Đúng Như Em Ôn Nhu

Hôm nay là ngày cuối cùng của giải đấu khu vực Kanto, ngẩng đầu nhìn đỉnh chóp nhà thi đấu cao cao, cảm giác thật trang trọng. Trận đấu đoàn thể ngày hôm qua, chúng tôi thuận lợi tiến vào vòng tứ cường, phần thi cá nhân có tôi, Ohtori-senpai và chị Kikuri cũng tiến vào bát cường. Hôm nay, chính là trận chung kết.

“Vòng bán kết của cuộc thi đoàn thể kiếm đạo nữ bộ trung học phổ thông khu Kantolần thứ 24 và trận chung kết của đoàn thể kiếm đạo nam bộ trung học phổ thông khu Kanto lần thứ 28, cùng với cuộc thi cá nhân bát cường hôm nay sẽ quyết định ra người thắng cuối cùng. Tại đây, hy vọng các bạn học lấy được thành tích tốt!” Một vị giám khảo lên tiếng, bốn phía khán đài vang lên nhiều tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ngẩng đầu nhìn về phía phòng nghe, bố cầm máy chụp ảnh vẫy tay với tôi, tôi ngẩng đầu cười với bố. Bên cạnh bố, mẹ vừa vui vẻ vừa bắt đầu khóc, chị săn sóc đưa cho mẹ một cái khăn giấy, chị Kuyou à, một cái thì không đủ đâu, chị không nên xem nhẹ công lực của mẹ như thế. Kề sát chị là Kamechirou, cũng hơi hơi gật gật đầu với tôi.

Lại nghiêng đầu nhìn về phía khán đài, Hyoutei và bạn cùng lớp học gần như đến đầy đủ, vài người chủ lực của câu lạc bộ Tennis nam cũng tới. Ánh mắt của tiền bối Tsukimitsu thẳng tắp nhìn về phía Ohtori-senpai, nhưng mà ánh mắt đội trưởng lại nhìn về phía khác của khán đài. Rống rống, là tiền bối Yamato. Xung quanh vị đàn anh đeo kính râm kia là mọi người câu lạc bộ Tennis Seigaku đang ngồi, sao không có Kunimitsu? Đêm qua lúc gọi điện thoại, cậu ấycó nói làsẽ tới cổ vũ cho tôi. Nghĩ đến đây không khỏi chu chu miệng, chẳng lẽ lỡ hẹn?

Hơi nhíu lông mày, tìm khắp nơi, cảm nhận được một ánh mắt cực nóng nhìn mình. Ngẩng đầu nhìn, Kunimitsu, cậu đến rồi. Dịu dàng nhẹ nhàng cười với cậu ấy, lúc này trong mắt tớ chỉ có cậu. Khóe miệng cậu ấy hơi kéo lên, gương mặt nhu hòa, mắt phượng ẩn ẩn tình cảm. Đột nhiên Tezuka như bị bừng tỉnh vậy, nao nao, khôi phục thành trạng thái mặt than. Sao lại thế này? Là ai không biết tốt xấu dám đánh gãy bổn cô nương và Tezuka-kun liếc mắt đưa tình thế chứ. Tức giận dời tầm mắt, xem ta dùng ánh mắt giết chết ngươi!

Khi tôi nhìn thấy đầu sỏ gây nên, thoáng chốc biến thành một con thỏ dịu ngoan. Lão nhân Sanada à, thầy ho khan gì vậy chứ. Còn cả Boss Tezuka nữa, thầy nhìn Kunimitsu nhà em như vậy làm gì, chẳng trách cậu ấy lại ngượng ngùng.

(Tác giả Phi: khi nào thì biến thành nhà cậu? Rõ ràng là của nhà Tezuka cơ mà!

Kimiko: nhà Tezuka cũng là nhà tôi mà, đúng không ông Tezuka? *Nịnh nọt cười làm lành~ing*

Tezuka Kunikazu: Đúng! Đúng! Trực tiếp gọi ông nội là được, khách khí cái gì.

Phi:-_-|||)

Ba người bọn họ ngồi trên ghế khách quý, chẳng trách vừa rồi hệ thống Rađa của tôi không tìm thấy Kunimitsu đâu, nhưng cũng may hệ thống định vị toàn cầu của Kunimitsu tìm được tôi. Nghĩ đến đây, không khỏi ngọt ngào ngốc nghếch cười rộ lên.

“Nakamura, còn thất thần làm cái gì, mau đi chuẩn bị đi.” chị Kikuri lôi kéo tôi, đi về phía ngoài sân đấu. Thì ra bất tri bất giác lãnh đạo lên tiếng đã kết thúc, anh nói xem, một cán bộ như anh mà lại không cho ai tín hiệu đã đột ngột lên tiếng ra lệnh, anh không làm thất vọng quốc gia sao? Anh không làm thất vọng nhân dân sao? Anh không làm thất vọng bậc cha mẹ sinh dưỡng anh sao? Căm giận nhìn chằm chằm cái tên ngốc đi giày da kia, trong lòng không khỏi oán thầm. (Tác giả Phi:cậuđúng là đồ BT trong BT mà! )

“Tiếp theo sẽ tiến hành thi đấu bán kết của đoàn thể kiếm đạo nữ, trận đầu, hai bên đối chiến là quán quân giải khu vực Tokyo ―― học viện Hyoutei, cùng với vương giả khu Kanto ―― trung học Rimizu.” Một giọng nam rất nghiêm trang vang vọng trongnhà thi đấu, trên khán đài phát ra từng đợt hô hào ầm ĩ vang trời.

“Giới thiệu thành viên hai bên, phía trung học Rimizu, Ngũ Tịch ―― Shannan Aya, học sinh năm thứ nhất. Tứ Tịch ―― Kobayashi Cho, học sinh năm thứ hai. Tam Tịch ―― Matsubara Yoshiko, học sinh năm thứ ba.” MC trên radio giới thiệu, đội viên bị gọi sân đứng dậy chào người xem, trên đài truyền đến tiếng vỗ tay.

“Nhị Tịch ―― Watanabe Yuuri, học sinh năm thứ ba.” Một nữ sinh cao to đứng lên chào, đột nhiên trên khán đài phía trung học Rimizu truyền đến tiếng la đều nhịp: “Watanabe, Watanabe. Cố lên, Watanabe!”

“Nhất Tịch ―― Urukawa Momoko, học sinh năm thứ ba.” Một cô gái thấp bé chậm rãi đứng lên, có gương mặt búp bê và một đôi mắt màu cà phê, đáng yêu làm cho người ta rất muốn xông lên cắn một ngụm.

“Urukawa!”

“Thùng thùng thùng ”

“Urukawa!”

“Thùng thùng thùng ”

“Momoko luôn thắng!”

Đúng làkhông thểnhìn vẻ ngoài để đánh giá người, nữ sinh trông vô hại như vậy nhưng lại là thanh đao sắc bén nhất của Rimizu. Nhìn chằm chằmchị ấy, trùng hợp chị ấy quay đầu lại, mỉm cườivới tôi. Đúng là một đối thủ tuyệt vời, tôi cũng cười khẽ đáp lại.

“Học viện Hyoutei! Ngũ Tịch ――Terauchi Chiyo, học sinh năm thứ nhất. Tứ Tịch ―― Tanaka Kourai, học sinh năm thứ hai.” Hai người có chút câu nệ đứng dậy chào.

“Tam Tịch ―― Suzuki Kikuri, học sinh năm thứ hai.” chị Kikuri tự tin đứng lên, khom người chào phía khán đài, phía khán đài Hyoutei truyền đến nhiều tiếng khen ngợi trầm trồ.

“Nhị Tịch ―― Ohtori Zaki, học sinh năm thứ ba.” Ohtori-senpai nhẹ nhàng đứng dậy, nhẹ nhàng chào, không kiêu ngạo không nóng nảy, không sợ hãi không vui mừng. Mĩ mạo của chị ấy khiến rất nhiều người hít vào một hơi, nam sinh trường học chúng tôi kéo nhau rống lớn : “Ohtori Zaki, Ohtori Zaki, nữ thần Ohtori Zaki của Hyoutei!” tiền bối Yamato, giờ thì anh hiểu mình áp lực lớn thế nào chưa, tôi tà ác nghĩ.

“Nhất Tịch ―― Nakamura Kimiko, học sinh năm thứ nhất.” Tôi thoải mái đứng lên, mỉm cười phía khán đài, một cái chào lễ phép, sau đó nhẹ nhàng gật đầu phía ghế khách quý. Bên trong nhà thi đấu truyền đến rất nhiều tiếng thở nhẹ kinh ngạc, “Học sinh năm thứ nhất kìa!” “Trẻ như vậy đã là Nhất Tịch rồi, Hyoutei thật thần kỳ!” Phía Hyoutei, rất nhiều tiếng khen ngợi trầm trồ dâng trào: “Nakamura, Nakamura, tất thắng! Nakamura!” Cám ơn mọi người đã cổ vũ, tôi cảm kích vẫy vẫy tay với bọn họ.

“Tiếp theo, tuyên bố quy tắc trận đấu, vòng bán kết cùng trận chung kết đoàn thể đều áp dụng quy tắc ghi điểm. Mỗi một Tịch đối chiến đều phải tiến hành trong năm phút đồng hồ, tổng điểm sẽ được tính bằng các điểm của các thành viên. Năm Tịch đối chiến xong, thống kê điểm, tuyên bố bên thắng. Trải qua rút thăm lúc trước, trung học Rimizu làm đội trắng, học viện Hyoutei làm đội đỏ.” Cứ như thế, thực lực đội nào có các thành viên mạnh đều nhau, thìcó khả năng thắng lợi nhất. Cộng tất cả điểm vào với nhau, trình độ tăng lên rất kịch liệt, tôi vuốt thanh kiếm Senbonzakura thầm nghĩ.

“Rimizu vs Hyoutei, trận đấu Ngũ Tịch kết thúc, điểm số 2-1.” Chiyo ủ rũ đi trở về khu nghỉ ngơi.

“Trung học Rimizu!” “Thùng thùng thùng” “Thường thắng!” đội cổ động viên của đối phương gào thét.

“Chiyo đừng nghiêm mặt nữa, chúng ta còn chưa thua đâu! Đợi lát nữa, đàn chị đây sẽ báo thù cho em, nhé?” chị Kikuri đi lên an ủi nói, sau đó xoay người cổ vũ Tứ Tịch, “Tanaka, cố lên!”

“Vâng!”

“Trận đấu Tứ Tịch kết thúc, điểm số 2-1. Rimizu vs Hyoutei, tổng điểm số, 4-2.”

Đã cách nhau hai điểm, chị Kikuri phải cố lên nhé. Tôi nắm chặt hai tay, âm thầm khuyến khích cho chị Kikuri.

Suzuki Kikuri-senpai giơ kiếm trúc, miễn cưỡng ngăn trở cú đánh nặng của Matsubara Yoshiko. thì ra đối thủ cũng là lực lượng hình kiếm đạo thủ a, chị Kikuri ngàn vạn không thể thua! Ngàn vạn không thể ở đối thủ cùng loại hình nhưng lại xưng thần trước mặt mình! Chị ấy tăng mạnh sức lực, làm cho đối thủ phải thu hồi kiếm. Thế lực trên sân đấu ngang nhau, chiến hỏa tràn ngập.

“Trận đấu Tam Tịch kết thúc, điểm số 1-1. Rimizu vs Hyoutei, tổng điểm số 5-3.”

“Rất xin lỗi, tớ không thể kéo gần điểm số.” Khoác khăn lông, chị Kikuri thở hổn hển nói.

“Kikuri, cậu đã tận lực rồi, đừng tự trách.” Ohtori-senpai cầm lấy kiếm trúc, ánh mắt kiên định đi lên sân.

“Năm trước, Zaki-senpai đã bại bởi WatanabeYuuri nên không thể tiến vào trận chung kết cá nhân.” Bên cạnh, Tanaka-senpai lo lắng nhìn sân đấu.

Chị ấy sẽ không thua, tôi tin tưởng chị ấy!

“Trận đấu Nhị Tịch kết thúc, điểm số 2-2. Rimizu vs Hyoutei, tổng điểm số 7-5.”

Watanabe Yuuri mệt mỏi đi xuống, dùng giọng khàn khàn nói với chủ tướng của bọn họ: “Ohtori mạnh hơn rồi, nếu có thêm trận thêm giờ, nhất định cậu ấy có thể thắng tớ.”

“Ha ha, Yuuri. Trận đấu thì không có nếu đâu nhé, cậu làm tốt lắm, tiếp theo cứ giao cho tớ đi.” Giọng nói xinh đẹp như chim hoàng oanh vậy, Nhất Tịch bé bỏng nhẹ nhàng nói, xoay người lên sân khấu.

Đứng ở giữa sân, âm thầm cân nhắc: cách nhau hai điểm, nói cách khác tôi phải chiếm ba điểm mới có thể thắng lợi. Nắm thanh kiếm Senbonzakura trong tay thật chặt, bốn phía vang lên nhiều tiếng huyên náo.

“Rimizu vs Hyoutei, trận chiến Nhất Tịch bắt đầu. Hai bên chào nhau!”

Nhìn chằm chằm mũi kiếm của đối phương, không biết là đối thủ như thế nào. Đến rồi! Đối thủ linh hoạt lắc mình đến, vừa đảm bảo trọng tâm, vừa giơ kiếm bổ về phía mặt tôi. Đúng là một người thật xảo quyệt, tôi thoải mái chắn lại. Đồng thời cậu ấy chuyển chân, vọt đến bên cạnh tôi, một đòn công kích gần. Tôi dựng thẳng thanh kiếm Senbonzakura lên, đỡ được đòn kia. Đảo mắt, đối thủ di chuyển nhanh đến chính diện tôi, một cú đánh từ trên cao xuống. Tôi thấy thế giơ kiếm trúc lên, nhất định không thể thua, nhất định không thể thua, trong lòng lặp đi lặp lại. Đồng tử mắt co rút, xong rồi, là động tác giả. Chị ấy cấp tốc gập chân xuống, một cú đánh thình lình, kiếm trúc đặt vào bụng bên trái tôi.

Sao tôi lại dễ dàng bị lừa như thế? Làm sao có thể? Ngây người, không thể tin nhìn chị ấy. Thoáng chốc, bên trong sân cứ như chỉ còn lại có một mình tôi, nhất định phải yên tĩnh, cẩn thận suy nghĩ, cẩn thận suy nghĩ.

Khi nào thì tôi để ý đến điểm số? Khi nào thì tôi để ý đến xung quanh? Khi nào thì tôi bắt đầu sợ thua?

Ngay tại vừa rồi, những suy nghĩ lộn xộn lung tung kia giống như sán chui vào cơ thể tôi vậy, ăn mòn tâm của tôi, khiến tôi không còn bình tĩnh. Đối với tôi, Nakamura Kimiko, kiếm đạo là cái gì? Là vui vẻ chém giết, tùy ý chiến đấu!

Hừ! Tôi đúng là ngu ngốc, vừa rồi tôi đã làm cái gì thế chứ?!

Trọng tài giơ cờ trắng lên, ý bảo Urukawa Momoko đạt được một điểm, đội cổ động viên Rimizu lập tức gầm lên như hô sóng thần vậy.

“Đông!” Một tiếngnặng nề vang lên, xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối nhìn người đeo đai hồng huy mạnh kiếm trúc, nặng nề mà đánh thẳng vào giữa mặt mình. Cậu ấy điên rồi sao? Đây là tiếng lòng của vô số người.

“Rốt cục cũng tỉnh táo.” Trên ghế khách quý, Sanada Genemon nhẹ nhàng nói.

“Trận đấu bắt đầu phấn khích rồi.” Tezuka Kunikazu cầm lấy chén sứ, thổi thổi lá trà trên mặt nước.

Thiếu niên lạnh lùng bên cạnh, ánh mắt kiên định nhìn về phía sân đấu, yên lặng cổ vũ.

Được! Tôi muốn lên! Tâm, khôi phục bình tĩnh một lần nữa, gió nhẹ thổi đến, nước khẽ gợn sóng, tia ánh mặt trời len lỏi chiếu xuống, không gian như lan xa vạn dặm. Thanh kiếm Senbonzakura chính là tôi, tôi chính là Senbonzakura.

Lại là tiến công cấp tốc bên cạnh, thấy rõ sự thực hư của chiêu đòn của chị ấy, thong dong chống đỡ. Thế công nhìn như tia chớp vừa rồi, lúc này ở trong mắt tôi lại giống như động tác chậm. Một cú đánh ngang một trăm tám mươi độ phía trái nhưng thực ra lại là bên phải, thoải mái đỡ công kích nhiều góc độ của chị ấy. Sau đó tôi xoay tròn sang phải, đặt ngang đao lao ra. Một cú đánh nghiêng nhằm chính diện chị ấy, chị ấy cấp tốc né tránh. Dự đoán được cách đánh của chị ấy, cấp tốc di chuyển đến bên cạnh đối phương, chém ra một đòn “Nghịch sa trảm” từ phía trái, không đợi đối thủ tránh né, tôi nhanh chóng tung một đòn công kích,chỉ thẳng sát vào tay phải chị ấy.

“Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài giơ lên cờ.

“Là ánh trăng!” Luôn luôn bình tĩnh kiềm chế như Ohtori Zaki không nhịn được đứng bật dậy, trừng lớn mắt nhìn Nakamura cơ hồ không hề di chuyển, kêu to.

“Chiêu tuyệt sát của Tân Âm Lưu!” Trên khu nghỉ ngơi của đối phương, Watanabe Yuuri đồng thời hô.

Lắc lắc đuôi tóc, lúc trọng tài tuyên bố tiếp tục trận đấu, tôi bắt đầu phản kích. Một cái bước lớn, cánh tay chuyển động từ trên xuống dưới, một chiêu “lá trúc” mạnh mẽ, làm cho đối thủ chỉ có thể chống đỡ mà không thể đánh trả. Cấp tốc thu hồi kiếm, cúi người xuống, bước một vòng lớn, nghiêng người chém nghiêng, đối phương khó khăn đỡ được một kích này. Không đợi chị ấy thu hồi bước chân, tôi động thân một cái, di chuyển trọng tâm, tung một cú “Ngược gió”từ dưới lên, đánh trúng tay trái chị ấy.

“Đội đỏ, một điểm!” Trên khán đài bắt đầu có chút xôn xao.

Một lần nữa khôi phục tư thế cơ bản, tôi hít sâu một hơi, chiêu kia cũng chỉ là mới luyện, bây giờ ngay trong thực chiến thực hành luôn đi! Dựng thẳng thanh kiếm Senbonzakura lên, nghiêng người chạy về phíachị ấy. Huy kiếm trúc,thế như chẻ tre, cú gần người, cú đột kích, bổ phía trái, bổ phía phải làm người ta hoa cả mắt. Hai tay thả lỏng, khống chế lực, thành thạo vung thanh kiếm Senbonzakura. Vọt sang bên trái, một cú “Áo cà sa trảm” bổ xuống, đối phương gắng gượng đỡ, kiếm khí có chút hỗn loạn. Tiếp tục một cú tập kích mạnh, bức chị ấy đến bên cạnh vành sàn đấu, đã hoàn thành sáu cú đánh.

Kế tiếp linh hoạt thu chân lại, giả bộ lưu lại cơ hội cho chị ấy. Để chị ấy bước hai bước vào gần giữa sân, dùng lực toàn thân, lợi dụng quán tính chém ra một kiếm, đánh chị ấy lui ba bước ra sau, mắt thấy sẽ ra khỏi ngoài sân. Đối phương nhẹ nhàng nhảy lên không trung, hiểm hiểm trở lại bên trong sân. Không đợi chị ấy đứng vững, tiến lên tung một cú đánh ngang, hơi ngồi xuống, nương lực bắn lên tung ra một cú bổ vào, đánh rớt kiếm trúc của đối phương. Nhẹ nhàng chỉ đao lên, đặt sát cổ họng chị ấy.

“Đội đỏ, một điểm!” Tay trọng tài giơ cờ đã run nhè nhẹ.

“Đòn đao mười chiêu?” Trên ghế khách quý, Tezuka Kunikazu hơi hơi nghiêng người về phía trước, “Xem ra, ông chuẩn bị bồi dưỡng em ấy trở thành người thừa kế rồi hả.”

Sanada Genemon lặng không tiếng động, đôi mắt hơi hơi lay động không cẩn thận tiết lộ ra sự kích động của ông.

Thật vui vẻ! Trái tim bắt đầu hưng phấn mà kinh hoàng, máu trong mạch máu chảy nóng cháy, toàn thân cao thấp kêu gào khát chiến. Hãy để cho tôi chấm dứt cảm giác chiến thắng củachị đi!

Lấy tốc độ kinh người di chuyển nhanh đến mức không thấy rõ, đên bên cạnh đối thủ, tư thế như đang thảnh thơi đi dạo. Thẳng người lên, nhẹ nhàng huy gạt, chỉ một thế, thanh kiếm Senbonzakura đặt ở bụng chị ấy. Đây là một đòn đao thâm sâu: Vô Nhị kiếm.

Toàn trường yên tĩnh, mọi nơi không tiếng động.

“Đội đỏ, một điểm!” Trọng tài hơi ngây người hai giây, cao giọng tuyên bố.

Đột nhiên đồng hồ bên sân kêu vang, đã hết giờ.

“Rimizu vs Hyoutei, năm Tịch đối chiến kết thúc. Tổng điểm số 8-9, Hyoutei thắng lợi! Học viện Hyoutei tiến vào trận chung kết nữ kiếm đạo đoàn thể!”

Trên đài dưới đài Hyoutei vang lên tiếng hoan hô vang trời.

Ngẩng đầu nhìn phía ghế khách quý, gương mặt giãn ra mỉm cười: Kunimitsu, tớ thắng rồi, tớ thắng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui