Đừng Nhìn Xuống Đáy

An Lạc do dự một lúc, cuối cùng cũng
xóa cập nhật mới nhất của mình, rồi chụp màn hình đoạn hội thoại với
Walker gửi cho Trà Trà.

An Lạc: Trà Trà này, sao nam thần lại như vậy?

Sau một lúc lâu Trà Trà mới trả lời: Nhổ vào nhé, cô còn trò chuyện với chân mệnh của tôi cơ đấy?!!!

An Lạc: Cô quên lúc đó vì quyến rũ anh ta mà dùng tài khoản của tôi thêm anh ta vào à?

Trà Trà trực tiếp xông thẳng vào phòng cô, gào lên đầy giận dữ: “An Lạc, làm sao cô có thể trò chuyện bốc phét với Oa Gia được chứ?”

An Lạc đang ngồi trên giường, Trà Trà nhảy lên: “An Lạc cô đúng là đồ mưu mô, mau mau thú thật đi!”

”Cái gì mà thú thật chứ? Thú thật là tôi cũng chỉ tùy tiện hàn huyên với anh ta mấy câu thôi, nhưng thái độ của anh ta có hơi lạ.” An Lạc nói
rồi lại mở hội thoại tin nhắn đã lưu ra.

”Tùy tiện hàn huyên? Oa Gia còn biết tùy tiện hàn huyên với người khác
à? Tôi đã nói với cô là sau đó tôi thêm anh ấy ba lần bảy lượt mà vẫn bị từ chối không? Hơn nữa, trong Vòm Trời Xanh cũng chẳng có mấy người tán gẫu qua lại với anh ấy đâu.” Trà Trà tràn đầy căm phẫn nói.

An Lạc kinh ngạc đôi chút: “Không phải chứ...”

”Trời ơi, tôi muốn chết mất thôi, đây chính là Oa Gia đấy, là đại thần
weibo gần một triệu fans đấy! Át chủ bài của Vòm Trời Xanh đấy! Là nam
thần cover đấy! Cô còn dám nói cô tùy tiện hàn huyên với anh ấy, sau
chuyện lần trước vậy mà anh ấy lại không xóa nick cô đi...”

An Lạc ngạc nhiên “a” một tiếng, cô cũng biết Oa Gia nổi tiếng, nhưng
không ngờ lại đến trình độ ấy, lúc trước cô vẫn chỉ cho rằng Oa Gia chỉ
là một ca sĩ cover bình thường mà thôi.

”Tôi nhớ ra rồi, hôm trước tôi có giúp anh ta một chuyện.” Chuyện chú chó lông vàng nhà anh ta.

”Cái gì?” Trong nháy mắt Trà Trà từ trạng thái ngất xỉu đã hồi máu sống lại.

”Chó nhà anh ta sinh bệnh, tôi hiến kế giúp anh ta.” An Lạc nói.

”Đờ mờ...” Trà Trà chỉ còn có thể dùng từ ngữ thô tục để biểu đạt, “An
Lạc, muốn bao nhiêu tiền đây? Tôi mua lại tài khoản của chị, tôi cũng
phải trò chuyện với Oa Gia, dù là chuyện chó mèo gián chuột gì tôi cũng
đồng ý hết.”

An Lạc suýt nữa bật cười, lập tức nói, “Không bán!”

Trà Trà lại bắt đầu thút thít vờ khóc, An Lạc mặc kệ cô ấy, phối hợp:“Nhưng vì sao Oa Gia lại bảo tôi xóa cập nhật chứ? Tấm hình kia thì có
sao nào?”

Trà Trà lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại: “Đừng nói với tôi là Oa Gia tìm cớ nói chuyện với cô!”

”Không thể nào?!” An Lạc giật mình trong lòng.

”An Lạc... Chắc chắn cô đã tích đức tám đời rồi, tôi nói cô hay, tôi mà
đem chuyện này nói ra, thì cô cứ ở đấy mà chờ bị người ta mưu sát đi!”

Trà Trà đỏ mắt, nhìn không khác gì ma nữ phim kinh dị.

Sau lưng An Lạc lạnh gáy một phen.

***

Đến hôm sau, An Lạc không nhịn được chuyện này bèn đi tìm nam thần.

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Walker!

Nhưng đợi đến trưa mới nhận được trả lời của Oa Gia: Ừ?

Chợt An Lạc chẳng biết phải nói thế nào, sửng sốt một lúc.

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Anh ăn cơm chưa?

Gõ xong hàng chữ này, An Lạc thực muốn đập mặt vào điện thoại, đây chính là điển hình của tìm lời đưa đẩy, hơn nữa từ sau khi cô biết Oa Gia
lạnh lùng nhưng được rất nhiều người sùng bái thì trong lòng khó tránh
khỏi có vài phần cẩn thận.

[Walker]: Vẫn chưa.

A a a Oa Gia thật là trả lời cô này! Cô phải nói thế nào nữa nhỉ?

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Nhanh ăn cái gì đó đi, mà anh ăn gì vậy?

An Lạc hỏng não rồi, cô trả lời lại cái quái quỉ gì thế kia, ai có thể cho cô biết làm sao để thu hồi lại tin nhắn không.

[Walker]: Gọi đồ ăn.

Đoán chừng Oa Gia đang rảnh rỗi lắm, còn có thể trò chuyện câu được câu chăng với cô về cái việc ăn cơm này.

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Đồ ăn bên ngoài không tốt.

[Walker]: Ừ.

An Lạc 囧, làm sao bây giờ, hình như nhạt đi rồi.

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Sao người ta lại gọi anh là “Oa Gia?”

Một lúc sau.

[Walker]: Hai chữ cái đầu của tên tiếng Anh*.

(*Chữ Oa phiên âm là wā, đọc giống chữ “wa” trong Walker. Còn chữ gia là cách gọi quan lại, người làm to thời xưa.)

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Bài cover mới nhất của anh ấy nghe đã thật.

Cô lại bắt đầu tìm đề tài.

Nhưng Oa Gia không trả lời nữa...

An Lạc khóc không ra nước mắt, nói chuyện với giếng băng sâu thật sự quá tốn nguyên khí! Đúng rồi, mục đích của cô không phải hỏi vì sao Oa Gia
bảo cô xóa cập nhật ư? Chuyện này đã bị ném đến đâu rồi...

***

Cuối cùng An Lạc cũng hoàn thành xong nhiệm vụ mà ma nữ Từ Sa Sa giao
phó, Hứa Diệp Tam mời Trà Trà với An Lạc ra ngoài ăn đồ Nhật Bản, chủ đề bất biến của ba người này chính là ném đá Từ Sa Sa.

An Lạc: “Hai người có thấy đồng hồ hôm nay chị ta đeo không? Rõ ràng
Swarovski, mà chẳng hiểu sao đến lượt chị ta lại có cảm giác như đồ vỉa
hè thế kia chứ?”

”Này thì tính cái gì? Lúc trước tôi còn thấy chị ta đi tất đỏ đậm nữa
kìa, lộ ra khỏi ống quần ha ha ha, năm tuổi chắc? Quả thật mù luôn mắt
chó tôi rồi.” Hứa Tam Diệp đút miếng sashimi vào miệng, lại bị vị cay
của mù tạt làm cho nước mắt vòng quanh.

Trà Trà: “Năm trước hay là sao đó, có hôm chị ta đi làm muộn, có lẽ là
ngủ quên, cũng quên kẻ mày, nhưng chị ta hồn nhiên không biết, cứ thế
đứng giữa phòng họp vác cái mặt không có lông mày nghiêm túc dài dòng
thuyết trình về linh cảm thiết kế của chị ta đến hơn nửa tiếng.”

Hứa Tam Diệp với An Lạc cười đến mức đập bàn, Trà Trà cũng cười mà đau
bụng: “Quan trọng là lúc đó quản lí của bọn mình còn ở đó, mọi người đều chỉ có thể nín không dám cười thành tiếng, quản lí giả vờ lơ đãng che
miệng, nhưng rốt cuộc cả người cũng run lên.”

An Lạc nhớ lại khuôn mặt nghiêm túc của quản lí, quả thực không dám tưởng tượng lại hình ảnh đó.

Ba người ném đá quên trời đất cả buổi tối, đến khi ra khỏi nhà ăn thì An Lạc chợt thấy một bóng người quen thuộc.

Ơ, huấn luyện viên kìa!

Lúc này huấn luyện viên Trương đang cùng vài người ngồi trong phòng bao, áo sơ mi trắng đơn giản phối với áo len đan màu đen, vừa sạch sẽ lại
chín chắn, quả thật không giống với trang phục ban ngày mặc khi đến
trung tâm dạy bơi, An Lạc trầm ngâm nhìn một lát, đó là hội bạn của anh
ta à? Thì ra ở trước mặt bạn bè mình anh ta không phải người nói nhiều,
nhưng lại có người không ngừng cười đùa với anh ta.

Trà Trà đi vệ sinh xong nhìn theo ánh mắt của An Lạc: “Này! Nhìn gì mà chăm chú thế?”

An Lạc quay đầu lại: “Người kia hình như là huấn luyện viên của tôi.”

Trà Trà tò mò nhìn sang, nhưng chỉ thấy bóng lưng cao lớn, “Có muốn sang chào hỏi không?”

”Thôi khỏi, anh ta đang ở với bạn mà.” An Lạc nói xong liền quàng lấy cánh tay Trà Trà, “Đi thôi, hay là đi xem phim nhé?”

Lúc này đây trong gian phòng của quán Nhật.

”Oa Gia này, hơn nửa tháng rồi không thấy cậu đâu, tự kỉ ở nhà chơi game hả?” Đản Thúc nhìn Trương Nhiên im lặng uống trà.

”Nói bậy gì đó, Oa Gia đâu phải là anh chứ, nhìn dáng người của người ta này, chắc hẳn ngày ngày nhốt mình ở phòng tập gym rồi.” Nha Nha chậc
chậc vài tiếng.

”Hay là bận tán gái?”

...

Trương Nhiên ngẩng đầu lên, quét một vòng người đang mồm ba miệng bảy,
hạ giọng, “Có phải gần đây nên chỉnh đốn lại nội quy của đoàn xã không?”

Mọi người đang sôi nổi lập tức im miệng.

***

Đến khi về nhà, An Lạc ở dưới lầu nhìn thấy một cậu bé đang dắt chú chó
lông vàng của mình đi, cậu bé dáng người nhỏ, lại biến thành mình bị chó lông vàng kéo đi, An Lạc nhìn mà thấy vui, không nhịn được lại nhớ đến
chú chó lông vàng Cookie của Oa Gia, thế là bèn hỏi Trà Trà: “Vì sao Oa
Gia lại gọi là "Oa Gia"?”

”Có lẽ là vì âm đọc gần giống với "Walker" đó, mọi người trên mạng đều
gọi anh ấy như vậy, sau đó chính anh ấy cũng mặc nhận.” Trà Trà nói.

”Ừ, vậy cô có biết anh ta trông thế nào không?” An Lạc lại hỏi.

”Không biết, chỉ có mấy nguyên lão trong hội mới thường xuyên gặp anh
ấy, mấy kẻ vô danh tiểu tốt như chúng ta chỉ chiêm ngưỡng một chút thôi
cũng đã tốt rồi.” Trong giọng của Trà Trà mang theo vài phần chua xót.

Bỗng An Lạc hỏi: “Ngộ nhỡ trông anh ta rất xấu rất xấu thì sao?”

Trà Trà đen mặt: “An Lạc, cô có thấy mình là người rất có khiếu trong việc phá hỏng bầu không khí không?”

”Thật mà, giọng nói với diện mạo không hề có liên quan gì cả, dù giọng
của anh ta rất hay, nhưng lỡ bề ngoài của anh ta kém rất xa so với cô
tưởng tượng, thì cô còn thích anh ta không?”

Trà Trà hơi do dự, rồi sau đó nhắm mắt nắm chặt tay đặt trước ngực: “Tôi đây nguyện đắm chìm mãi không tỉnh trong giọng ca của anh ấy.”

Hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, An Lạc kéo cong khóe miệng nghĩ tầm.

Về đến nhà, An Lạc không nhịn được gửi tin nhắn cho Oa Gia:

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Oa Gia Oa Gia, quên hỏi mất, Cookie nhà anh giờ sao rồi? Còn giả bệnh nữa không?

An Lạc mở một trang web lên, rất nhanh Oa Gia đã trả lời: Không còn nữa, gần đây hơi rảnh, chơi với nó nhiều hơn.

Cảm giác sao lại dịu dàng thế này? Đặc biệt là cái câu “chơi với nó
nhiều hơn” đã hoàn toàn đụng đến điểm nhạy cảm dễ thương của An Lạc.

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Hâm mộ anh thật đấy, gần đây tôi bận muốn chết.

[Walker]: Ừ?

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Thì chuyện của công ty tôi thôi, chị gái dạ xoa là sếp đó dạo này có dấu hiệu tiền mãn kinh, cả văn phòng bọn tôi đều trở
thành “tù nhân” của chị ta.

Cùng lúc đó, Trương Nhiên ngồi trên ghế phụ, bên cạnh là Đản Thúc ríu
rít không ngừng, Đản Thúc phát hiện núi băng vạn năm Walker đang nhìn
điện thoại cười như có như không, anh ta đưa mắt liếc nhìn, là khung
chat, Oa Gia lại có thể nói chuyện với người khác à! Mà khoan đã! Tên
của đối phương vừa nhìn cũng biết là nữ...

”Đệch mẹ, Oa Gia cậu chẳng phúc hậu gì hết!”

Trương Nhiên che đi ý cười, nhìn Đản Thúc: “Mập này, cậu còn gọi tôi như thế lần nữa thử xem?”

Đản Thúc bị một câu “mập này” chọc, cúi nhìn vòng bụng tròn vo của mình, quyết định không tranh luận nữa, bèn đánh tay lái nói: “Bạn gái à?”

”Không.”

”Vậy ai đó?” Đản Thúc chỉ tay vào điện thoại anh.

”Học sinh của tôi.” Trương Nhiên mặt không đổi sắc nói.

Đản Thúc không nhịn được phì cười: “Quào, cậu thì dạy cái gì chứ? Lớp vệ sinh sinh lí à? Thầy trò yêu nhau rất tiền vệ* đấy chứ, Oa Gia này cậu
đúng là...”

(*Ám chỉ hành vi phá vỡ truyền thống, khiến những người có tư tưởng bảo thủ khó tiếp nhận được.)

Trương Nhiên nhanh chóng đeo tai nghe vào, đẩy lùi lại những lời nói
nhảm không tiết khí cùng với những tiếng động ồn ào bên ngoài.

***

An Lạc trò chuyện với người khác chính là phong cách kiểu này, chỉ thích tán gẫu không ngừng về những việc lặt vặt nhỏ nhặt trong cuộc sống, kể
về chuyện thú vị gần đây nhất, dè đâu nam thần lại không quản cô phiền
phức, còn có vẻ rất hứng thú mà hỏi: Cô phụ trách vẽ bản thảo thiết kế
à?

An Lạc nhanh chóng đáp: Đúng vậy đó.

[Walker]: Cô biết vẽ tranh?

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Họa sĩ thì vẽ không tệ mà, anh cũng thấy rồi đấy.

[Walker]: Vẽ người mặc quần áo chứ?

Xém chút nữa An Lạc phun sữa vào màn hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui