cambria;">
Edit+Beta: Tojikachan
Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com
Khoanh cánh tay, nhìn ra ngoài phòng học. Gió mát gợi lên lá ngô đồng, trên ngọn cây thường thường vang lên tiếng kêu của chim quốc, phảng phất như đang nói cho chúng tôi biết “Xuân đã trở lại”, đã là tháng bảy đầu hạ, đã là mùa xương bồ nở rộ. Miễn cưỡng nghiêng đầu, nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua với chị Kikuri.
“Đội vào trận chung kết không phải là Shoki mà là Urukawa, em không nhìn thấy Izumo dũng mãnh đến thế nào đâu, khoảng chừng nửa phút đã lấy được hai điểm chấm dứt trận chiến. Nhưng hình như Izumo rất không vừa lòng, có lẽ là vì em không tham gia thi đấu.”
Izumo à, tôi ngẩng đầu nhìn mây tản nhẹ giống như hoa trên trời, khẽ thở dài: kỳ thực làm Nhị Thiên Nhất Lưu, thứ lợi hại thực sự của chị ấy là song kiếm chiến, thảo nào lại không phục. Nhưng mà, sang năm chị vào đại học, chúng ta sẽ không có cơ hội giao thủ nữa.
Khẽ thở dài, lại nhìn về phía bảng đen. Đột nhiên cảm thấy có ai đó chọc chọc lưng mình, xoay người, thấy Mai chuyền tới một tờ giấy nhỏ.
“Ừ?” Tôi khó hiểu nhìn cậu ấy.
Mai chỉ chỉ hàng ghế sau, nhìn lại, thấy Konokie dùng ánh mắt ý bảo tôi đọc tờ giấy. Tôi bĩu môi, bất đắc dĩ cầm lấy. Cẩn thận mở ra đọc: cơm trưa, gặp chỗ cũ. Cái gì và cái gì ấy? Hai chúng tôi đâu phải gl, làm cái gì mà hẹn nhau giữa trưa, giống như là hẹn hò ấy! Tôi niết nhăn tờ giấy, lập tức quay đầu, trừng lớn mắt nhìn về phía Konokie, miệng không tiếng động há: có chuyện gì? Cậu ấy tiêu sái hất mái tóc hồng, khẽ mở môi: giữa trưa nói.
Tôi hoàn toàn xoay người, nói nhỏ: “Đừng mang cả vài bảo tiêu ấy đi!”
“Nakamura-san…” Bên cạnh, thầy Hóa Học nhẫn nại gọi.
Một giọt mồ hôi lạnh hiện lên sau đầu tôi, chậm rãi quay đầu lại, cứng ngắc tươi cười: “Ha ha, em xin lỗi, em rất xin lỗi.” Tiết học này, tôi thật không nên bỏ qua truyện tranh mà mắt qua mày lại với cái cô kia, thầy Tachibana, em rất xin lỗi ngài!
“Không sao đâu, có phải trận đấu thứ bảy quá nặng nề, khiến em mất tập trung không?” thái độ của thầy khác thường, rất nhiệt tình thân thiết, cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Vâng! Vâng!” Đã cho tôi một bậc thang để xuống, bổn cô nương sẽ không cô phụ hảo ý của thầy, liều mạng gật đầu.
“Thế Nakamura-san cứ nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi đi, bài hôm nay, tuần trước thầy đã giảng đại khái rồi.” Thầy bảo tôi tùy ý. Bản thiên tài cực kỳ sung sướng, đãi ngộ này đúng là có thể so với Lưu Tường. Không chút khách khí nằm sấp xuống, đặt truyện tranh lên đùi, trắng trợn bắt đầu đọc!
Cầm lấy cơm hộp, mang theo Mai cùng Yuki đi đến “Chỗ cũ”. Trong rừng cây nhỏ kín, ánh mặt trời chiếu sáng mặt cỏ giữa rừng, một tấm vải hoa được trải ra. Takahashi Konokie trông hơi sầu bi, tư thế tuyệt đẹp quỳ ngồi ở chỗ ấy, trước mặt là một bàn thức ăn hương vị câu toàn.
Tôi không chút khách khí ngồi xuống, cầm lấy một chuỗi phô mai chân giò hun khói tiêu chuẩn, há to miệng nhấm nháp: “Ưm ~ quá ngon, đầu bếp nhà cậu thật chuyên nghiệp.” Nói xong còn dùng tay chọc chọc Konokie đang đơ như pho tượng, “Nói đi, chuyện gì?”
Bá tước quay đầu lại, trong mắt hàm sầu mang oán, đúng là mi thúy bạc, tấn vân tàn, thảm như thu thủy hận thu. Tôi cấp tốc nuốt vào miếng chân giò hun khói, cả người hơi rét lạnh một cái, vỗ vỗ vai cậu ấy: “Thế nào? Bị ai bắt nạt?” Mai và Yuki cũng ngồi quỳ ở trước mặt cậu ấy, mọi người lo lắng nhìn bá tước.
“Nakamura, huhuhu!” Konokie ôm cổ tôi, như là nàng dâu nhỏ bị oan khuất nhào vào lòng mẹ ruột. Phì phì, tôi nghĩ linh tinh cái gì thế! Một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu ấy, một tay giúp cậu ấy chải tóc: “Khóc đi, kiêu ngạo quá cũng không tốt, có gì oan khuất thì cứ phát tiết hết ra, đừng nghẹn.”
“Konokie-san đột nhiên chuyển tới trường Nhật Bản, chắc chuyện sinh hoạt và học tập đều chưa thích ứng được phải không.” Mai kéo tay bá tước, dịu dàng nói, “Cậu cứ nói ra, bọn tớ nhất định sẽ giúp cậu.”
Bá tước ló đầu ra khỏi lòng tôi, mặt đầy nước mắt, làm người ta không nhịn được thương tiếc.”Bọn tớ sẽ giúp cậu.” Ngay cả người lạnh nhạt như Yuki cũng bị cậu ấy bi thương cảm nhiễm, gật đầu cam đoan.
“Thật?” lập tức đứng dậy thẳng khỏi lòng tôi, lấy ra khăn tay thêu hoa lau khô nước mắt. Động tác nhanh nhẹn không khỏi làm tôi hoài nghi, có phải mình lại bị rơi vào cạm bẫy không đây.
“Ừ, ừ, cậu cứ nói đi.” Mai thương tiếc nhìn cậu ấy, sờ sờ gương mặt cậu ấy, “Bọn tớ sẽ tận lực!”
“Tớ lại bị Kabaji-kun cự tuyệt…” Konokie cúi đầu, vẻ mặt đau thương.
“Lại?” Tôi khoanh tay trước ngực, nhíu mày, nghiền ngẫm nhìn cậu ấy, “Lần thứ mấy?”
Bá tước ngượng ngùng giơ ra hai ngón tay.”Mới hai lần thôi mà, đừng uể oải như thế.” Tôi vẫy vẫy tay, “Tấn công nhiều vào, tòa lô-cốt Kabaji kia sớm hay muộn sẽ là của cậu.”
Konokie bĩu bĩu miệng, lắc lắc đầu: “Không chỉ hai lần.”
“Mười hai lần?” Mai mở to hai mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.”Mười hai lần thì khá phiền toái.” Tôi thở dài, “Tòa lô-cốt kabaji này xem ra là thép với bùn đất làm ra rồi.”
Bá tước lôi kéo tóc hồng, lại lắc đầu, mắt nổi lên nước mắt.”Chẳng lẽ là?” khóe miệng Yuki giật giật, hít vào một hơi, dè dặt cẩn trọng mở miệng, “Hai mươi lần?”
Bá tước cắn khăn tay, gật đầu rất nhỏ. Tôi bỗng chốc nhảy lên, chỉ vào cậu ấy, khóe mắt run rẩy: “Cái gì cơ! Hai mươi lần? Hai mươi lần! Thế mà vẫn thu phục được Kabaji á!?”
Cậu ấy ngẩng đầu, mắt ngập nước, như phù liễu trong gió: “Tớ, tớ cũng không biết nữa, tại sao có thể như thế!” Mai ôm lấy cậu ấy vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi.
Tôi nặng nề thở dài, lại ngồi xuống: “Nói xem cậu theo đuổi cậu ta thế nào đi, cũng cho tớ mở mắt một cái.”
Konokie lau lau nước mắt, nghiêm túc nhìn chúng tôi: “Mỗi sáng ở cổng trường, tớ đều sẽ tự tay dâng lên một đường rải hoa hồng. Trước mặt mọi người, ngọt ngào như mật tỏ tình yêu với anh ấy.” Vừa nói, vừa hồi tưởng, đầy mặt xuân sắc, nhu tình chân thành.
“Rồi sao?” Yuki lắc lắc đầu, lạnh nhạt hỏi.
“Biết anh ấy thích ăn pizza, bản bá tước liền thuê riêng một cái thợ bánh có tiếng, mỗi ngày đưa cho anh ấy một chiếc pizza tình yêu!” Konokie liêu liêu tóc, cực kỳ đắc ý.
“Rồi thế nào nữa?” Mai kéo kéo tay áo của cậu ấy, túm tỉnh đồng chí khổng tước.
“Hết rồi.” Konokie nhỏ giọng trả lời, lặng im một hồi, đột nhiên lại nói to, “Bản bá tước làm thiên y vô phùng, hết thảy bại chiêu đều là Tiểu Luyến! Đều là cậu ta! Mỗi lần tớ rải hoa tươi, Tiểu Luyến đều sẽ lén đuổi Kabaji đi, pizza của bản bá tước cũng sẽ bị cậu ta ném ra. Cho nên…” bá tước phẫn nộ đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, “Cho nên chỉ cần đóng gói Tiểu Luyến ném ra trái đất là được!”
“Vậy cậu ném đi ~” tôi nhẹ nhàng mà hắt cậu ấy “Nước lạnh”, cậu ấy thoáng chốc xụi lơ, lại yêu kiều khóc: “Nhưng mà, cậu ta có rất nhiều bảo tiêu, tớ lại không đánh lại cậu ta. Bởi vậy…” Bá tước đột nhiên nhào tới túm chặt góc áo tôi, “Tớ muốn xin cậu giúp tớ thu phục Tiểu Luyến, bất luận là văn, võ, Nakamura, cậu đều có khả năng áp đảo cậu ta mà ~” âm cuối có vẻ rung lên, làm một đống chim thất kinh nháo nhào bay đi.
“Cái gì mà áp đảo với không áp đảo!” đầu tôi bốc hỏa, “Cậu đừng có bịa đặt!” kéo ra tay cậu ấy một phen, nghiêng đầu không thèm để ý.
“Cậu không cần khiêm tốn, tớ đã hỏi thăm rồi, lúc tớ còn chưa có chuyển đến đây, cậu đã đè Tiểu Luyến ngay tại trước công chúng, còn đoạt nụ hôn đầu tiên của cậu ta!” Konokie sùng bái nhìn tôi, mắt vàng lóe sáng, “Nể mặt bạn cùng lớp một hồi đi, coi như giúp tớ, đi đè một lần nữa đi, thu phục Tiểu Luyến! Nhé~ ”
Thần kinh trong đầu đột nhiên đứt tung, túm cổ áo cậu ta lên, học khí thế của chị Kikuri, điên cuồng mà lay bá tước: “Cậu là não heo à? Đè! Đè! Dễ dàng sao? Hả ~” ném mỗ nữ sắp ngất xuống, thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại tóc, nhìn trong rừng, nhu tình mật ý nói: “Hơn nữa người ta đã có Kunimitsu rồi, sao có thể làm ra hành động ‘vượt rào’ ấy chứ.” Đột nhiên ánh mắt sát khí, nhìn xuống ‘đóa hoa nát’ kia: “Cho nên, chuyện thu phục Atobe, cậu đừng hy vọng ở tớ!”
“Konokie, kỳ thực cậu bại bởi không phải người khác, mà là ở chỗ chính cậu.” Yuki nhàn nhạt nói nâng ‘đóa hoa nát’ kia đứng dậy, cậu ấy mở to hai mắt nhìn, túm chặt tay Yuki một phen: “Chỗ nào không đúng?”
“Cậu chỉ làm công phu mặt ngoài, một chút cũng không thiệt tình.” Ừ, Yuki nhất châm kiến huyết. Tôi chậm rãi ngồi xuống, chờ mong nhìn cậu ấy.
“Nếu thật sự thích một người, tức là không thể dùng mấy thứ sặc sỡ đó để có được tình yêu.” Dưới ánh mặt trời, Yuki có vẻ thần thánh, “Hành động của cậu chỉ có thể khiến Kabaji-kun cảm thấy rất phù phiếm, rất nông cạn. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ không nhận.”
“Thế phải làm thế nào?” Bá tước như học sinh ngoan.
“Tớ cũng không biết.” Phốc, một ngụm máu tươi phun ra, tôi, Mai cùng Konokie ào ào ngã xuống đất.”Kỳ thực tớ cũng rất phiền não, luôn không dám tỏ tình.” Yuki thở dài, có chút u buồn, “Nói thì sợ cậu ấy không nhận; không nói, bản thân lại phải chịu dày vò.” thì ra Yuki còn chưa thu phục được Mukahi, thầm mến là chua sót nhất.
“Ừ, ở đây, người duy nhất có kinh nghiệm yêu đương thì có Nakamura thôi.” Mai vỗ vỗ môi, chớp mắt to, hưng phấn nhìn tôi, “Để Nakamura nói quá trình yêu đương của cậu ấy đi, nói không chừng có thể cho Konokie và Yuki chút ý kiến.”
Ba đôi mắt khát cầu tri thức, ba khuôn mặt hưng trí bừng bừng, ba cái tay níu vạt áo tôi gắt gao. Nếu mọi người đã lâm vào tình yêu, không thể tự thoát ra được, vậy thì khiến cho bản thiên tài rút bọn cậu ra đi. Ho nhẹ một cái, ôm ngực ngồi vào chỗ của mình: “Tất cả nghe kĩ đây! Đây là độc nhất vô nhị, chỉ một lần này thôi đấy.” Ba người lập tức gật gật đầu, hai tay đặt ở trên đùi, ngồi quỳ ở trước mặt tôi, vào trạng thái học sinh ngoan.
“Hôm nay vi sư sẽ truyền thụ cho các cậu bí kỹ độc môn ――― Cửu âm chân kinh theo đuổi con trai. Vảnh tai hết lên cho tớ, nghiêm túc nhớ.” Bản thiên tài như tông sư một phái, hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời xanh, “Chương một của Cửu âm chân kinh, tên là dịu dàng. Con trai là bùn, con gái là nước. Chỉ có đủ nhu tình uyển chuyển, mới có thể trộn thành công!” liếc các cậu ấy một cái, tiếp tục nói, “Thứ hai, phải cẩn thận. Quan sát mục tiêu toàn diện, hiểu biết kĩ, phải làm đến mức không bỏ sót gì, im hơi lặng tiếng giống không khí chui vào lỗ chân lông cậu ấy, tiến vào sinh hoạt của cậu ấy. Thu phục nam nữ già trẻ bên cạnh cậu ấy!” Konokie đã lấy ra một quyển vở tinh mỹ, bắt đầu ghi lại.
“Thứ ba, phải có kiến thức!” Tôi dựng thẳng ngón tay lên, “Làm nữ tính thời đại mới, khúm núm là vớ vẩn! Thứ con trai biết, chúng ta cũng phải biết. Con trai không hiểu, chúng tôi càng phải biết. Như vậy mới không sợ không có tiếng nói chung, như vậy là có thể triệt để gục con trai trên ý nghĩ!” Càng nói càng trào dâng, nắm tay gắt gao.
“Thứ tư, phải săn sóc.” Ngữ khí đột nhiên nhu hòa, cả người thả lỏng, “Phải giống canh nước ngâm mì sợi, phải giống lòng trắng trứng bao vây lòng đỏ trứng, tóm lại một câu nói đã làm con trai xụi lơ trong sự nhu tình của cậu rồi, cam tâm tình nguyện nhận cậu vồ trái, vồ phải, nhào lên, nhào xuống.” Vừa cúi đầu, đã thấy Yuki hơi há mồm, lạnh lùng nhìn tôi.
Ngẩng đầu lên, không để ý cậu ấy, tiếp tục nói: “Thứ năm, phải khéo làm nũng!” Nghe xong lời nói của tôi, Konokie liều mạng gật đầu. Tôi khinh thường nhìn cậu ấy: “Như cậu thì hơi quá rồi! Nhớ kỹ, làm nũng không phải là mì Fastfood, không thể lấy ra dùng. Cả đời một đời! Quý ở tỉ mỉ, mà không phải nhiều. Chỉ một lần, khiến cho con trai tê dại, phun máu, tình nan tự dĩ!” (Tác giả Phi:-_-||| ta không biết người này… )
“Thứ sáu, phải có dáng vẻ. Nhớ kỹ một chữ ‘nhỏ’, nhẹ nhàng di, chậm rãi, động tác nhẹ nhàng, dáng vẻ ngàn vạn.”
“Thế à?” trong mắt Yuki chỉ viết hai chữ: gạt người!
Tôi hung hăng trừng cậu ấy một cái: “Này bạn, đợi vi sư nói xong rồi hãy lên tiếng, chú ý kỷ luật lớp học!” Mai kéo kéo áo Yuki, có lỗi nhìn tôi.
“Hừ!” Bản thiên tài không so đo với cậu ấy, tiếp tục nói, “Thứ bảy, phải đáng yêu. đáng yêu! đáng yêu!” Tôi cúi gập eo, nhìn thẳng Yuki, “Biết vì sao tớ lên lớp đã đọc truyện tranh không?” Thành công nhìn thấy cậu ấy lắc đầu, nhấc khóe miệng, thần bí nói: “Hoạt bát có thể bảo tồn tính trẻ con của chúng ta, làm con trai nhìn thấy thiếu nữ sức sống, sẽ say mê giống như được ăn mì Spagetti vị cay ấy.” (Tác giả Phi: lấy cớ! )
“Thứ tám, phải hào phóng!” Tôi thẳng lưng, mở miệng, “Đối mặt tình địch phải lạnh nhạt dối xử, không được nhỏ mọn, không ghen tị, không được phát tì khí, không ghen.” Ba người cùng nhau lắc đầu, chỉ vào tôi, kêu to: “Gạt người!”
“Gấp cái gì? Vi sư còn chưa nói xong đâu!” Hiện giờ người trẻ tuổi đúng là vội vàng nóng tính, tôi bất đắc dĩ thở dài, nheo mắt lại, ngầm bi thương nói: “Lúc bạn trai không nhìn thấy, dùng bao gạo gói hết đám con rệp không có mắt khiêng vào toilet, cho một trận, khiến cô ta biết ai mới là chính chủ!” Nói xong nhìn mặt trời, nhe răng cười.
“Đấy, tớ nói rồi mà.” Mai sờ sờ ngực, “Như vậy mới giống Kimiko.”
“Cuối cùng!” Tôi trịnh trọng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn các cậu ấy, “Bước cuối cùng trong Cửu âm chân kinh theo đuổi con trai nhất định phải chặt chẽ nhớ kỹ, đó là tự lập!” Tôi vuốt cằm “Con gái tự lập là đẹp nhất, không được bám chặt lấy con trai mãi rồi lại như bị ngược đãi! Phải có kiêu ngạo, có tự hào. Nếu có thể đứng bên cạnh người ta, thì có thể dắt tay cười hồng trần. Nếu khác nhau, thì chia tay, để tình yêu theo gió. Nếu là cậu ta chần chừ, một chân đạp hai thuyền, thì cho cậu ta một cái tát, tiêu sái nói, ‘Từ đây trở đi, chớ tương tư! Đoạn tuyệt tương tư!’. Nhớ kỹ đó là bi ai của cậu ta, mà không phải là sự tiếc nuối của mình. Đúng lúc bứt ra, tìm kiếm đoạn hạnh phúc tiếp theo. Hiểu chưa!”
“Vâng!” Ba người trào dâng cảm xúc, lên tiếng trả lời chấn động cánh rừng.
Sau một lúc lâu, Yuki lấy lại tinh thần mới lạnh nhạt mở miệng: “Cậu đã dùng số bí kỹ đó lên bạn trai cậu à?” hai người kia cũng hiếu kỳ nhìn về phía tôi, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
“Hoàn toàn không có!” Tôi ôm ngực nghiêng đầu, rất đắc ý, “Tớ và Kunimitsu là trời sinh một đôi, không cần mấy chiêu thức đó!”
“Thế Cửu âm chân kinh là?” Mai nhỏ nhẹ ra tiếng.
“Ngẫu hứng phát huy.” Tôi búng tay một tiếng, vào trạng thái khổng tước nhìn các cậu ấy, “Thế nào? Rất thiên tài đúng không!”
“Cậu ~ chết ~ đi~” một tiếng rống to dọa mặt trời trốn ra sau đám mây.
Spoi:
“Không cần thiết!” Tiếng chị Suzuki Kikuri?
“Em rất nghiêm túc.” Ủa? Hoàng Đế Sanada!
“Chị đã nói với cậu là không cần thiết!” Phát hỏa, phát hỏa, chị Kikuri sắp biến thân
“Chuyện ngày đó, em muốn chịu trách nhiệm với Suzuki-san.” Hôm nay nói lời này khi, ánh mắt Hoàng Đế không bất đắc dĩ giống ngày đó, mà là cam tâm tình nguyện, đôi mắt màu đen lấp lánh sáng lên.