Đừng Nhìn Xuống Đáy



Trà Trà cũng ngẩn người, một lúc sau mới mở miệng: “Đây không phải là tài khoản phụ của tôi!”

”Mẹ kiếp!” An Lạc lăn từ trên ghế xuống, mở thông tin người dùng ra xem, tên là “Lạc Lạc Thanh Hoan”, không phải An Lạc cô thì là ai chứ?

”Cô cô cô sao lại đăng nhập vào tài khoản của tôi?” An Lạc cảm thấy đầu lưỡi mình không thể vuốt thẳng được nữa.

”Tài khoản phụ của tôi chính là tài khoản thứ hai lưu trong danh sách,
ai mà ngờ tài khoản của cô lại xuất hiện trong này chứ! Tôi cũng không
nhìn mà đăng nhập luôn...” Vẻ mặt của Trà Trà cũng chẳng thể sánh bằng
An Lạc đã lưu lạc đến phương nào.

An Lạc túm tóc: “Hôm qua điện thoại tôi hết pin, mới mượn điện thoại cô
đăng nhập tài khoản... Thôi quên đi, mau xóa hết cho tôi!”

”Đừng có thế chứ, chỉ mới bắt đầu quyến rũ thôi mà!” Trà Trà nhíu mày
nắm lấy tay An Lạc: “Lạc Lạc à, cô không thể nào nhẫn tâm thế được!”

”Vậy ý cô là dùng tài khoản của tôi nói chuyện với anh ta ư? Tôi vẫn còn nhiều bạn bè đợi tôi nói chuyện nữa đấy, không được!” An Lạc nói xong
bước lên toan giật điện thoại của Trà Trà.

Trà Trà giấu điện thoại ra sau lưng, bỗng điện thoại rung lên, cô nhanh
chóng xoay người âm thầm nhìn xem, An Lạc bước đến, lại bị Trà Trà ngáng chân, suýt chút nữa ngã nhào ra đất.

Trên màn hình hiển thị:

[Walker]: An Lạc?

Trà Trà mù mịt quay đầu nhìn An Lạc, không ngờ người phía sau lập tức
giơ nanh múa vuốt lao đến trả thù: “Trà Trà cô là đồ vô lương tâm...”

”Khoan đã, mới nãy Oa Gia hỏi cô có phải là An Lạc không đấy?” Trà Trà
đưa điện thoại cho An Lạc, “Không đúng, sao anh ấy lại biết được?”

An Lạc sửa lại tóc, cau mày nhìn, “Thông tin của tôi có trong phần giới thiệu, đương nhiên anh ta nhìn thấy rồi!”

Trong chớp mắt An Lạc thấy dòng đầu tiên trong khung chat: Anh còn yêu em không?

Sao mình lại bất cẩn thế kia chứ? Cô bây giờ thật muốn đập đầu vào tường cho rồi...

An Lạc gửi lại một chữ “Ừ”, bên kia trả lời trong vòng một giây:

Tôi yêu cô hồi nào?

Trên mặt An Lạc nóng bừng, nhanh chóng trả lời:

Là thế này, đây chỉ là hiểu lầm thôi, là bạn tôi muốn làm quen anh, chứ tôi không hề quen gì anh hết.

Nhanh chóng phủi sạch mối quan hệ!

[Walker]: Không quen tôi?

Ủa thì sao, không quen anh ta thì lạ lắm à?

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Tôi không giao lưu nhiều ở lĩnh vực này, xin thứ lỗi!

[Walker]: Thật sự không biết tôi là ai ư?

An Lạc nhìn câu trả lời, quay đầu lại hỏi Trà Trà: “Nam thần của cô sao kì lạ vậy?”

Trà Trà ngó xem, trưng ra vẻ mặt đã hiểu: “Mấy đại thần đó đều rất chú
trọng riêng tư, đoán chắc anh ấy sợ cô bụng dạ khó lường, muốn tìm hiểu
gì đó, cho nên mới muốn xem cô biết được nhiều ít gì về anh ấy đấy!”

Nói xong Trà Trà hất cằm, lấy lại điện thoại: “Xem tôi đây!”

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Walker chuyên gia cover cấp bậc đại thần trong
nước, nghề chính không rõ, với giọng trầm cuốn hút mà nổi tiếng trên
mạng, được theo dõi rất nhiều, có thể kiểm soát tất cả các bài nhạc rock khác nhau một cách hoàn hảo, nhưng sở trường vẫn là nhạc của
Vocaloid...

An Lạc nhìn Trà Trà mặt không đổi sắc gõ mấy dòng này, không kìm được mà bật ngón cái với cô ấy, quả thật còn nhanh hơn tìm kiếm baidu... không
đúng, đây hình như là tài khoản của cô mà!

An Lạc nhanh chóng phản ứng kịp, vội vàng giật lấy điện thoại: “Không được biến tài khoản của tôi thành fan cuồng!”

Nhưng đã muộn rồi, Trà Trà đánh nốt hàng chữ cuối cùng: tóm lại Oa Gia
anh chính là nam thần của anh, chỉ nghe giọng anh thôi đã muốn lên
giường với anh rồi, làm sao bây giờ? (che mặt)

An Lạc quả thật tức muốn chết, “Dư Đồ cô đừng có quá đáng!”

Trà Trà ở một bên che mặt thật, ngại ngùng nói: “Ôi ngại quá, đã tỏ tình với nam thần rồi...”

An Lạc gào lên: “Nhưng anh ta nghĩ người tỏ tình là tôi đấy biết chưa!
Bây giờ thì cô hay rồi, tôi giúp cô gánh nỗi oan mê trai này, tôi thật
sự là...”

”Anh ấy không biết là cô đâu, yên tâm yên tâm!” Trà Trà vỗ vai an ủi An Lạc.

An Lạc khóc không ra nước mắt, một lúc lâu cũng không có người trả lời
lại, đoán chừng người ta bị chấn động rồi, người không quen lại nói muốn lên giường với mình...

Trà Trà dùng hai tay dâng sữa chua, “Tôi biết cô bình thường rất có phẩm hạnh mà, không sao đâu, người tỏ tình với Oa Gia ngày nào cũng xếp hàng dài, anh ấy sẽ không để tâm đâu.”

An Lạc cam chịu nhận sữa chua, dù sao cũng đủ dọa người rồi, may mà không quen nhau, đùa giỡn chút chắc cũng chẳng sao.

Trà Trà nay ngây ngô như chọc tiết gà, sắp mười hai giờ rồi mà vẫn ở
trong phòng ngâm nga “ì a í a” chuẩn bị ghi âm, An Lạc bị ồn ào quấy
nhiễu, trong đầu chỉ toàn là ma âm của Trà Trà, âm thanh xuyên qua bức
tường cùng chăn mền chui thẳng vào tai cô.

Trong tạp âm hỗn loạn chẳng hiểu sao An Lạc lại nhớ đến Walker, anh ta
thật sự hát hay đến nỗi khiến người ta trúng độc như Trà Trà nói ư?!

Lòng hiếu kỳ thôi thúc cô tìm tòi “Oa thúc”, đập vào mắt đầu tiên là vô
vàn lời tỏ tình sùng bái, từ ngữ còn trần trụi hơn so với Trà Trà.

Nhìn thoáng qua hai cái:

”Tai đã mang thai rồi, em sẽ chuẩn bị tốt sinh con cho Oa Gia...”

”Nếu Oa Gia nhẹ giọng trò chuyện bên tai em, dù em có là trai cũng sẽ cứng!”

Bỗng An Lạc hơi tò mò về khuynh hướng giới tính của Oa Gia...

Cô nhấp vào bài hát nổi tiếng của Oa Gia mà dân mạng lưu truyền - “Hibikase“.

Âm thanh điện tử ở đoạn đầu đã khiến người ta nhanh chóng tìm được cảm
giác bốc cháy, thế nhưng khi giọng nam khàn khàn trầm thấp vang lên,
tiếng nhạc điện tử nhanh chóng trở nên bình thường, An Lạc rất ít khi
nghe nhạc Nhật, nhưng cũng có thể thấy tiếng Nhật của Oa Gia rất đạt
chuẩn, tiết tấu mạnh, âm thanh thật giả như mây bay nước chảy thay đổi
khó phân biệt, giọng hát trầm thấp, thậm chí có thể xưng là âm sắc của“khí vương giả“.

Giọng của anh rất đặc biệt, rõ ràng chính là công âm, nhưng lại mang
theo vẻ mị hoặc, âm chuyển cùng nốt cao quả thật như muốn giết người...

Dần dần, An Lạc có chút sục sôi.

Giọng ca lạnh như băng lại mang theo sắc khí, hoàn toàn không thể chống cự...

Nghe đến lần điệp khúc thứ hai, nhịp điệu nhanh hơn, khí phách dứt
khoát... An Lạc lẳng lặng mà kích động, nhịn không được lại nhấp vào
khung trò chuyện wechat với Oa Gia, đờ mờ thật, vì sao đến cô cũng muốn
tỏ tình với anh ta?

Chẳng trách lại có nhiều người chỉ dựa vào giọng mà đã điên cuồng vì anh ta rồi.

***

Sau khi thêm wechat của Walker, Walker không hề có động tĩnh gì, còn An
Lạc xuất phát từ lần dọa người trước đó, nên không dám chủ động bắt
chuyện, cô cũng bắt đầu lo đến một ngày nào đó Walker sẽ xóa cô mất.

Trên đường đến trung tâm học bơi, An Lạc bất ngờ nhìn thấy huấn luyện
viên nhà mình ở trên đường, cưỡi chiếc xe đạp không phanh* xanh nhạt,
đeo tai nghe màu đen, áo lông mỏng màu đen, quần kaki dài, nhìn từ xa,
cả người như chìm ngập trong ánh mặt trời.

(*Hay còn gọi là xe đạp Fixed Gear, như hình dưới.)

"””"

Anh đạp như bay đến ngoài cửa nhà bể bơi, chân dài chống trên đất tháo tai nghe xuống, động tác liền mạch dứt khoát.

Rõ ràng chỉ là một động tác vô ý, rất tự nhiên, nhưng sao đến lượt anh làm lại thành ra đẹp mắt thế kia?

Quả nhiên ông trời không công bằng, An Lạc nghĩ nếu bản thân chống đỡ xe đạp kiểu đó, chắc chắn cả người và xe đều đổ rạp trên đất hôn đường.

Đang còn nghĩ ngợi, huấn luyện viên nhà mình chẳng biết thế nào mà nhìn
thoáng qua về phía này, rồi làm như không có việc gì quay đầu đi vào bể
bơi.

An Lạc rảo bước nhanh hơn đi vào.

Thay đồ bơi xong, An Lạc đi vào phòng nghỉ, bỗng nghe thấy bên trong
cánh cửa có âm thanh quen thuộc, cô thoáng hoảng hốt, đứng ngẩn người ra trước cửa phòng nghỉ, cho đến lúc cửa bị đẩy ra, một bóng người cao to
xuất hiện.

Trương Nhiên cụp mắt ngắt điện thoại, tháo tai nghe bên tai xuống, mới
vừa đẩy cửa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy An Lạc đứng ở ngoài, vẻ mặt như
có suy nghĩ.

An Lạc thấy là huấn luyện viên, nhanh chóng cười cười, chẳng trách lại
quen tai đến thế, sao lại nhất thời quên khuấy giọng của huấn luyện viên chứ.

Trương Nhiên mặt không chút thay đổi đi lướt qua người cô, An Lạc đuổi
theo, “Huấn luyện viên Trương, hôm nay anh có xuống nước không?”

”Không xuống.” Trương Nhiên vừa đi, vừa thuận tay xoe nhẹ đầu đứa trẻ gần bể bơi.

”Ơ? Vậy khi nào anh xuống?” Vẻ thất vọng của An Lạc không cần nói cũng hiểu.

”Vì sao tôi phải xuống?” Trương Nhiên nghiêng đầu nhìn lướt qua An Lạc.

An Lạc buột miệng nói: “Không phải anh dạy chúng tôi tập bơi à? Không xuống nước thì sao dạy được?”

”Tôi ở lớp cơ bản, chỉ dạy kỹ năng cơ bản, nếu cô cảm thấy không thích
ứng được, có thể chuyển lớp.” Giọng của anh trong trẻo nhưng lại lạnh
lùng.

Suýt chút nữa An Lạc đau bên sườn, há miệng thở dốc nhưng rồi cuối cùng vẫn yên lặng nuốt câu tiếp theo vào.

Lúc nghỉ giữa giờ, Trương Nhiên có việc ra ngoài một chốc, huấn luyện
viên Long đến dạy bọn họ, dáng người của huấn luyện viên rất khá, cơ hai đầu cơ tam đầu gì đấy miễn bàn đi, làn da màu lúa mì nổi bật trong tia nắng, lúc xuống nước bơi ôi thôi đẹp trai quá đi.

An Lạc vừa cười vừa nhìn, thì huấn luyện viên Long đã bước đến: “Tên là An Lạc phải không?”

”Ơ, anh biết à?” An Lạc kinh ngạc mấy phần.

”Xem trên danh sách.” Huấn luyện viên Long dựa vào tay vịn bên thành bể: “Sao lại đến lớp cơ bản?”

”Tôi không biết bơi, lại có hội chứng sợ biển.” An Lạc cảm thấy khi nói
ra bốn chữ “hội chứng sợ biển” cứ như xé rách một bí mật không an toàn
vậy.

”Hội chứng sợ biển? Thật hay đùa vậy? Sợ thứ gì trong nước à?” Hiển nhiên huấn luyện viên Long có chút tò mò.

”Cũng không phải thế, cũng chẳng biết phải nói sao nữa, dù sao mỗi lần
nhìn thấy đáy biển đều cảm thấy cả người sợ hãi, rất áp lực.” An Lạc nhẹ tay vẫy vẫy nước.

Huấn luyện viên Long: “Trương thiếu rất thích xuống nước bơi, vậy cứ để cậu ấy dạy em làm sao vượt qua nỗi sợ ấy đi.”

An Lạc thầm nghĩ hội chứng ám ảnh đâu phải muốn qua là qua, nhưng vẫn
mỉm cười lễ phép, chợt nhớ đến một chuyện, bèn trêu: “Thì ra huấn luyện
viên Trương cũng biết bơi đấy!”

Huấn luyện viên Long cứ như nghe phải câu chuyện cười, hai mày nhíu lại: “Câu này của em nói ra mà không sợ bị người ta cười à, Trương thiếu
người ta là chuyên nghiệp đấy, vận động viên bơi lội cấp một quốc gia,
giành được rất nhiều huy chương vàng trong nước.”

An Lạc khiếp sợ không ít, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, huấn luyện
viên Long nhìn An Lạc ngẩn ra mà không nén được cười, em gái ngốc này
lúc ngốc cũng có chút dễ thương đấy chứ.

An Lạc ở trong nước lẳng lặng bóp cổ tay, người luôn bị cô thầm gọi là“huấn luyện viên củi mục”, ai dè lại là vận động viên bơi lội cấp một
quốc gia... Cô lại còn nghi ngờ người ta không biết bơi chứ...

”Vậy sao anh ta không xuống nước?” An Lạc chậm chạp hỏi.

”Đợt trước cậu ấy đang ở Melbourne tập luyện thì bị tai nạn giao thông,
xương sống bị thương, bác sĩ nói tạm thời phải ngưng tập luyện, nên bây
giờ cậu ấy về nước dưỡng thương, trung tâm này là trong nhà cậu ấy mở,
lúc rảnh không có việc gì thì đến đây dạy các em nhỏ.” Huấn luyện viên
Long cố ý nhấn mạnh ba chữ “các em nhỏ”, An Lạc xoa mũi cười: “Tôi cũng
coi như là em nhỏ vậy.”

”Nhưng Trương thiếu dạy cũng chẳng chú tâm mấy, kỹ thuật của cậu ấy cao
hơn hẳn chúng tôi, cũng không cần phải làm trợ lí huấn luyện viên.” Huấn luyện viên Long nói tiếp.

An Lạc tỏ vẻ rất đồng ý.

Sau khi Trương Nhiên quay về, phát hiện An Lạc luôn nhìn trộm anh...

Cô ta có tật xấu à?

Anh giả vờ như không nhìn thấy, lôi laptop ra chơi game.

Bỗng An Lạc phát hiện huấn luyện viên nhà mình trông cũng rất đẹp trai,
đứng trong đám đông chỉ đưa mắt một cái vẫn có thể nhận ra, mặt mày sáng sủa, sạch sẽ thoải mái, ngũ quan có một vẻ cổ điển nào đó. Cứ như vậy,
chuyện anh cứ lạnh lùng cũng có thể tha thứ.

An Lạc cứ như quên mất sự tồn tại của bản thân, vừa nhìn huấn luyện viên nhà mình vừa nghĩ đến chuyện này.

Rốt cuộc dưới ánh mắt sáng của cô Trương Nhiên cũng không chịu nổi nữa, đưa mắt nhìn An Lạc, vẻ mặt lạnh nhạt.

An Lạc còn không kịp dời mắt đi, không ngờ mình nhìn lén lại bị người ta bắt gặp được, cả người ngây ra một thoáng.

”Cô tập xong rồi à?” Trương Nhiên nói đơn giản.

”À, đúng, à vẫn chưa xong!” An Lạc nhanh chóng bơi chó tiếp, gần đây cô tập bơi chó rất lên tay.

Tư thế kì quái quá rồi, Trương Nhiên thấy buồn cười, khóe môi khẽ cong lên.

Những vệt nắng rơi trên cửa sổ, khiến bể bơi màu xanh ánh lên chút sắc vàng.

An Lạc xoay người lại thì trông thấy một cảnh này.

Tiếng nước lững lờ trôi trong không khí, chàng trai ngồi bên cạnh cửa sổ lớn, tia nắng mật ngọt nhuộm mái tóc anh thành màu sợi đay, bồng bềnh
mềm mại, trên mặt anh có ý cười khẽ khó nhận ra, đôi mắt trong như được
gột rửa sạch sẽ.

Chợt trong đầu An Lạc nhảy ra một câu nói: thời gian vừa lúc, anh cười, ánh nắng khuynh thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui