên, chú chó này tên gì thế?” An Lạc nghĩ, rồi mở miệng hỏi.

”Cookie.” Âm thanh của anh lưu loát.

An Lạc hơi bất ngờ, chó lông vàng trên đời này tên “Cookie” xem chừng đâu có ít!


”Cookie~ Cookie?” An Lạc cao giọng kêu.

Không có động tĩnh gì, An Lạc gọi mấy lần liên tiếp, rút một xâu thịt ba chỉ trong hộp đựng đồ ăn ra cắn, vừa ăn vừa kêu.

Chợt Trương Nhiên dừng bước, An Lạc đang đi theo cũng dừng lại, nghe
thấy tiếng dốc to khỏe, theo sau đó là tiếng chó sủa lảnh lót, vang vọng khắp ngõ nhỏ.

An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, thì hộp đựng thịt nướng đã bị kéo mạnh.

Trương Nhiên giơ đèn chiếu vào chú chó, đang trưng ra vẻ mặt hồn nhiên khờ dại vẫy đuôi với An Lạc.

Trương Nhiên:...

Ai là chủ của nó thế?

Tay An Lạc vỗ về đầu lông vàng, vuốt dọc theo bộ lông về sau, ngón tay
cong lên, lông vàng nhỏ vui mừng híp mắt, ánh mắt dừng lại trên thịt ba
chỉ trong tay An Lạc.

An Lạc ngồi xổm xuống, Cookie cúi đầu cắn thịt ăn, Trương Nhiên khẽ kêu
một tiếng tỏ vẻ cấm hành vi của nó, nó ngẩng phắt đầu lên, miệng lưu
luyến không rời, nước dãi chảy từng giọt nhỏ xuống, ánh mắt trước sau
vẫn thâm tình dừng trên miếng thịt ba chỉ.

Trương Nhiên:...

Chó con rất dọa người:...

An Lạc cười ha ha: “Không sao mà, ăn một chút cũng không bị tiêu chảy đâu.”

Hai người cùng đi ra ngoài, ánh đèn bên ngoài lập tức trở nên không còn
quen thuộc nữa, thậm chí An Lạc còn cảm thấy hơi chói mắt, ngón tay che
lên mắt, nghiêng đầu nhìn Trương Nhiên nói: “Tôi mời anh ăn thịt nướng
nhé! Chúng ta đi nướng mấy chuỗi thôi.”

Trương Nhiên cúi đầu sờ Cookie, nghĩ ngợi một hồi, muốn nói thứ kia không hợp vệ sinh, nhưng khi mở miệng thì: “Được.”

An Lạc thấy huấn luyện viên sảng khoái như thế, mỉm cười chỉ về phía quán thịt nướng, hai người cùng nhau đi sang bên đó.

Con người ban đêm rất dễ trở nên yếu ớt, cũng rất dễ trở nên dịu dàng,
An Lạc cảm thấy huấn luyện viên lúc này khó mà tưởng tượng nổi, toàn bộ
tâm tình tồi tệ ban ngày đều bị quét sạch, bước đi cùng Trương Nhiên mà
thấy lòng vững vàng.

”Huấn luyện viên, nghe nói trước đây anh bị tai nạn giao thông?” An Lạc chợt nhắc đến.

”Ừ.”


”Có nghiêm trọng không?” An Lạc lại hỏi.

”Cũng tạm.”

An Lạc không biết phải nói gì nữa, cô không biết tình trạng tai nạn giao thông, cũng không biết chuyện này có ảnh hưởng lớn đến anh, anh chỉ hời hợt trả lời như thế, khiến cô thấy hơi buồn.

”Anh ở một mình à?” An Lạc lại hỏi.

”Hiện tại thì thế.” Trương Nhiên không có vẻ mất kiên nhẫn, cũng chẳng có dư thừa tình cảm, ngữ điệu bình thường.

Chợt một cơn gió quét qua, lá cây xào xạc trên đầu, những lỗ sáng vàng
trên mặt đất cũng lúc ẩn lúc hiện, An Lạc ôm lấy bả vai, thở ra luồng
khí nóng vào giữa hai tay.

Trương Nhiên cúi đầu nhìn cô, chóp mũi cô hơi hồng, dưới mắt có nốt ruồi đón lệ nhỏ, mặc đồ mềm mại, mái tóc dày nới lỏng, cả người đều là dáng
vẻ “ôm vào lòng rất mềm“.

Anh để ý thấy dây tai nghe màu trắng của cô.

”Đang nghe nhạc?” Trương Nhiên hỏi.

An Lạc đang cúi đầu đùa với Cookie, hơi sửng sốt ngẩng đầu, rồi tháo tai nghe xuống, “À, quên tháo ra.”

Anh còn nhớ vừa nãy, trong con ngõ sâu u tối, cô vừa đi vừa ngân nga bài “All of me”, nhưng giai điệu này, lại để anh tìm được cô.

Trong mắt anh lóe lên vài tia sáng nhạt, mang theo mấy phần vui mừng.

Chú thịt nướng thấy lại là An Lạc, thì cong môi cười, rồi nhìn Trương
Nhiên cao lớn bên cạnh cô, cười nói: “Còn dẫn bạn trai đến à?”

An Lạc hơi xấu hổ, nếu nhanh chóng phủ nhân thì sẽ có vẻ giả dối, đành
cười cười: “Vì thịt nướng của chú ngon quá, nên cháu giới thiệu bạn
đến.”

Chú ấy vừa nướng thịt vừa nói: “Tôi mở bán ở đây đã hơn một năm rồi, rất nhiều thanh niên nam nữ cũng vì nửa đêm thường đến chỗ tôi mua thịt
nướng mà sau đó bắt đầu qua lại đấy.” Nói xong ánh mắt dừng ở một bàn
nam nữ bên cạnh: “Bên đó cũng thế, hai người họ ở chung một tiểu khu,
chạm mặt vài lần ở chỗ tôi đây rồi ở cùng nhau luôn.”

An Lạc cười, gật đầu.

Cầm thịt nướng, hai người ngồi trong mái lều nhỏ, lúc thì lạnh lúc lại
nóng, trên mặt An Lạc bắt đầu xuất hiện tơ máu, cả mặt đỏ bừng, cầm xâu
thịt bò ăn, Trương Nhiên vốn không muốn ăn, nhưng xuất pháp từ lễ phép
không muốn để cô mất hứng, lúc này lại thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống
khi ăn của cô, thì có chút thèm ăn.

”Tôi cảm thấy làm người phải như thế này, thỉnh thoảng phóng túng một
lần, thật chẳng hiểu nổi những người cả ngày ăn uống đều phải tính toán
calorie nghĩ thế nào nữa, chịu không nổi mất.” An Lạc vừa lau miệng vừa
nói.

Trương Nhiên nhìn cô, “Cô không sợ béo à?”

”Sợ chứ!” An Lạc nói rất bình thản, “Nên tôi mới chọn công việc mệt chết người cũng không đền nổi mạng, chỉ sợ khó mà béo lên nổi.”

Trương Nhiên lặng thinh, An Lạc nhìn anh, chợt nhớ đến chuyện khóc lóc ở trung tâm, có lẽ anh cũng chẳng để trong lòng đâu.


Đang nghĩ tới đây, thì Trương Nhiên lại hỏi: “Vì sao hôm đó cô lại khóc?”

An Lạc cúi đầu ăn, trầm ngâm một lát: “Tôi có hội chứng sợ biển, rất nặng.”

”Đó chẳng qua chỉ là bể bơi thôi mà.” Trương Nhiên nói đơn giản.

”Ừm...” An Lạc không trả lời, chẳng lẽ muốn cô nói rằng lúc đó vì những tủi thân không đè nén được nữa nên cảm xúc mới sụp đổ?

Trong im lặng, Trương Nhiên nhìn cô, “Sau này cố học cho tốt.”

Rất có giọng điệu của giáo viên.

An Lạc thấy không khí có phần nghiêm túc, liền mấp máy môi: “Thầy
Trương, nếu thương thế của anh tốt lên thì có tham gia thi đấu được
không?”

Đề tài được đổi, Trương Nhiên cụp mắt, rồi lại giương mắt nhìn cô: “Sao nào?”

”Không có gì, chỉ là muốn hỏi chút, nếu anh tham gia thi đấu, đến lúc đó tôi sẽ cổ vũ anh!” Nói xong An Lạc còn làm ra nắm tay quyết tâm.

Trương Nhiên cười, “Đã có người nào nói...”

”Ừm?” An Lạc mở to mắt nhìn anh.

”Cô rất ngây thơ.”

Giống một đứa trẻ.

An Lạc không hiểu anh có ý gì, sửng sốt vài giây rồi cũng cười: “Cho nên mới vào lớp trẻ em của anh.”

Cookie sủa vài tiếng, Trương Nhiên nhìn đồng hồ: “Nhà cô ở đâu thế?”

”Trên lầu ở đây rồi, chỉ mấy bước thôi.” An Lạc chỉ vào tòa nhà bên cạnh hàng cây, nói xong rồi đứng lên với Trương Nhiên.

Sắp sửa tạm biệt, là quá rạng sáng.

Quả thật rất gần, Trương Nhiên không định tiễn cô, thuận tay sờ đầu Cookie, nói với An Lạc: “Vậy cô chú ý an toàn.”

An Lạc cũng không quên sờ đầu chú chó nhỏ, Cookie thân thiết cọ vào cô,
cô khoát tay với Cookie, rồi nhìn về phía Trương Nhiên: “Anh đi đường
cẩn thận, bye bye!”

***

Về đến nhà, bụng An Lạc căng no khó chịu, ngồi trên ghế sa lon tập yoga cho tiêu cơm, vừa xem tiết mục hài mới nhất.

Một người cười thì luôn thấy hiu quạnh, chẳng hiểu sao cô lại nhớ đến
Trương Nhiên. Nhớ đến gương mặt dễ nhìn, đường nét rõ ràng.

Rõ ràng anh im lặng lại hướng nội, bình thường trên mặt cũng không có
biểu cảm gì, nhưng An Lạc lại cho rằng anh cũng thật ấm áp. Có lẽ là do
anh luôn xuất hiện vào những lúc mình bất lực.

Cái ôm an toàn trong nước, ánh sáng ấm áp nơi chiếc điện thoại trong bóng đêm.

Cô vô thức cong khóe miệng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận