An Lạc vẫn còn muốn ngâm mình nữa, cô thật sự muốn kéo Trương Nhiên xuống nước theo.
Cảm giác chỉ có hai người thong thả trong bể bơi rộng 25 mét thật đúng là...
"Tư thế của em sai rồi." Trương Nhiên lại lặp lại những lời này lần nữa.
An Lạc: "Em không tham gia thi đấu, anh có thể yêu cầu thấp chút được không?"
"Nhìn quá xấu."
An Lạc: "..."
Bạn trai khó ở thì làm sao bây giờ?
"Vậy anh không nhìn không phải là được rồi ư?" An Lạc tức giận.
Trương Nhiên nhìn cô bơi chó phẫn nộ bơi ra xa, cười một tiếng, bơi đuổi theo.
Tốc độ của An Lạc rất chậm, còn Trương Nhiên lại cực nhanh, anh nhanh chóng đuổi kịp, lặn xuống nước, nắm lấy bờ eo cô.
Eo là nơi nhạy cảm nhất của An Lạc, cảm giác có vật lạ khống chế, cô theo bản năng cong người lại mất thăng bằng, đầu vừa chúi xuống nước liền trông thấy Trương Nhiên ở dưới nước nhìn cô.
Có ai không, dưới nước có biến thái!
Cô sợ đến mức uống một ngụm nước, lại bị Trương Nhiên ôm đỡ ngang, Trương Nhiên bắt đầu cười, còn cười rất sảng khoái.
Từ từ bình tĩnh lại, An Lạc trưng ra gương mặt thê thảm: "Em không chơi nữa, anh chỉ giỏi bắt nạt người ta!"
"Anh bắt nạt người thế nào?" Ý cười bên khóe môi Trương Nhiên vẫn còn sót lại.
"Anh xuống nước nhìn trộm em!" An Lạc mặt dày nói.
"Em thì có gì đáng để nhìn trộm? Còn nữa, không phải em nói anh không bằng cầm thú sao? Chút ấy thì tính cái gì?" Trương Nhiên vẫn chưa thôi cười nhìn cô.
Nói anh không bằng cầm thú lúc nào chứ? Cô có can đảm đó sao?
Thôi kệ, dù sao huấn luyện viên đã thay đổi rồi, huấn luyện viên Trương cấm dục thuần khiết đâu rồi?
"Anh còn sờ eo em!" An Lạc tiếp tục lên án.
Trương Nhiên nhíu mày, gật đầu: "Ừ, cho nên là?"
"Em cảm giác mình bị xâm phạm..." An Lạc còn thật sự nghiêm túc.
Trương Nhiên sờ cằm: "Cho nên?"
"Nên em muốn sờ lại." Vẫn là gương mặt nghiêm túc.
"Này, rốt cuộc là ai xâm phạm ai chứ?"
Đi ra khỏi trung tâm, sắc trời đã ngả tối, An Lạc tự nhiên nắm lấy tay Trương Nhiên, nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Trương Nhiên, sau này anh thật sự muốn định cư ở Úc sao?"
"Lúc trước là định như thế, nhưng giờ... không rõ nữa." Trương Nhiên miễn cưỡng nói.
An Lạc biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao không rõ?"
"Vì đồ ăn ở Úc không ngon bằng trong nước đấy." Anh học theo ngữ khí của cô.
An Lạc im lặng buông tay anh ra, biết anh đang nói đùa nhưng vẫn có chút bực mình.
Trương Nhiên nhìn dáng vẻ này của cô, có hơi vui vẻ, chạm tay cô nói: "Không khen anh sao?"
"Có bày đặt dễ thương cũng vô dụng thôi!" An Lạc lạnh lùng nhìn anh, "Đúng rồi, ở Úc cũng có con gái biết làm món Trung Quốc đấy, anh cứ tìm một người là được rồi!"
"Không có em làm sao ăn ngon chứ?" Trương Nhiên thôi cười.
An Lạc chợt dừng lại, dời mắt điều chỉnh lại vẻ mặt, giọng dịu dàng hẳn đi: "Em bé lai thì sao? Cũng không sinh à?"
"Anh thích thuần huyết hơn." Trương Nhiên nói tiếp.
An Lạc cúi đầu cười, lại kéo tay anh lần nữa, nắm lấy: "Thật không công bằng, vì sao lúc nào tay anh cũng ấm hơn so với tay em thế?"
"Bù trừ nhau."
"Ha ha ha Trương Nhiên à càng ngày em càng thích anh rồi làm sao bây giờ!"
***
Rất nhanh đã đến ngày về Bắc Kinh, nghỉ ngơi trên máy bay, trên mặt An Lạc dần hiện lên ý cười.
Lúc đến vẫn bay qua khoảng trời này, nhưng tâm tình bây giờ lại khác trước.
Thì ra điều tốt đẹp nhất chính là tìm được trong lúc lơ đãng.
Nhìn phong cảnh quen thuộc ở hai bên đường, nhịn không được lại nhớ đến thời cấp hai.
Vào buổi sáng đến trường, cô luôn muốn ngủ nướng, lúc rời giường mới bắt đầu chạy như điên, một tay đạp xe đạp, tay kia nhét bánh nướng ốp la vào miệng, lúc đến trường thì tóc bị gió thổi thành quả đầu ổ gà, bị cậu nam sinh mình crush cười nhạo...
Cô nhịn không được bật cười thành tiếng, lúc đó chỉ thích đem những chuyện nhỏ nhặt xé to ra, bây giờ nhìn lại, tuy ngây thơ nhưng cũng thật quý giá.
Vì muốn để người nhà ngạc nhiên, An Lạc không nói cho bố mẹ biết ngày cô về, cho đến lúc đứng dưới nhà mới bắt đầu gọi điện: "Alo mẹ à, mẹ đoán xem con đang ở đâu?" Cô ngẩng đầu nhìn nhà mình.
"Đi shopping?" Có thể nghe thấy tiếng mẹ đang xào rau.
Thậm chí An Lạc có thể hình dung được dáng vẻ dùng bả vai kẹp điện thoại xào rau của mẹ, không kìm được mím môi cười: "Con đang ở dưới nhà đấy, mẹ có tin không?"
Đầu dây im lặng một lúc: "Cái con bé này... Sao về nhà lại không nói trước một tiếng? Thật là, mẹ lập tức xuống nhà mua rau trộn đây.."
"Ấy mẹ, đừng thế mà, con muốn ăn đồ mẹ nấu mà, mẹ cứ chờ đó, con lập tức quay về." Nói xong cô lập tức tắt máy, chuẩn bị đi thang máy lên tầng.
Vẫn là căn nhà thân thuộc ấy, An Lạc cảm thấy toàn tâm từ từ thả lỏng ra, đặt những thứ mua về lên ghế rồi vọt vào phòng bếp.
"Sao con lại gầy thế này?" Mẹ An Lạc vừa quay đầu lại liền trông thấy An Lạc cười hì hì, gương mặt gầy đi không ít.
An Lạc véo thịt trên mặt: "Hehe, vẫn còn béo đây mà."
"Ra ngoài phải chăm sóc kĩ bản thân chứ, không được phép giảm cân, nếu mệt thì ai chăm sóc con đây?: Nói xong mẹ An Lạc đổ thức ăn ra dĩa.
"Ơ, bố đâu rồi ạ?" An Lạc trực tiếp nhón tay lấy một cái bánh chẻo, thổi phù phù rồi nhét vào miệng.
"Xế chiều bị người ta kéo đi tập kịch nói rồi, con nói xem ông ấy đã ở tuổi đó rồi mà chẳng chịu ổn định tí nào, đợi lát nữa đi, có thể còn mười mấy phút nữa."
An Lạc lười biếng ra phòng khách xem tivi, mẹ An Lạc lại ở trong bếp lải nhải: "Cũng không biết Giang Việt có ăn Tết hay không, nghe nói mẹ thằng bé tái giá rồi, bây giờ cậu ta một mình ở Bắc Kinh, hẳn phải cô đơn lắm!"
Động tác ăn táo của An Lạc dừng lại: "Cái gì? Mẹ cậu ta tái giá?"
Bố Giang Việt qua đời sớm, trước nay luôn là mẹ anh ta chăm sóc gia đình, sau đó lên đại học thì không lo anh ta nữa, không ngờ qua mấy năm lại có thể tái giá rồi.
Với tính cách đó của Giang Việt, không thể nào ăn Tết ở gia đình xa lạ đó được...
Nhưng không phải anh ta còn có Phó Nhiêu sao?
Đã nhiều năm thế rồi, có lẽ hai người họ cũng đã yên ổn rồi!
"Giang Việt đúng là đứa trẻ tốt, trước kia mẹ và bố con còn nghĩ..." Nói xong mẹ An Lạc dừng lại, An Lạc nhanh chóng biết câu tiếp theo bà ấy sẽ nói gì, hơi rũ mắt, lại sảng khoái nói: "Con với anh ta không thể."
Không khí lắng lại.
Bố An Lạc nhanh chóng quay về, thấy An Lạc thì ngạc nhiên nói không nên lời, cho đến lúc An Lạc đi lên ôm ông một cái.
Ra ngoài lăn lộn, mới biết hơi ấm tình nhà quý giá biết bao.
Buổi tối, An Lạc nằm trên chiếc giường thởu thiếu nữ của mình, lật giở nhật kí trước đây.
Ngây thơ lúc đó quả thật buồn cười, cô đọc đến một ngày:
Hôm nay Bọ Hung lại cố ý kéo tóc mình, nhất định ngày mai mình sẽ nói với thầy chủ nhiệm!
Cô bật cười mất năm phút, Bọ Hung là nam sinh ngồi bàn sau hồi cấp hai của cô, tên là "Sử Khả Lãng", bị cả lớp thân thiết gọi là "Bọ Hung"*.
(*Sử Khả Lãng phát âm là shǐkělǎng, phát âm gần giống với Bọ Hung là shǐkelàng.)
Vào ngày tốt nghiệp từ bạn bè cô mới biết Bọ Hung thích cô đã lâu...
Đúng là đáng yêu quá đi, bản thân lúc đó, bọn họ lúc đó...
Cô không nhịn được chụp mấy tấm hình của cuốn nhật kí vi diệu ấy gửi cho Trương Nhiên, caption: nhìn xem nhật kí thiếu nữ của em này.
Nằm đầu giường, An Lạc đắp mặt nạ nhìn điện thoại chăm chú, ngay cả mẹ đi vào cũng không biết, cho đến lúc mẹ An Lạc đặt dĩa hoa quả lên đầu giường, trách An Lạc: "Đừng có nằm trên giường nghịch điện thoại nữa, còn muốn giữ mắt không đấy?"
An Lạc đáp hai tiếng cho qua, cầm một quả dâu nhét vào miệng, nhận được reply của Trương Nhiên:
Ngốc từ nhỏ đến lớn, đúng là không dễ dàng gì.
Cái gì? Không biết cô như thế là đáng yêu sao?
Cô trực tiếp gọi sang, An Lạc nói thẳng: "Ai ngốc?"
"Ừ, em không ngốc." Giọng Trương Nhiên thật nặng, nhưng An Lạc lại có thể nghe ra chút tia mị hoặc trong đó.
Cãi nhau với âm thanh đó, ai có thể cãi nhau được nữa?
"Anh đang làm gì thế?" An Lạc vân vê tóc trước ngực.
"Vừa từ ngoài về." Nghe tiếng động bên anh đúng là đang đi đường.
Lại đi chơi nữa rồi! Có lẽ đi gặp bạn, cũng không biết là ai...
An Lạc dừng lại: "Lúc không có em ở đó, anh nhớ phải lạnh lùng vào!"
Đầu kia cười khẽ một tiếng: "Tại sao?"
Miễn anh hái hoa ngắt cỏ chứ sao! Nhưng An Lạc không dám nói vậy, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ngoan ngoãn chờ em về!"
***
Một đêm ngủ sảng khoái, An Lạc vừa mở mắt ra đã thấy mảng tường sáng rỡ, men theo chùm sáng nhìn lại, mặt trời ngoài cửa sổ đã ló dạng sau rặng cây hòa, để lộ bộ râu tia nắng chói mắt, áng mây xa xa được bình minh nhuộm dần một sắc vàng, quét lên biển trời xanh nhạt.
An Lạc mặc đồ ngủ ló đầu ra ngoài cửa sổ, dưới lầu có những người già đang đánh thái cực, tiếng chim thảnh thót, là sự im lặng trước khi thành phố thức tỉnh.
Căn phòng bị ánh mặt trời chiếm cứ, cô nheo mắt, như nhìn thấy trong phòng từng cảnh tượng thực hư xuất hiện, là mỗi bản thân ở từng năm tháng, thoáng hiện từng cảnh từng cảnh trong hồi ức.
Tất cả đã trôi qua, đều được tháng năm điểm tô màu sắc, thế giới kéo theo trang sử khổng lồ, thay đổi càng lúc càng rực rỡ.
Giọng ca dịu ngọt vang lên từ điện thoại:
You would find
You're all I have
All I have
...