Đúng Như Em Ôn Nhu

Hôm nay, đã là lần thứ bảy cậu nhìn chỗ ngồi không ở hàng trước. Ngày đó,
một màn nhảy cùng cô ấy cứ như vẫn còn ở trước mặt, hình như trong lòng
còn lưu lại hương thơm ấy. Hừ, cô gái này thật không hoa lệ, lại dám xin nghỉ ba ngày! Nghĩ đến đây, trong lòng Atobe không khỏi rầu rĩ.

Kyoto, anh đào nở rộ, có dòng chữ “Genji monogatari” vầng sáng màu vàng nhạt
tuyệt đẹp, những ngôi chùa đẹp đẽ quang huy, là những giọng nói êm ái
của các nghệ kỹ phong tình vạn chủng, là một cố đô từng rất phồn hoa,
hương thơm tràn ngập.

Nhưng mà, vì sao? Vì sao người ngồi ở bên
cạnh tôi lại là cái tên Sanada Kamechirou kia chứ!! Nắm chặt thanh kiếm
Senbonzakura Kageyoshi trong tay, tôi phẫn hận nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe. Tác giả tiểu thuyết trinh thám đúng là thiên tài, tức giận quả
nhiên là ngọn nguồn gây ra ý muốn giết người mà!

Đứng ở trước
khách sạn suối nước nóng cổ kính, thân thể vẫn cứ căng cứng, trong lòng
giống như là bị móng vuốt của mèo cào lên vậy, rất muốn đem thanh kiếm
Senbonzakura Kageyoshi vạn giải. (Tác giả Phi: BT! ) nhưng mà, vừa thấy
đến lão nhân Sanada uy nghiêm, khí thế của tôi lập tức ngã xuống.

“Kunikazu, lần này là ông tới trước.” lão nhân Sanada lại bắt đầu so đo với Boss Tezuka.

“Ừ, chúng tôi cũng vừa mới vào cửa.” Tezuka Kunikazu nhàn nhạt trả lời.

“Ông nội Tezuka, rất vinh hạnh được gặp ngài.” chồn Sanada tiến lên cúi đầu chào.

“Kamechirou đấy à, nghe nói cháu sắp đính hôn.”

“Vâng! Nakamura là em vợ của cháu.” chồn Sanada mỉm cười trả lời.

Vợ cái đầu anh! Gọi thân thiết như thứ làm cái gì! Bổn cô nương không quen biết anh! Bổn cô nương còn chưa quyết định đưa chị Kuyou cho anh đâu!
Tức giận run run nắm chặt thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, mắt thấy
linh áp sẽ nổ bạo.

“Nakamura!” lão nhân Sanada bất mãn gọi. Thôi chết, phải chào phải chào.

“Phiên sĩ Tezuka, có thể lại gặp ngài, cháu rất vinh hạnh.”

“Ừm. Nghe Kunimitsu nói, cháu đã đạt được nữ quán quân đại hội kiếm đạo trung học.”

“Vâng, tuần trước đã đạt được quán quân giải đấu Tokyo.” Lễ phép khom lưng.

“Không tệ, không tệ.” BOSS gật đầu tán thưởng. “Lần này hãy nghiêm cẩn quan sát đại hội võ đạo đi.”

“Vâng!”

Tháng 5 hàng năm luôn cử hành đại hội võ đạo, là đại tụ hội của các phái kiếm đạo toàn Nhật Bản, năm nay được cử hành ở Kyoto. Là người thừa kế của
nhà Sanada cùng nhà Tezuka, Sanada Kamechirou và Tezuka Kunimitsu đều đi theo. Băng sơn thì thôi, kiếm đạo của con chồn kia bình thường, thế mà
còn giả bộ như đại gia, đúng là khiến cho người ta khó chịu. Hừ, lúc lên sân khấu, người tranh sĩ diện cho lão nhân chẳng phải là đám đệ tử
chúng tôi sao.

(Tác giả Phi: lúc nào thì cô mới không xỏ xiên người ta nữa thế?

Kimiko: sơn vô lăng, thiên địa hợp.

Phi:… )

Ngồi quỳ ở vị trí dưới lão nhân, nhìn các phái biểu diễn trên sân. Khác với
các trận đấu kiếm đạo bình thường, các tuyển thủ dùng đao gỗ, hơn nữa
chỉ mặc trang phục võ sĩ, không mặc đồ bảo vệ. Một đao đánh xuống, mặc
dù không đến mức da tróc thịt bong, nhưng cũng sẽ bị xanh tím một tuần.
Áck ~ thật đáng sợ. May mà lần này tôi chỉ là đến quan sát, không hay ho là người được phái ra đấu – tam sư huynh.

“Nakamura, nhìn thấy tuyển thủ nhị đao lưu* kia không?” Lão nhân đột nhiên lên tiếng.

(*nhị đao lưu: là danh từ tổng hợp để chỉ kỹ thuật dụng kiếm, tấn công và
phòng thủ hợp nhất bằng cách vận dụng hai thanh kiếm trên hai tay tả
hữu)

“Vâng, em có thấy.”

“Em ấy là người thừa kế của nhà
Izumo ở đảo Kyushu, đệ tử chân truyền của Nhị Thiên Nhất Lưu, quán quân
nữ kiếm đạo trung học league cả nước năm trước.” Hơi hơi kinh ngạc nhìn
về phía cô gái đang sử dụng hai thanh đao dài và ngắn tiến công. Thân
thủ thật lưu loát, tay phải giữ chặt đao dài, tay trái giữ chặt đao
ngắn, rất chuyên nghiệp. Cao thủ, thật hưng phấn, thật muốn đánh bại cậu ấy! Sanada Genemon nhìn tôi chằm chằm, sau một lúc lâu mới nói: “Đi ra
so thử một chút.”

“Vâng!”

“Xin chào, tớ là Nakamura
Kimiko. Có thể luận đao với cậu một chút không?” Đại hội võ đạo áp dụng
phương thức tự chọn đối thủ đấu với nhau. Cô gái tóc ngắn màu đen lẳng
lặng nhìn tôi, đôi mắt tối đen thâm sâu.

“Đương nhiên có thể. Xin chào, tớ là Izumo Kaguya.” Là tên của nữ thần Mặt Trăng trong truyền
thuyết Nhật Bản sao, thật xinh đẹp.

“Izumo của Nhị Thiên Nhất Lưu vs Nakamura của Tân Âm Lưu, trận đấu bắt đầu.”

Hai tay nắm giữ đao gỗ, thẳng lưng, ánh mắt cùng đối phương tương giao.
Đến! Trở tay một cái ngăn trở đao dài bổ tới từ bên trái, còn chưa định
thần, thanh đao ngắn đã nhằm bả vai tôi mà bổ tới. Đùi phải lùi ra sau
một chút, lấy chân trái làm trục di chuyển thân thể. Đột nhiên Izumo thu lại thanh đao dài, bước vọt đến phía sau tôi. Cảm giác được luồng ấm áp sau lưng, mắt thấy thanh đao ngắn sẽ chặn ngang cần cổ tôi.

Thật ngốc, đây là đại hội võ đạo, không phải là trận đấu kiếm đạo! Quy củ
trong trận kiếm đạo thật không thích hợp, nhưng mà hết thảy còn chưa kết thúc. Tay trái chuẩn xác cắm đao gỗ vào khe hở giữa mình và thanh đao
ngắn của đối phương, đỡ đòn tất sát của Izumo. Kaguya thuận thế huy đao
dài đến, tay kia của tôi nhanh chóng bắt lấy cổ tay phải của cậu ấy,
ngón cái và ngón trỏ đè lại huyệt tê trên cổ tay đối phương, lắc mình mà qua.

Izumo chuyển tay phải, nắm thật chặt thanh đao dài trong
tay, cấp tốc hướng tôi vọt tới. Không còn giữ kẽ các tư thế kiếm đạo
nữa, tỷ thí thực chiến, tận tình chém giết đi! Tôi nhanh nhẹn tránh
thoát đòn tấn công của đao ngắn, ngăn trở liên kích của thanh đao dài,
lại xoay người tránh thế công của đao ngắn. Tay trái chống đỡ, lộn mèo
xinh đẹp một cái, đứng thẳng ở phía bên phải Izumo. Một cái trọng kích
đánh rơi thanh đao dài của cậu ấy, chân trái bước lên sống đao, tay phải phất trụ cổ tay trái cậu ấy. Động thân một cái, tay trái cầm đao vững
vàng chỉ thẳng vào hàm dưới của cậu ấy.

Không khí yên lặng,
Sanada Genemon và Tezuka Kunikazu trên chỗ ngồi dẫn đầu đánh vỡ yên
tĩnh, vỗ tay vang dội. Thu hồi đao gỗ, thu hồi chân trái, buông cổ tay
trái của Izumo ra. Lui ra sau hai bước, cúi mình vái chào, nhẹ nhàng
nói: “Cám ơn đã chỉ giáo.” Chung quanh vang lên những tiếng kinh thán và tiéng vỗ tay. Izumo Kaguya thu hồi hai đao, yên tĩnh chăm chú nhìn tôi,

“Cậu là học sinh trung học sao?”

“Đúng thế.”

“Vậy thì, hẹn gặp lại giải đấu cả nước.” trong mắt Izumo thoáng hiện lên sự hưng phấn.

“Được.” Khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhìn nhau, không chút lùi bước.

Buổi tối, trong suối nước nóng ngoài trời của khách sạn. Đêm xuân lành lạnh
khiến tôi không khỏi thu lại cánh tay vừa đặt bên cạnh ao, ngâm toàn
thân trong nước suối ấm áp. Đột nhiên, nghe thấy ở phòng tắm nam bên
cạnh truyền đến tiếng xuống nước ào ào. Ha ha, một người lạ cùng sở
thích. Ban đêm phong nhã, lẳng lặng phảng phất như chạm đến góc áo của
thời gian.

Mặc vào áo tắm màu đỏ tươi, bỏ khăn bao gọn mái tóc
dài ra, khẽ đẩy ra cửa phòng tắm nữ, quẹo trái đi đến phòng ngủ. Đột
nhiên, cánh cửa phòng tắm nam bên cạnh cũng mở ra. Dưới chân bỗng trượt, lập tức cả người ngã về phía trước.

“Á!!!” Thét lớn một tiếng,
sau đó ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của người vừa tắm xong. Ôm cái mũi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người dưới thân. Tezuka
Kunimitsu?! Băng sơn điện hạ không đeo kính mắt, đang dùng đôi mắt
phượng xinh đẹp kinh ngạc nhìn tôi. Mái tóc hơi ẩm, lồng ngực như ẩn như hiện, tạo hình khêu gợi. Tôi ngừng hô hấp, đầu nóng lên, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hai vị lão nhân bước đến định tắm suối nước nóng, giật mình nhìn hai người trên đất.

Thiếu nữ mặc áo tắm màu đỏ tươi đang nằm trên người thiếu niên tuấn tú mặc áo tắm màu xanh, mái tóc quăn dài tán loạn phủ lên không chỉ có thiếu niên tóc ngắn, còn phủ lên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui