Đúng Như Em Ôn Nhu

Từ thứ hai đến thứ tư, Yuki luôn nghe thấy Kimiko ngồi ở phía sau mình không ngừng nói lảm nhảm.

“Không thể không được, cậu ấy sẽ không nhận.” “Cứ thế đi, mình đúng là thiên
tài, phách!” Lần này còn vỗ tay một cái. Đã nghĩ xong rồi, thì an tĩnh
lại đi, lỗ tai của tớ sắp có vết chai rồi, Yuki bất đắc dĩ nghĩ. Quả
nhiên tiếng lẩm bẩm ngừng lại, rốt cục có thể thở ra một hơi.

Còn chưa đợi thở xong, bão táp càng thêm mãnh liệt lại lần nữa đánh úp lại.

“A! Không đúng, không được! Làm sao có thể quên bốn tên cuồng theo dõi tò
mò bát quái kia chứ!” Đông! Một tiếng va chạm mạnh vang lên, Matsumoto
Yuki giật mình quay đầu lại, ngây ngốc nhìn bạn tốt đang dùng đầu đập
bàn.

“Cậu điên rồi sao? Sáng sớm đã không biết nôn nóng cái gì,
bây giờ còn đập đầu vào bàn. Mấy ngày nay rốt cuộc thì cậu uống sai
thuốc gì vậy!” Yuki hiếm khi bão nổi.

“Yuki…” Đáng thương hề hề
lên tiếng, “Yuki, tớ phải làm sao bây giờ. Thời gian không còn nhiều,
nhưng tớ còn chưa nghĩ ra. Không sống, sống không nổi nữa!” Chớp chớp
ánh mắt đáng thương như cún con bị bỏ rơi, Kimiko ủ rũ than thở, chọc
chọc hai ngón tay trỏ vào nhau.

“Có chuyện gì có thể làm khó cậu
vậy, cùng lắm thì khiêng thanh kiếm Senbonzakura, đi câu lạc bộ kiếm đạo nam tìm người đánh một trận!” Matsumoto cầm lấy tay Kimiko, an ủi.

“Nhưng mà, đánh ai cũng không thể đánh cậu ấy, chuyện này quan hệ đến hạnh
phúc của tớ đấy. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!” Kimiko phiền chán vò mái tóc dài màu lá cọ của mình.

“Trước đừng nghĩ nữa, cậu xem, cái trán đỏ lên rồi kìa.” Yuki nâng lên cằm của đồng chí đang nói lảm nhảm, có chút đau lòng nói.

“NANI? Đỏ?” Kimiko đột nhiên trừng lớn mắt, quay đầu kêu to: “Mai! Mai! Gương!”

“Hiếm khi nhìn thấy Kimiko để ý bề ngoài như vậy, đây, gương.” Hirai Mai nửa ngả người trên xuống bàn, vươn đầu đến tò mò nói.

“Bình thường thì xấu thế nào cũng được, nhưng hôm nay khuôn mặt này không thể gặp vấn đề…” Kimiko nhìn gương, nhu nhu cái trán ửng đỏ, giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng Yuki chỉ nhìn thấy miệng Kimiko đang cử động.

Yuki cùng Mai vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô bạn lại lầm bầm một lần nữa, bất đắc dĩ nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi.

Lần đầu tiên trốn tiết, nhanh nhẹn nhảy qua tường cao lớn của Hyoutei. Tôi
đứng ở trên đường cái ngoài trường, giương mắt nhìn nhìn mặt trời, vân
vê đồng phục trường trên người. Được, bổn cô nương đang tiến lên đây!

Mang theo túi sách, đi trong vườn trường Seigaku, vùng của bộ trung học phổ
thông. Bốn phía à bụi cây xanh um tươi tốt, yên tĩnh, rất khác biệt, thể hiện phong cách cổ xưa. Lững thững đi đến dưới chân một tòa dạy học,
nhìn chung quanh. Chưa từng tới đây bao giờ, ngày đó còn quên hỏi số di
động của băng sơn điện hạ, hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nhờ
radio hỏi giúp tôi tìm hoàng tử băng giá lừng lẫy có tiếng của Seigaku?
Rất rêu rao, sẽ bị đội fan của Tezuka chém chết.

“Nakamura-san.”
Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng trầm thấp. Tôi cả kinh, cấp tốc
quay đầu: “Inui-san, cậu đi không gây ra tiếng động sao?” Đầu con nhím
không hổ là u linh có tiếng của Seigaku.

“Rất xin lỗi, đã quen
rồi, bước chân rất vang bất lợi cho việc sưu tập tư liệu.” Nói xong đẩy
đẩy mắt kính quỷ dị trên mũi. “Nghe Fuji nói, Nakamura-san vì cảm ơn
Tezuka đã giải cứu, nên đặc biệt đưa ra lời mời hẹn hò ngày hôm nay. Xin hỏi, cậu đã chọn địa điểm hẹn hò xong rồi đúng không?” Vừa nói, vừa cầm bút ghi ghi lên vở.

“Không cần tớ nói đâu, dù sao hôm nay các
cậu nhất định sẽ bám theo, không phải sao?” Chắp tay sau lưng, híp mắt,
nhìn Inui Sadaharu với vẻ mặt ‘biết mà’. “Inui-san, có thể nói với tớ
phòng học của Tezuka-kun ở đâu không, nếu muộn giờ thì các cậu không thể bám theo xem đâu.”

“Tớ đến dẫn đường.” Số Liệu Cuồng khép laptop lại, lập tức đi về phía trước.

Ngẩng đầu nhìn bảng trên cánh cửa, “Ban 1 học sinh năm nhất”, trong lòng oán
giận nói: cái tên Inui Sadaharu kia thật là, vừa mang tôi đến nơi liền
chạy mất, cũng không đi vào giúp tôi gọi Tezuka một tiếng, là muốn xem
trò náo nhiệt sao? Cẩn thận thăm dò nhìn quanh, Tezuka, Tezuka, rốt cuộc cậu ở đâu!

“Nakamura, cậu đã đến rồi.” Phía sau truyền đến một
giọng nói mê người. Thoáng chốc nở rộ tươi cười dịu dàng nhất, chậm rãi
xoay người, “Ừ, Tezuka-kun. Có phải tớ đã đến sớm không?”

“Không, chúng tớ vừa kiểm tra xong, cậu chờ một chút.” Tezuka đúng là điển hình cho ‘tú sắc có thể thay cơm’, chờ, tớ chờ, bao lâu tớ cũng chờ.

“Ừ, đừng vội.” Nhẹ nhàng trả lời.

Tezuka bước nhanh đi vào phòng học, thoáng nghe thấy cậu ấy nói một câu, cả
lớp bắt đầu thu dọn túi sách, bên trong một mảnh ồn ào. Yên tĩnh tựa vào tường hành lang, cúi đầu nhìn mái tóc dài trước ngực. Đúng là có chút
khẩn trương, trong hưng phấn đợi chờ ngầm có chút ý muốn lùi bước, cảm
giác thật mâu thuẫn.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Ngẩng đầu nhìn thấy Tezuka đứng đó, vui vẻ nhìn đôi mắt phượng nhu hòa của cậu ấy,
chút ý muốn lùi bước trong lòng liền biến mất.

“Tezuka-kun, cậu có đặc biệt muốn đi nơi nào không?” Hai tay cầm quai túi sách, hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi.

Cậu ấy cúi đầu, nghiêm cẩn nhìn tôi, “Đi nơi Nakamura muốn đi.”

“Được!” Cười gật đầu, biết ngay là cậu ấy sẽ nói như thế, kế hoạch thổ lộ “nước ấm nấu ếch”* của bổn tiểu thư chính thức khởi động!

*: Nước ấm
nấu ếch: Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra.
Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà…
chết từ từ

Đứng ở trước khu vui chơi rộn ràng nhốn nháo, tôi cuốn cuốn tóc, ngượng ngùng nói: “Tuy rằng rất tùy hứng, nhưng mà tớ thật sự đã lâu chưa tới đây chơi, Tezuka-kun sẽ không để ý chứ.”

“Không đâu, chúng ta vào thôi.” Tezuka không hề mất vui, bước nhanh đến cửa sổ bán vé.

Tính cách của tôi chính là nhất định phải làm xong trong hôm nay, quyết
không sống tạm bợ đến ngày mai, cho nên nếu muốn nói thì phải nói ngay.
(Tác giả Phi: tính cách kiểu gì… )

“Tezuka-kun, chúng ta đi chơi cái này đi!” Chỉ vào tàu siêu tốc cao hơn hai mươi mét, tôi hưng phấn nói.

“Được.” Tezuka đáp ứng rồi. Tốt lắm, dụ địch xâm nhập, bước đầu tiên của kế hoạch “Phá băng đá bào” thành công.

Ngồi ở trên chỗ ngồi, chờ đợi nhân viên công tác làm xong các biện pháp an toàn.

“Bạn ơi, mời bỏ mắt kính xuống, nếu không lát nữa ở trên không trung sẽ bị rơi xuống.”

Nhìn Tezuka lấy kính mắt tơ vàng xuống, đây là lần thứ hai nhìn Tezuka gần
như vậy, thật tuấn mỹ. Bất giác lộ ra một cái mỉm cười tất sát nổi tiếng của nhà Nakamura, Tezuka hơi hơi trố mắt nhìn tôi. Máy móc chậm rãi
khởi động, chúng tôi lên tới chỗ cao, sắp bắt đầu chuyển đoạn.

Quan sát đám đông nhỏ bé dưới chân, vật, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa,
trong lồng ngực đột nhiên thoải mái, tràn ngập dũng khí. Hít sâu một
hơi, xoay mặt nhìn về phía Tezuka.

“Tezuka.” Thoáng khẩn trương mở miệng.

Tezuka thu hồi hai mắt nhìn về nơi xa, lẳng lặng nhìn tôi.

Cắn cắn môi dưới, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm cẩn nói: “Tezuka-kun, tớ
thích ――” đúng lúc này, tàu đột nhiên khởi động nhanh, lấy tốc độ khủng
khiếp lao thẳng xuống mặt đất, mắt trừng lớn nhìn mình từ trên cao hơn
hai mươi thước lao xuống, trái tim thoáng chốc như ngừng đập, thốt ra:
“Á!!!!!! cứu mạng!!!”

Có lầm hay không chứ, nhanh khởi động như
vậy làm cái gì! Bổn cô nương thật vất vả cố lấy dũng khí, chuẩn bị một
kích đấy! Tôi lên kế hoạch những ba ngày, cuối cùng mới có phương án chu toàn như vậy. Định thổ lộ khi ở trên cao, vừa kích thích vừa lãng mạn,
hơn nữa cũng sẽ không bị bốn người kia nghe lén được. Kế hoạch thật hoàn mỹ, thế mà lại bị hủy! Ông trời, tôi hận ông! Tôi hận ông!

“A ~~~~ sắp chết!” Chúng tôi bị đưa xuống dưới cùng, còn chưa kịp xoa xoa trái tim, tàu lại vung chúng tôi lên trời cao đi.

“A!!! Giày của tôi!” giày da nhỏ của bổn cô nương ngay tại không trung vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ, bay xa tít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui