Đừng Nhớ Em

Đầu tư đã xong, Tần Truyền Minh nghiêng người lùi sang một bên, để thang máy lại cho Dịch Hoài Xuyên, cúi đầu tiếp tục đọc tin nhắn ban nãy chưa đọc xong.

- [Đúng rồi, lão Tần, anh nói năm đó khi anh là đạo diễn bộ phim "Thời niên thiếu", rõ ràng lúc Lương Tâm Thiên thử vai biểu hiện rất tốt, nhưng đến khi chính thức quay thì diễn xuất không được như ý, có khi nào, người thử vai và người diễn vốn dĩ không cùng một người? ]

Nhìn rõ nội dung, ánh mắt Tần Truyền Minh đột nhiên trở nên nặng nề.

Lời của Hạ Chỉ mặc dù chỉ nói một nửa, nhưng lại giống như một tia sấm chớp, đánh lóe lên trên đầu ông, làm cho sự nghi hoặc nhiều năm nay của ông như sương mù gặp ánh sáng, sáng tỏ thông suốt.

Lần đầu tin khi nhìn thấy scandal của Lương Tư Tư và Tô Trình trên mạng, ông đã nhìn vào tấm hình của cô một lúc. Nhưng đó dù sao cũng là tin đồn trong làng giải trí, ông cho rằng người tung tin cố ý, P hình ảnh của Lương Tư Tư, mới dẫn đến 2 người giống nhau.

Ở trong buổi tiệc sinh nhật của phu nhân của ông, và trong phân đoạn "Thời niên thiếu" của tổ tiết mục "Diễn viên xuất sắc" nhất, ông đã đặc biệt so sánh Lương Tâm Thiên và Lương Tư Tư.

Khi này mới phát hiện hình ảnh của Lương Tư Tư không P, 2 người thực sự khá giống nhau.

Trong làng biểu diễn nghệ thuật, nữ minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ không ít, ban đầu ông cũng đã cho rằng Lương Tư Tư debut sau có thể ham muốn lưu lượng như Lương Tâm Thiên, nên có ý mô phỏng theo.

Loại chuyện này rất riêng tư, ông thân là thầy giáo và đạo diễn, chủ yếu là quay tốt bộ phim, sẽ không có quá nhiều phán đoán với việc riêng tư này.

Nhưng sau khi thật sự tiếp xúc, ông mới phát hiện Lương Tư Tư khác với Lương Tâm Thiên.

Lương Tư Tư rất chân thành, rất khiêm tốn không tranh công, chỉ làm tốt việc của bản thân, hơn nữa kỹ năng diễn xuất cũng nhờ tôi luyện mà có, xứng đáng với giải thưởng người mới xuất sắc nhất của làng kịch nói.

Còn Lương Tâm Thiên..

Nếu không phải do ông đã từng hợp tác với Lương Tâm Thiên, lại có quan hệ với Hạ Chỉ, có thể ông cũng sẽ cho rằng cô ta là nữ diễn viên khiêm tốn có chí tiến thủ.

Chỉ đáng tiếc, ông ăn cơm nhiều hơn Thẩm Chi Hàn mấy chục năm, khả năng phân biệt có chút mạnh mẽ hơn.

Ông biết đâu là ngụy trang, đâu là chân thành.

Nếu như nói người năm đó thử vai là Lương Tư Tư người có thiên phú biểu diễn, mà không phải là Lương Tâm Thiên người vẫn luôn bị chỉ trích diễn xuất đơ, dường như mọi thứ đều dễ nói hơn rồi, chỉ là Lương Tư Tư vì sao can tâm tình nguyện nhường cơ hội lại cho Lương Tâm Thiên?

Bên trong nhất định có nguyên do.

Chỉ là cái nguyên nhân này với ông mà nói lại không quan trọng, quan trọng nhất là chuyện này có liên quan đến người năm đó cứu Hạ Chỉ.

Vậy thì nó lại quá liên quan đến ông rồi.

Cũng chính vì như vậy, ông mới quan tâm Lương Tâm Thiên hơn, hơn nữa Thẩm Chi Hàn còn nghe dăm dắp theo yêu cầu của Lương Tâm Thiên.

Dù sao Hạ Chỉ đối với ông và Thẩm Chi Hàn mà nói, đều là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời.

Nếu như chuyện ân nhân cứu mạng nhận sai rồi..

Sống 5-60 năm, Tần Truyền Minh rất ít khi có tâm trạng kích động, nhưng lúc này trong lòng ông giống như có một đốm lữa đang được đốt cháy, làm cho mặt ông đỏ bừng.

Ông không còn tâm trạng để trả lời tin nhắn, trực tiếp gọi điện cho Hạ Chỉ.

- Em đừng vội, bây giờ anh sẽ đi tìm Lương Tư Tư xác nhận lại.

Điện thoại được kết nối, ông liền lên tiếng hứa, khi ngước mắt lên, lại phát hiện không hiểu tại sao Dịch Hoài Xuyên chưa hề rời đi, vẫn đang đứng nguyên vị trí.

Nghe thấy ông nhắc đến Lương Tư Tư, Dịch Hoài Xuyên hơi ngước mắt nhìn ông, trầm tĩnh, lạnh nhạt, làm cho người ta không thể đoán ra được cảm xúc.

- Ông đột nhiên đi tìm Lương Tư Tư như vậy không tốt lắm?

Trong điện thoại, Hạ Chỉ lo lắng.

Tần Truyền Minh biết Hạ Chỉ quan tâm đến chuyện này nhiều như thế nào, nếu không bà ấy sẽ không ở tình tình không có bằng chứng nào mà đưa ra thắc mắc với ông, đây không phải phong cách của bà ấy.

Nhất định đã suy nghĩ rất nhiều hôm ở nhà.

- Không đột nhiên, Dịch tổng vừa đồng ý đầu tư cho bộ phim mới của anh, một chút nữa mọi người sẽ mở cuộc họp gặp mặt, anh sẽ dò hỏi xem.


Tần Truyền Minh nhìn lại Dịch Hoài Xuyên, nói rất nghiêm chỉnh, dường như không có chút gánh vác nào.

Cuộc gọi kết thúc, khác với vẻ kiên định lời hứa trước mặt phu nhân, Tần Truyền Minh lập tức mỉm cười xin lỗi:

- Xin lỗi, Dịch tổng, đã mượn dùng danh nghĩa của cậu.

Vừa hay cửa thang máy mở ra, Dịch Hoài Xuyên đi vào.

Vào lúc Tần Truyền Minh cho rằng cuối cùng anh cũng rời đi, lại thấy Dịch Hoài Xuyên liếc nhìn ông, nhàn nhạt đáp:

- Không phải là cần mở cuộc họp gặp mặt sao?

Tần Truyền Minh có chút giật mình, sau đó liền cười nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo vào thang máy.

Được, danh nghĩa này đúng là không dễ mượn, dùng xong còn phải trả.

*

Lương Tư Tư bị một hồi chuông điện thoại làm tỉnh giấc.

Cô giật mình tỉnh dậy mới phát hiện xe sớm đã dừng lại, Lục Khiêm Hành ngồi bên ghế lái chính xem một cuốn sách, cũng không biết là đã xem bao lâu.

- Anh, sao anh không gọi em?

Vừa tỉnh, cô cong có chút mơ màng, ngồi thẳng dậy, mò vào ô đựng đồ trong xe, tìm thấy điện thoại.

Lục Khiêm Hành thấy cô tỉnh rồi, mới gấp sách lại:

- Thấy em ngủ ngon quá, nên không đánh thức em.

- Vậy không làm lỡ thời gian sao, lần sau anh trực tiếp gọi em dậy là được.

Lương Tư Tư tùy ý nói, sau đó bấm nhận cuộc gọi.

Ánh mắt Lục Khiêm Hành tĩnh lặng nhìn cô một cái, không nói thêm gì.

Anh nên nói như thế nào? Thời gian ở bên cạnh cô là thời gian trân quý nhất sao có thể nói là làm lỡ? /

- Đạo diễn Tần?

Lương Tư Tư nhận cuộc gọi, sách Lục Khiêm Hành vừa đóng lại lại được mở ra, lật rột trang.

- Tư Tư, là như thế này, bộ phim của ta không phải là đã định cháu và Lục ảnh đế sao, vừa rồi đến nhà đầu tư cũng đã xong rồi, cháu xem tối nay có tiện mọi người gặp mặt một chút, đem sự việc sắp xếp ổn thỏa luôn?

Tần Truyền Minh ở bên kia đầu dây.

Lương Tư Tư trong vô thức nhìn qua hướng Lục Khiêm Hành, hỏi:

- Gấp vậy sao ạ?

Cảm nhận được ánh mắt của cô, ánh mắt Lục Khiêm Hành chuyền rời từ sách lên mặt cô, dùng khẩu hình hỏi: Sao vậy?

Lương Tư Tư chỉ vào điện thoại, cũng học anh ấy dùng khẩu hình trả lời: Đạo diễn Tần.

- Đúng đó, cháu cũng biết rằng thời gian của bên A rất căng.

Tần Truyền Minh nói bừa, đem bán luôn Dịch Hoài Xuyên,

- Sẽ không tốn quá nhiều thời gian, hay là tối nay cùng nhau ăn tối, chúng ta có thể vừa ăn vừa bàn.

Lương Tư Tư ngược lại không có gì, chủ yếu là hôm nay cô vừa nhận lại anh trai, đột nhiên có việc công, cũng không biết anh trai có để ý không.

Thế là cô đáp:


- Để cháu hỏi anh cháu.

Từ khi Lương Tư Tư bắt đầu dùng khẩu hình đối thoại, ánh mắt Lục Khiêm Hành vẫn luôn đặt trên người cô, bây giờ cô nói như vậy, anh ấy càng chăm chú nhìn cô hơn.

- Anh, đạo diễn Tần nói bên đầu tư cũng đã xác nhận xong, muốn tối nay gặp mặt sắp xếp ổn thỏa lại.

Lương Tư Tư chuyển lời.

Lục Khiêm Hành không cần hỏi, cũng biết Lương Tư Tư đang lo lắng vấn đề gì.

Anh ấy không đưa ra chỉ định rõ ràng, trả lời cô:

- Em nghĩ như thế nào, thì trả lời như vậy, không cần suy nghĩ đến anh.

Nghe vậy, Lương Tư Tư nhìn anh ấy mỉm cười, lập tức nói với Tần Truyền Minh.

- Được ạ.

Cô dùng từ ngữ khí, liền có thể thấy tâm trạng của cô vui vẻ như thế nào.

Lục Khiêm Hành cảm thấy buồn cười, nha đầu này có lẽ rất thích bộ phim đó của đạo diễn Tần, chỉ là vẫn luôn lo lắng cho anh, nên mới không thoải mái.

Cô đồng ý rồi.

Đầu bên kia điện thoại, Tần Truyền Minh che điện thoại lại, cũng dùng giọng hơi nói với bên A.

Ánh mắt Dịch Hoài Xuyên dừng lại nơi điện thoại của Tần Truyền Minh, sự áp chế toàn thân vẫn rất thấp, ánh mắt trầm trầm không biết đang nghĩ gì.

Tần Truyền Minh thấy anh không có ý gì khác, lại xác nhận lại thời gian và địa điểm với Lương Tư Tư.

Cả hành trình, Dịch Hoài Xuyên đều không mấp máy môi lần nào, chỉ khi nghe thấy "bên A thời gian căng" mới cau mày, dường như không mãn ý với cách biểu đạt của ông ấy.

Tần Truyền Minh đương nhiên không biết Dịch Hoài Xuyên đang nghĩ gì, bởi vì anh đang đố kỵ với Tần Truyền Minh.

Đố kỵ ông muốn gọi điện cho Lương Tư Tư thì gọi điện, mà anh chỉ có thể dùng lý do chuyện công, hoàn thành mục đích của người khác, để tìm kiếm một cơ hội gặp mặt cô.

Nhưng chuyện này không thể trách ai, đều là do chuyện anh làm 4 năm trước, bây giờ anh nên tự chịu.

- Ok rồi, ok rồi!

Tần Truyền Minh tắt điện thoại, báo cáo lại với Dịch Hoài Xuyên,

- Trực điếp đi đến nhà Lục ảnh đế.

Nghe vậy, Dịch Hoài Xuyên nhướn mày, tháo kính xuống nhìn về Tần Truyền Minh, giống như không tin vào địa điểm mà mình vừa nghe thấy, giọng điệu trầm thấp nguy hiểm:

- Ở đâu?

Tần Truyền Minh bị anh hỏi có chút ngơ ngác.

Vừa rồi ông vội để gặp Lương Tư Tư, đối với địa điểm không quá để ý, nhưng không nghĩ rằng "người hợp tác" ở bên cạnh thật ra rất quan tâm, dù sao tình địch gặp mặt, khá là nóng mắt.

Nhưng để so sánh "người hợp tác" với phu nhân, ông nhất định không do dự mà lựa chọn vế sau, khựng lại một chút, Tần Truyền Minh lại ghìm giọng nói:

- Dịch tổng, tôi lần trước nói với cậu theo đuổi người ta cần dùng sự chân thành, tôi cảm thấy cậu có thể học tập Lục ảnh đế.

Cái khác không nói, nhưng dùng sự chân thành đối đãi ở điểm này, ông cảm thấy lấy Dịch Hoài Xuyên so sánh với Lục Khiêm Hành thì ở giữa còn thiếu mất 100 Tô Trình nữa.

Ông biết rằng lời này của ông không hay, nhưng cũng là sự thật, tâm bình rồi, lại thêm một câu nữa:


- Theo đổi người ta phải có bộ dạng theo đuổi, làm sao có thể chia hoàn cảnh và thời gian.

Dịch Hoài Xuyên nghe xong nửa câu trước, mặt đen lại, lại nghe nửa câu sau, lại âm thầm né tránh ánh mắt, nhìn ra cửa sổ, ngầm chấp nhận cách nói của ông.

So với thời gian Lương Tư Tư toàn tâm với anh, anh thật sự không có tư cách để kén chọn.

*

- Anh, sao anh lại để đạo diễn Tần đến nhà?

Lương Tư Tư đứng bên cạnh xe, nhìn Lục Khiêm Hành thành thục giúp cô lấy hành lý từ trong cốp xe ra, nâng tay kéo, đẩy đến bên cạnh cô, tỏ ý cô đi vào thang máy cùng anh ấy.

Cả quá trình đều không để cô đụng tay vào.

Lục Khiêm Hành dịu dàng đáp:

- Ừm, thấy em khá mệt rồi, nên không ra ngoài nữa.

Lương Tư Tư không ngờ anh trai lại đang suy nghĩ cho cô, trong lòng rất ấm áp, khoác vào cánh tay anh trai, mỉm cười:

- Em còn cho rằng anh vẫn khó tính như lúc nhỏ, không để người khác đi vào nhà chứ.

Cô vẫn còn nhớ khi còn nhỏ đó, trong lớp có 2 bạn nam muốn tới nhà cô chơi, anh trai kiên quyết không cho.

Khi đó cô nhỏ, ở trước mặt anh trai cũng tùy ý, còn cãi nhau một trận lớn với anh, nói anh khó tính.

Cô có thể nhớ lại chuyện trước đây, Lục Khiêm Hành thì làm sao mà không nhớ được, anh lại nhìn qua tiểu nha đầu đang thân thiết khoác tay anh ấy, mỉm cười giải thích:

- Em thích náo nhiệt.

Thích náo nhiệt, thích chỗ đông người, sợ cô đơn.

- Haizz, nói đến náo nhiệt, anh nhà anh ở đây thật sự rất náo nhiệt.

Lương Tư Tư đi theo Lục Khiêm Hành vào thang máy.

Thang máy một đường đi lên, bên trong đều là thủy tinh, càng lên cao càng thấy rõ hơn diện mạo xung quanh.

Vừa rồi ngủ thiếp đi, Lương Tư Tư không chú ý đến đây là đâu, khi này nhìn có lẽ đây là trung tâm.

- Ừm.

Lục Khiêm Hành đáp một tiếng, giọng điệu bình thường, giống như đang nói đến một chuyện nhỏ không hề quan trọng,

- Mua cho em đó.

- Em?

Lương Tư Tư có chút khó hiểu.

2 người đã đi đến trước cửa, Lục Khiêm Hành dừng bước, nhập mật mã, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, dịu dàng ngắn gọn:

- Ừm.

Lương Tư Tư nhìn anh ấy nhập mật mã, mà Lục Khiêm Hành sẽ không che dấu.

001112

4 số sau, là sinh nhật cô, không phải ngày sinh thật sự, là thời gian mà mẹ Lục mang cô về nhà.

Anh trai không phải tiện miệng nói, gian phòng này có lẽ thật sự là anh ấy mua cho cô.

Thật ra Dịch Hoài Xuyên cũng từng mua nhà cho cô, biệt thự trên núi là một trong số đó, chỉ là anh dường như không hiểu cô, cho rằng cô thích yên tĩnh, hoặc có thể là bản thân anh thích sự yên tĩnh, nêu anh luôn mua ở nơi phong cảnh rất đẹp nhưng đến một người hàng xóm cũng không có.

Thực chất rất có đẳng cấp, phong cách cũng hiện đại, nhưng cũng thật sự cô đơn.

Khi cô quyết định rời xa Dịch Hoài Xuyên, chưa từng nghĩ sẽ lấy của anh một đồng một cắt, đương nhiên cũng sẽ không nhắc tới chuyện căn phòng, thậm chí đến cae trang sức quý giá những năm nay Dịch Hoài Xuyên tặng cô cô cũng không cần.

Bao gồm cả sợi dây chuyền cúc họa mi anh tặng cô vào sinh nhật năm ngoái.

Cô đơn bóng một mình rời đi, vô cùng sạch sẽ.

- Anh.


Cô nhìn về hướng Lục Khiêm Hành, đoàn rằng anh trai đã biết mọi thứ giữa cô và Lục Khiêm Hành, bao gồm cả tình hình kinh tế hiện tại của cô.

Cửa chính mở ra, Lục Khiêm Hành giống như không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, lại giống như có ý muốn đổi chủ đề, anh ấy nói:

- Đi vào đi, buổi tối em muốn ăn gì?

Thấy anh trai không có ý muốn nhắc đến vấn đề này, Lương Tư Tư biết rằng anh trai đang đau lòng cho cô, hoặc là vẫn đang áy náy những năm nay không đủ quan tâm cô, mới làm cho cô chịu nhiều ủy khuất như vậy.

Cô không muốn tạo thêm phiền phức cho anh trai, tiếp lấy lời của anh:

- Anh muốn ăn gì, để em nấu cho, không phải em nói quá, tài nghệ nấu nướng của bây giờ tốt lắm đó.

Cô đi vào, quay người cười long lanh nhìn anh ấy, giọng điệu nhẹ nhàng, có thể nhìn ra cô có ý muốn thể hiện.

Đương nhiên cũng có sự chờ đợi sau khi anh thưởng thức và khen ngợi cô.

Lục Khiêm Hành nhìn thấu không nói thấu, thuận theo ý cô:

- Vậy em tùy ý làm cho anh một món? Bên đạo diễn Tần anh sẽ cho người sắp xếp.

Lương Tư Tư mỉm cười, tìm một đôi dép nữ trên kệ giày đi vào, vô cùng vui vẻ mà lên tiếng:

- Anh, tại sao anh lại xấu như vậy, dù sao họ cũng là bên A và đạo diễn của bộ phim tiếp theo của anh, vậy mà anh để họ ăn đồ đặt bên ngoài à.

- Không lẽ còn cần anh phải làm cho họ ăn?

Lục Khiêm Hành rất tự nhiên hỏi ngược lại.

Trong giọng điệu có sự kiêu ngạo của anh ấy, là giọng điệu mà cô chưa từng nhìn thấy.

Có chút ngơ ra, Lương Tư Tư đeo xong dép thì đứng thẳng dậy, nhoẻn lên một nụ cười, gật đầu hùa theo:

- Nói đúng lắm! Ai bảo họ đột nhiên đến, có ăn là tốt rồi.

Nói xong, cô nhìn một lượt căn phòng, tìm xem bếp ở đâu.

Căn phòng này được chọn khá lớn, có 2 tầng, trang trí không tính là quá đắt đỏ, nhưng lại là phong cách tươi mới mà Lương Tư Tư yêu thích, màu trắng chủ đạo, pha thêm chút màu vàng đất, một số đồ dùng nữ đều là màu hồng nhạt, khắp nơi đều có thể thấy các chậu cây xanh.

Thấy Lương Tư Tư nhìn một lượt căn phòng, trong mắt Lục Khiêm Hành vụt qua một tia áy náy:

- Xin lỗi, Tư Tư. Anh quay về vội quá, không thể đặt làm tết cả mọi thứ dựa theo sở thích của em.

Lương Tư Tư đương nhiên một chút cũng không để ý, cô nhìn Lục Khiêm Hành, giọng điệu nghiêm túc:

- Anh, chúng ta là anh em, là người một nhà. Sau này em sẽ không nói cảm ơn với anh, anh cũng đừng nói xin lỗi với em nữa.

- Được.

Lục Khiêm Hành nhìn cô, gật đầu đáp ứng.

Lương Tư Tư thấy anh trai không miễn cưỡng, cuối cùng cũng yên tâm, chỉ về phía nhà bếp:

- Vậy em đi nấu cơm đây.

Cô xoay người rời đi, ánh mắt Lục Khiêm Hành lại chuyển động theo bóng lưng cô, không động đậy.

Có một số lời, hiện tại anh không có cách nào nói ra.

Ví dụ như, thứ anh muốn không chỉ là quan hệ anh em; Hay ví như, anh gấp gáp quay về, là bởi vì anh nhìn thấy tin đồn của cô và Tô Trình trên mạng..

Anh ấy đè xuống tâm tư nặng nề, gọi điện dặn dò thuộc hạ dựa theo phần ăn của 4 người mang đến.

Vị đương nhiên là dựa theo sở thích của Lương Tư Tư.

Lương Tư Tư bận rộn trong bếp, dường như thật sự tài nghệ nấu ăn không tồi, rửa rau, cắt rau, cho vào nồi xào, từng món từng món, có trật tự không lộn xộn.

Đợi đến khi Lục Khiêm Hành giải quyết xong công việc, đang chuẩn bị vào bếp phụ cô, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lục Khiêm Hành cho rằng là đồ ăn đã được mang tới, đi ra ngoài mở cửa.

Một màn từng xảy ra lại xuất hiện.

Người đứng ngoài cửa, không phải là thủ hạ trong tưởng tượng của anh ấy, mà là Tần Truyền Minh và Dịch Hoài Xuyên người anh ấy vừa gặp mặt lúc trưa nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận