—-<< Sự hiểu lầm, người khác thích thú
Giữa trưa, ba đội ngũ ngoài ý muốn gặp trong phòng ăn của công viên. Hyoutei trầm mặc, Rikkai mỏi mệt, còn có Seigaku như đang đăm chiêu. Không khí đè nén, yên tĩnh đáng sợ.
“Hyoutei vs Rikkai, HyoRik. Ha ~” câu cười chẳng ra làm sao, thì ra là Amane Kaoru của trung học cơ sở Rokkaku.
“Ngu ngốc!” Cậu ấy bị Kurobane Hirukaze – cậu bạn hợp tác đã lên bộ trung học phổ thông, phi một đá chuẩn xác trúng cái gáy cậu ấy.
Nhưng cậu bạn hay kể chuyện cười này hiển nhiên vẫn đắm chìm trong thế giới của mình: “Rikkai vs Seigaku, RikSei. Ha ~ ”
“Bất trị!” đúng là một kích linh hoạt lưu loát, Amane đã đổ xuống đất.
Thành viên câu lạc bộ Tennis ba trường học đen mặt nhìn hai người họ, không khí áp lực càng thêm trầm trọng.
“E hèm.” Tôi lên tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ, không thể cứ tiếp tục như thế, xem ra chỉ có thể để bản thiên tài ra tay. Tôi đứng dậy, đi đến bàn của Hyoutei. Chỉ vào đồ ăn của Yuki và bá tước, hỏi rất nghiêm túc: “Hồi trước, có một khối bít tết năm phần chín và một khối bít tết bảy phần chín gặp nhau ở trên đường, vì sao bọn họ không chào hỏi nhau?”
Các cậu ấy đều mang vẻ mặt không biểu cảm lắc lắc đầu. Tôi đứng thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Bởi vì chúng nó ‘Không quen’!”
(Tojikachan: Từ ‘quen’ và ‘chín’ trong tiếng hán việt đều là ‘thục’ )))
“HAHAHA ~” Amane -kouhai cười lớn, những người khác kinh ngạc nhìn tôi, xem ra chỉ có thể thêm liều!
Đi đến trước mặt Yukimura, chớp mắt hỏi cậu ấy: “Động vật gì dễ trượt chân nhất?”
Nữ Thần cười cười lắc đầu. Tôi đắc ý vươn tay phải, tuyên bố đáp án: “Là hồ ly.”
“Vì sao?” Mèo Lớn ghé vào trên bàn tò mò hỏi.
“Bởi vì nó giảo hoạt ( chân trượt ).” Nói xong tôi đắc ý nhìn chung quanh, ngoài vài vị cường giả cá biệt ra, mọi người đều chổng vó.
(Tojikachan: Từ ‘trượt’ trong tiếng hán việt là ‘hoạt’ )))
Tôi tiến đến trước mặt Ryoma đội lệch mũ, mắt mèo dại ra, tôi thần bí hỏi: “Biết sữa mẹ là gì không?”
Echizen chớp chớp mắt, không lên tiếng. Bên cạnh, Momoshiro gian nan đất đứng dậy khỏi đất, lớn tiếng trả lời: “Đương nhiên là bò sữa!”
“Hm ~ hm ~ sai!” Tôi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tốt bụng công bố đáp án, “Mẹ của nó là hoa!”
“Sao cơ?” Mọi người ào ào bật dậy, kinh ngạc nhìn tôi.
“Bởi vì hoa sinh sữa, ha ha ha ha.” Tôi vui vẻ cười ha ha, vừa quay đầu phát hiện mọi người lại ngã xuống đất lần nữa.
(Tojikachan: Từ ‘hoa sinh’ trong tiếng hán việt là ‘đậu phộng’, cho nên cụm từ ‘hoa sinh sữa’ tức là ‘sữa đậu phộng’ )))))))
Ngồi trở lại bên cạnh Kunimitsu, đắc ý nói với cậu ấy: “Mấy truyện cười tớ kể rất kinh điển đúng không!”
Kunimitsu bất đắc dĩ nhìn nhìn mọi người vẫn còn cười to trên đất, yêu chiều nhìn tôi, mỉm cười.
“Nakamura-san, công lực kể chuyện cười có thể đứng trước mười người trong giới trung học.” Đối diện, Inui Sadaharu lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ, được lắm, công lực của cậu thâm hậu thật đấy, nhìn nhìn Fuji bên cạnh cậu đều cười đến mức lộ ra đôi mắt xanh rồi.
Được, nhất định phải tung một chiêu trúng đích! Tôi dịu dàng nhìn Inui, chỉ vào cơm đậu đen của cậu ta, cực kỳ nghiêm túc nói, “Có một ngày, đậu xanh tự sát nhảy từ tầng 5 xuống, chảy rất nhiều máu, biến thành đậu đỏ.” Thành công khiến cho cậu ta chú ý, tôi nói tiếp, “Nó luôn luôn bốc mùi, luôn luôn bốc mùi, vì thế lại biến thành đậu tương.” sắc mặt Inui bắt đầu xanh lại, tôi bắt đầu tung một kích cuối cùng, “Sau đó, vết thương của nó rốt cục kết sẹo, cậu đoán sau đó thế nào?” Inui dại ra lắc đầu, tôi vỗ tay một cái vui vẻ nói, “Kết quả nó biến thành đậu đen! Ha ha ha ha!”
Inui Sadaharu ôm miệng, nhanh chóng chạy thẳng vào toilet.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, rốt cục báo thù được cậu! Không phải là không báo thù, chỉ là chưa tới lúc thôi! Bổn tiểu thư dại diện mặt trăng giải quyết cậu! Hài lòng cười cười, vui vẻ cầm lấy thìa há to miệng ăn cơm~ing.
Buổi chiều ở trên khán đài, Inui đảo qua chỗ tôi và Kunimitsu để rình coi điều tra, cẩn thận trốn tới góc xa chúng tôi. Xem ra thần công kể chuyện cười của bổn tiểu thư đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, trong lòng không khỏi đắc ý nghĩ. (Tác giả Phi: đây là thần công biến thái thì có! )
Đột nhiên cảm giác được một ánh mắt cực nóng đối diện, giương mắt nhìn lên. Thì ra là Yukimura, tôi vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu ấy. Trên gương mặt của cậu ấy miễn cưỡng khẽ mỉm cười, sau đó hơi nhíu hai hàng lông mày nhìn thẳng vào Kunimitsu. Đúng là cao thủ so chiêu, bốn mắt lé nhau! (Tác giả Phi: cái đồ EQ thấp kém. )
Cảm giác được sát khí trên người Kunimitsu càng ngày càng đậm, của linh áp Yukimura càng bạo càng lớn. Một người là sông băng, một người nước biển; một người là thác nước, một người là hồ nước. Thực lực khó phân cao thấp, ý chí lực lượng ngang nhau. Hai vị thiếu niên tennis lóe sáng, hai viên minh châu khiến người ta mất hồn.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Trận chung kết nam của bộ trung học phổ thông giải tennis khu vực Kanto, học viện Seigaku vs Rikkaidai. Trận đánh kép thứ hai, Kikumaru – Oishi vs Marui – Kuwahara, một ván thắng bại. Trận đấu bắt đầu, Seigaku phát bóng.”
Trận đấu rốt cục bắt đầu, hai đôi tuyển thủ này hẳn là không xa lạ nhau. Năm trước, một đôi thắng hiểm là đôi oan gia hợp tác Momoshiro – Kaido của Seigaku, một đôi khác thì bại bởi đôi hợp tác vàng Niou – Yagyu. Trên sân, hai đôi tuyển thủ đều cực kỳ có ý chí chiến đấu, tuyệt kỹ “Xiếc đi dây” của Heo Nhỏ, Kuwahara phòng thủ kín kẽ; Kikumaru đánh cầu như nhảy múa, bắn sức sống ra bốn phía, Lãm Nguyệt phấn khích tuyệt luân của Oishi chặn đánh.
“Trận đấu đánh kép thứ hai kết thúc, Kikumaru – Oishi lấy 7:6 chiến thắng Marui – Kuwahara, Seigaku 1:0 dẫn đầu Rikkaidai.”
Hai đôi tuyển thủ thở hổn hển ra khỏi sân, tiền bối Yamato đưa khăn lông cho thắng lợi hai người, quay đầu nói với một nam sinh cường tráng: “Sakamoto, chúng ta lên thôi, ngàn vạn không thể bại bởi đàn em.” Nói xong đẩy đẩy kính râm màu đen trên mũi, đôi mắt lộ ra ánh sáng bắn ra bốn phía.
Thì ra cặp đôi đánh kép giỏi nhất Seigaku là hai người này, tiền bối Yamato đánh nảy điểm mấu chốt cùng tiền bối Sakamoto chặn đánh trước lưới, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hai người dâng trào ý chí chiến đấu, kinh nghiệm phong phú ngăn chặn đôi đánh kép giỏi nhất Rikkai Niou – Yagyu. Nhưng Rikkaidai cường hãn, tinh thần bất bại kéo dài trận đấu này tới ván tie-breaker*.
(Tojikachan: *Tie-breaker là biện pháp quyết định ai thắng khi các đấu thủ hoà nhau)
“Trận đấu đánh kép nhất kết thúc, Yamato – Sakamoto 7-6 chiến thắng Niou – Yagyu, Seigaku 2:0 dẫn đầu Rikkaidai.”
Tuy rằng không khó đoán Sanada sẽ xuất chiến ở trận đánh đơn thứ ba, cũng không khó đoán ra cậu ấy có thể lấy điểm số 6:4 chiến thắng Inui Sadaharu. Nhưng mà khi mọi người nhìn thấy Yukimura trở thành tuyển thủ đánh đơn thứ hai, vẫn không khỏi kinh ngạc. Tôi cau mày, nhìn mỹ nhân mười phần khí phách cùng Fuji cười thư thái đối diện, miệng lẩm bẩm: “Sao lại là đánh đơn thứ hai?”
“Ngay từ đầu Rikkaidai đã chuẩn bị lấy 3:1 gây khó dễ bọn tớ.” Kunimitsu nhàn nhạt mở miệng, “Chỉ là không dự đoán được cặp đánh kép lại thua hai trận.” Cậu ấy kiên nghị nhìn sân đấu, trong mắt có một tia thất vọng. Là thất vọng không thể tiến hành quyết đấu với Yukimura, thất vọng vì không có cơ hội đánh bại kẻ địch mạnh. Tôi lẳng lặng nhìn cậu ấy, phỏng đoán tâm tư của cậu ấy.
“Rất xin lỗi, không thể giải quyết cuộc đấu nhanh chóng.” Fuji khoác khăn lông, ngồi ở khu nghỉ ngơi kịch liệt thở dốc, “Nếu không có buổi sáng chiến đấu với Atobe, chỉ sợ cậu ấy sẽ lợi hại hơn. Nhỉ, Tezuka.” Gấu Nhỏ dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn về phía Kunimitsu, “Yukimura Seiichi, thật sự rất mạnh.”
Kunimitsu yên lặng nhìn khu nghỉ ngơi của Rikkaidai, ánh mắt khát chiến giao nhau với ánh mắt lợi hại của Nữ Thần, bắn ra nhiều tia chớp. “Tớ lên.” giọng điệu kiên định, khí phách chân thật đáng tin, Tezuka giống như một thanh đao được ra khỏi vỏ, lóng lánh mỹ cảm trí mạng.
Không ra dự kiến, Tezuka thoải mái thắng được trận đấu đánh đơn, bị cậu ấy lấy điểm số 6:2 cách xa đánh bại tên đội trưởng mắt tam giác Rikkaidai đang ngồi sững sờ. Yukimura chậm rãi đi vào sân, lớn tiếng nói: “Đội trưởng! Mời nhận lấy thất bại, nhưng mà mời đừng bày ra yếu đuối với đối thủ!” Mắt tam giác dại ra ngẩng đầu, nhìn Yukimura giống như tu la địa ngục, môi run rẩy không thể phát ra tiếng nào. Nữ Thần hung hăng trừng cậu ta một cái, mạnh mẽ bước đến trước mặt Tezuka, vươn tay phải: “Tezuka-kun, chúng ta hãy hẹn nhau ở giải cả nước, tôi sẽ đợi cậu ở trận đấu đơn.”
Kunimitsu lẳng lặng nhìn cậu ấy, dáng người kiên nghị, ánh mắt tất thắng, dưới ánh mặt trời giống như thiên thần đứng ở đỉnh cao. Vươn tay phải, bắt lấy tay Yukimura, nhàn nhạt lên tiếng: “Được.”
“Kunimitsu, chúc mừng cậu.” Tôi mỉm cười nhìn về phía cậu ấy, chân thành nói, “Nhưng mời không được sơ suất, cứ thế bắt lấy quán quân cả nước đi!” Cùng nhau chinh phục giải cả nước, đây là ước định giữa cậu và tớ.
“Ừ.” Nhẹ nhàng trả lời, không thay đổi hứa hẹn.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Alo? Mẹ ạ.” Tôi đi ra xa khỏi chỗ đang Seigaku chúc mừng, ấn nghe điện thoại. “Sao? Bây giờ mẹ đang ở nhà Tezuka?” Tôi ôm điện thoại kêu to, “Mẹ và bố cùng đi thăm ông nội Tezuka? Sao không gọi con với?”
“À, hôm nay con có việc cho nên ra ngoài sớm.” Mẹ đang vùi đầu oán tôi sáng sớm đã không thấy đâu, tôi dùng chân trái đá đá mấy hòn đá bên chân, chậm rì rì giải thích, “Vâng, con đã biết rồi, lát nữa con đến.”
Tắt điện thoại, tôi vội vàng chạy đến bên cạnh Kunimitsu: “Bố mẹ tớ đến thăm nhà cậu, Kunimitsu, tớ đi trước nhé!” Nói xong xoay người định chạy đi.
Một bàn tay thanh tú thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay phải của tôi, tiếng nói lành lạnh truyền đến: “Cùng đi, chờ nghi thức trao giải kết thúc, chúng ta cùng nhau trở về.” Nhìn đôi mắt phượng đang mỉm cười của cậu ấy, tôi bất giác gật gật đầu.
“A! Thì ra các cậu đã đến giai đoạn này rồi à!” Kikumaru khoa trương kêu to.
Nhóm Seigaku tò mò, ái muội nhìn chúng tôi, dùng giọng đáng đánh đòn nói: “A ~ đã gặp gia đình rồi!”
“Các cậu nghĩ linh tinh cái gì thế! Là cha mẹ tớ muốn cảm ơn ông nội Tezuka đã trợ giúp nên mới đến nhà!” Tôi xấu hổ đỏ mặt, bối rối giơ chân giải thích.
“Ồ~ đã gọi là ông nội rồi.” Gấu Nhỏ Fuji vuốt cằm, cười tủm tỉm nhìn tôi, tiếng nói quỷ dị.
Đám người xung quanh lập tức lộ ra biểu cảm sáng tỏ, giống như đang nói “Xem kìa, cậu bị bại lộ rồi“.
Tôi tức giận thở dốc kịch liệt, thoáng nhìn thấy Kunimitsu mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt thích thú.
Spoi:
“Vâng, chúng cháu đang kết giao.” Giọng nói trong trẻo của Kunimitsu vang lên, tôi kinh ngạc ngừng cười.
“Cháu chào bác gái, cháu là Tezuka Kunimitsu, lần đầu gặp mặt xin giúp đỡ nhiều hơn.” Kunimitsu lễ phép chào mẹ tôi, “Không đến nhà bác thăm bác, cháu thật sự rất xin lỗi.”
“Không sao, không sao.” Mẹ già vui vẻ nhìn Tezuka từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu, “Đúng là một đứa trẻ ngoan, về sau thường xuyên đến nhà chơi nhé.”