Nói đến thời gian trước Hạ Tu bảo tôi dẫn Đỗ Thăng mau về nhà một chuyến, cha dượng tôi nói, không hoàn toàn là vì chuyện riêng.
Tôi băn khoăn hỏi cha: "Không phải có liên quan tới chương trình tìm kiếm chứ?"
Cha tôi cười mà không nói, từ trong ngực rút ra một tấm hình đưa cho tôi và Đỗ Thăng nhìn.
Đồng chí Hạ vừa cầm hình đưa cho tôi vừa nói với chúng tôi: "Tấm hình này chụp thật đẹp, hai đứa đều tựa như từ ngoài đời bước vào trong hình, cha cầm nó đưa cho mẹ con xem, mẹ con cười không khép miệng. Bà ấy rất coi trọng người con rể đẹp trai này!"
Tôi cùng Đỗ Thăng nhận lấy tấm hình nhìn, rồi cùng ngây người.
Đây là tôi và Đỗ Thăng lúc ở Mỹ, Lý Thích Phong chụp cho chúng tôi bức ảnh này! Nhưng tại sao nó lại ở trong tay cha dượng tôi?
Tôi treo dấu chấm hỏi đầy đầu, ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng chí Hạ. Tôi hỏi ông: "Cha, rốt cuộc Lý Thích Phong là ai?"
Cha dượng tôi còn chưa lên tiếng, Hạ Tu đã đẩy cửa tiến vào. Nhìn thấy tôi đã tỉnh lại, khuôn mặt vui mừng. Nhìn về phía bên cạnh tôi thấy Đỗ Thăng thì khuôn mặt phức tạp. Kết hợp hai ánh mắt lại nhìn chúng tôi, cuối cùng vẻ mặt biến hóa khôn lường thành nhàn nhạt cô đơn cùng đau thương.
Tôi chột dạ cúi đầu, luôn có cảm giác mình có tội với Hạ Tu. Đỗ Thăng mất hứng dùng sức nhéo tay tôi, tôi hiểu rõ anh ấy lại ghen rồi.
Tôi tựa hồ nghe thấy cha dượng than một tiếng nhẹ vô cùng. Tôi nghe thấy mấy âm thanh thở dài không thể không nghe thấy này, trong lòng nghĩ, hoặc là, đồng chí Hạ căn bản đã sớm biết mối quan hệ giữa ba người chúng tôi mập mờ dây dưa không chừng.
Lão Hạ sau khi thở dài, hướng tới con trai mình mở miệng nói: "Con trai, đem đầu đuôi câu chuyện kể cho hai đứa nghe đi, dầu gì hai người bọn họ cũng là hai người người mấu chốt nhất trong cuộc, chuyện cơ mật này cũng không cần cơ mật trên hai đứa nó."
Tôi nghe lời này, lại ngẩng đầu lên lần nữa, cả đầu treo đầy dấu chấm hỏi, so với hồi nãy còn dày đặc hơn.
Tôi cơ hồ cảm giác được tinh thần mình sắp loạn lên rồi. Mỗi khi tôi cảm thấy chuyện này đã coi như kết thúc, ok rồi, thời điểm the end, chung quy lại sẽ có người nhảy ra nói với tôi: Không đúng! Chuyện này chưa xong! Có chuyện nghiêm trọng hơn so với đây nhiều mà cô còn chưa biết!
Tôi đã bị cái phần mềm tìm kiếm này làm rối tung rối mù lên, đến không còn sức lực nữa rồi. Tôi yếu ớt hỏi Hạ Tu: "Anh, đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc còn có chuyện gì xảy ra mà chúng em còn chưa biết? Rốt cuộc còn có hay không có cái gì mới sẽ tiếp tục xảy ra? Anh nói luôn cho em biết đi, để cho em hứng đủ một lần đi! Thời gian này em bị đám người đó vây xung quanh vì cái phần mềm rách nát kia đến nỗi sắp nổi điên lên rồi đây!"
Hạ Tu hướng tới tôi làm một động tác tay ‘ yên tâm đi đừng nóng’, sau đó, đem tất cả mọi chuyện chậm rãi nói ra.
......
Thì ra Hạ Tu không phải học tài chính. Ngành anh học, là tình báo. Mà bản thân anh, thật ra là giống với cha dượng, là một quân nhân.
Hạ Tu nói, tổng tham mưu ngành tình báo đã sớm đặc biệt chú ý tới phía nam có một tổ chức tình báo chuyên ăn cắp buôn bán cơ mật quốc gia, cũng ném vào đó rất nhiều nhân lực vật lực để điều tra cái tổ chức thần bí đồng thời đã gây ra nhiều tội ác này. Cha dượng chính là một trong những người phụ trách chủ yếu trong chiến dịch này. Mà Hạ Tu, là một trong những nhân viên tình báo chủ yếu mà tổng tham mưu phái đi điều tra chuyện này. Nhân viên tình báo khác, chính là Lý Thích Phong. Chỉ là Lý Thích Phong và Hạ Tu, hai người bọn họ chịu sự quản lý của hai cấp trên khác nhau, vì vậy hai người bọn họ căn bản không biết thân phận thật sự của đối phương.
Hạ Tu nói ban đầu anh vào ngân hàng làm việc, là để cho tiện tuần tra giám thị tài khoản trong ngân hàng của những người bên cạnh Đỗ Thăng. Sau khi anh lặp lại nhiều lần giám thị tra xét, anh cảm thấy tài khoản của Quan Dĩ Hào rất có vấn đề, mỗi tháng hắn luôn giao dịch ra vào một lượng tiền lớn. Hạ Tu cảm thấy Quan Dĩ Hào tương đối khả nghi, vì vậy mượn lí do chơi bóng làm cơ hội từng chút từng chút đến gần Quan Dĩ Hào, cũng âm thầm tiến hành điều tra hắn.
Bây giờ tôi nhớ lại, rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao lại thấy Hạ Tu ở trong nhà Quan Dĩ Hào.
Nghĩ đến cái nhà đó, tôi liền nhớ tới Điền Nga. Là một cô gái vô tội, tôi thật sự vô cùng yêu thương cô ấy, tôi nghĩ, chờ tôi khá hơn một chút, nhất định phải đi thăm cô ấy.
Hạ Tu nói cấp trên luôn muốn tìm cơ hội quăng mẻ lưới tóm gọn tổ chức này. Nhưng tổ chức này thật sự là quá bí ẩn quá cẩn thận, hơn nữa người trong tổ chức này đều có một thân phận chính đáng che đậy cho bọn chúng, muốn thu nhập chứng cớ phạm tội của bọn chúng, là một việc cực kỳ khó khăn. Cũng vì vậy, rõ ràng là biết Âu Tề và Hứa Linh là vì muốn có chương trình của Đỗ Thăng mà xuất hiện, nhưng vì không có đầy đủ chứng cớ phạm tội trong nội bộ tổ chức của bọn chúng, cho nên bọn anh vẫn không dám có hành động sợ bứt dây động rừng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Hạ Tu bảo tôi tránh xa Đỗ Thăng cùng với người bên cạnh Đỗ Thăng rồi, cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại dặn dò tôi, anh nói với tôi là không nên để cha dượng biết. Anh làm như vậy căn bản tương đương với vì tình cảm riêng tư mà tiết lộ cơ mật quốc gia.
Tôi hỏi Hạ Tu: "Vậy bây giờ có thể đem tội ác của tổ chức này một lưới bắt hết chưa?"
Hạ Tu mang trên mặt sự cực kì mệt mỏi cùng mất mát nói: "Thất bại trong gang tấc. Ngày hôm qua sau khi thượng cấp nhận được tin tình báo của Lý Thích Phong, biết em và Đỗ Thăng có thể gặp nguy hiểm, chúng tôi vì cứu người, không thể làm gì khác hơn là phải hành động sớm hơn. Kết quả người của tổ chức phía nam cũng nhận được tin tức của người săn tin mật báo phương bắc, nhìn rõ ý đồ hành động của bọn anh, trước khi bọn anh tới hiện trường, bọn chúng đã tiêu hủy tất cả bằng chứng phạm tội rồi. Bây giờ chỉ có thể tạm thời đem những người đó nhốt lại 48 tiếng, nếu như không tìm được chứng cớ gì ở ngày còn lại, cũng chỉ có thể thả người vô điều kiện thôi."
Tôi nghe những lời này rất không cam tâm. Người xấu làm chuyện xấu mọi người đều biết hết rồi, lại có thể chui ra khỏi lỗ hổng của luật pháp trở thành cá lọt lưới! Tôi giận dữ nói: "Chẳng lẽ, bọn họ làm chuyện xấu táng tận lương tâm, nghiêm trọng tổn hại đến ích lợi quốc gia, chúng ta chỉ bởi vì không có đủ chứng cớ phạm tội, rõ ràng biết bọn chúng buôn bán cơ mật quốc gia, nhưng không có cách nào đưa bọn chúng ra ngoài ánh sáng chịu sự trừng phạt của pháp luật sao? Bọn họ ngoài buôn bán tình báo ra, đã làm biết bao việc táng tận lương tâm hại người như vậy, chẳng lẽ cứ để cho đám đáng chết bại hoại này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao!"
Hạ Tu vạn bất đắc dĩ mà nói: "Không có cách nào, bởi vì về mặt pháp luật mà nói, nghi ngờ thôi không thể bắt giữ."
Đỗ Thăng thấy tôi lại muốn kích động, vội vàng ngắt lời nói đến chuyện khác. Anh ấy hỏi cha dượng: " Tại sao Lý Thích Phong phải chụp cho bọn con tấm hình này?"
Cha dượng cười ha ha nói: "Đó là một nhánh mầm si tình. Nhìn cậu ta có dáng vẻ phong lưu vậy thôi, đối với cô gái gọi là Tô lại lại có tình cảm thắm thiết vô cùng. Lý Thích Phong là do cha đưa vào tổ chức bọn chúng làm gián điệp, cậu ta ở trong tổ chức hợp tác cùng với Tô, lâu ngày nảy sinh tình cảm. Sau khi Đỗ Thăng đi Mỹ, tổ chức bắt đầu vội vã gây áp lực cho Tô, muốn cô ấy gây sức ép đưa ra hành động bắt Phẩm Phẩm phải giao ra phần mềm. Lý Thích Phong biết Tô nhất định không chịu xuống tay với Phẩm Phẩm, cậu ta lo lắng Tô bị trách phạt, nên cố ý lộ ra cái đuôi hồ ly, khiến Phẩm Phẩm đi theo cậu trở về nước, như vậy Tô không gặp được Phẩm Phẩm, tự nhiên cũng sẽ không có biện pháp xuống tay. Tôi vốn là vẫn không đồng ý cho Phẩm Phẩm ở chung một chỗ với cậu, nghe nói Phẩm Phẩm vì cậu đã chịu không ít đau khổ. Sau đó Lý Thích Phong lại đem tấm hình này giao cho tôi, tôi nhìn thấy, cũng không phản đối nữa. Nhìn ra, hai người các con, rất yêu thương lẫn nhau!"
Tôi cùng Đỗ Thăng, hai người chúng tôi thâm tình nhìn nhau. Cha dượng cùng Hạ Tu lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng bệnh. Tôi không phải là không nhận thấy được bóng lưng Hạ Tu cô đơn đến cỡ nào, chỉ là, lòng của tôi từ lâu đã giao toàn bộ cho cha của hai cục cưng rồi, cho nên đối với Hạ Tu, tôi chỉ có thể áy náy cùng cảm kích thôi.
Tôi vuốt lên chiếc lắc chân trên chân mình nói với Đỗ Thăng: " Chương trình tìm kiếm ở chỗ này đúng không?"
Đỗ Thăng vội vàng kéo tay tôi ra thần bí nhỏ giọng nói: "Bé ngốc! Làm sao có thể thông minh thế chứ! Xuỵt đừng nói! Anh nói với những người bên ngoài rằng, cái chương trình đó bị anh tiêu hủy rồi, bởi vì sự tồn tại của nó sẽ là tai vạ. Cha em đặc biệt đồng ý cách làm của anh, cha nói nếu anh không phá hủy nó đi, khi bọn họ lấy được cũng sẽ hủy diệt nó. Phẩm Phẩm em nói đi, chúng ta có nên phá hủy nó hay không?"
Tôi cười hỏi Đỗ Thăng: "Vật này, trừ anh và em ra, còn có ai biết nó ở trên chân em không?"
Đỗ Thăng lắc đầu một cái.
Tôi nói tiếp: "Cho nên, nó được giắt trên chân em, cũng coi như đã bị hủy, có gì khác biệt đâu?"
Đỗ Thăng cười, nhéo lỗ mũi của tôi nói: "Quả nhiên sau khi làm mẹ, cả người cũng trở nên cơ trí! Xem ra ‘nhị bảo’ không phải chỉ thông minh bình thường nha, có thể ảnh hưởng đến người mẹ ngu ngốc của nó thành thông minh trí tuệ hơn nha!"
Tôi vừa cười vừa lấy tay của Đỗ Thăng ra, vừa nghĩ đến một vấn đề khác.
Thật ra thì, có thể Tô cũng biết chương trình tìm kiếm ở nơi nào. Nhưng nếu như từ lúc bắt đầu Tô cũng chưa từng nhắc qua, như vậy tôi dám nói, về sau, đợi cô ấy tỉnh lại, cô ấy cũng tuyệt đối không nói ra.
Nghĩ đến Tô, tôi bỗng nhiên nhớ tới, trước khi về nước, Tô đã từng cho tôi một cái kim cài áo. Tôi mơ hồ cảm thấy, bên trong cái kim cài áo này nhất định có ngụ ý.
Tôi nhờ Đỗ Thăng về nhà lấy cái kim cào áo trong hành lý mang tới bệnh viện giúp tôi. Khi Đỗ Thăng đem kim cài áo giao cho tôi, tim của tôi tự nhiên lại không ngừng đập mạnh bang bang.
Tôi nói với Đỗ Thăng: "Em cảm thấy hình như ông trời lại muốn nói cho em một vài chuyện!"
Đỗ Thăng lo lắng nhìn tôi, thận trọng nói với tôi: "Vợ à, có phải Đại Bảo nhà chúng ta lại ghé vào người em nữa à? Đại Bảo ngoan, đừng dọa ba, để cho mẹ con nghỉ ngơi dưỡng bệnh, chờ thân thể khỏe mạnh con hãy trở về chơi!"
Tôi nhịn không được, cả người thiếu chút nữa ngất xỉu té xuống giường.
Tôi nghiên cứu kim cài áo một cách cẩn thận, lúc tôi muốn bỏ cuộc, tôi nhìn thấy cái lắc chân trên chân tôi. Vì vậy trong nháy mắt, tôi như người say bị hắt nguyên đống nước lên mặt, dùng sức cậy cái bông hoa trên trâm cài áo ra.
Kỳ tích xuất hiện! Một cái thẻ nhớ nhỏ xíu từ bông hoa rớt xuống.
Đỗ Thăng kêu "Ý?" một tiếng, nhặt cái thẻ nhớ lên, nhìn tôi thật lâu không nói gì. Một lát sau, khuôn mặt anh ấy bội phục nói với tôi một câu: "Vợ à, em là bậc kì tài biểu diễn thông linh! Sau đây, là Đỗ ca ca anh sẽ đem chương trình biểu diễn tiếp tục kéo dài!"
Đỗ Thăng rất nhanh chóng dùng máy tính đọc nội dung trong thẻ nhớ đó.
Bên trong, Tô viết cho tôi một phong thơ, cùng với, là chỗ cô ấy cất giấu tất cả chứng cớ phạm tội của tổ chức tình báo!
Tôi và Đỗ Thăng, hai người chúng tôi hoàn toàn ngây dại!
Ai nói trời già không có mắt? Đồng Duệ, ngươi nhất định phải chết! Xem ngươi còn có thể quỷ biện và tiêu diêu tự tại tới khi nào!
Lúc cùng Đỗ Thăng đem thẻ nhớ này giao cho cha dượng và Hạ Tu, thái độ bọn họ, dùng lời nói của Đỗ Thăng để nói, giống hệt lúc tôi được Đại Bảo nhập vào thân xác.
Dựa vào chứng cứ Tô cung cấp, tổ chức tình báo ngập trời tội ác này rốt cuộc có thể bị tóm gọn.
Từ lá thư Tô lưu lại cho tôi, tôi và Đỗ Thăng biết được, năm đó giáo sư của anh không hề tham gia vào vụ bắt cóc đó.
Sau đó chúng tôi biết được, giáo sư của Đỗ Thăng chỉ là vô tình nhắc tới việc Đỗ Thăng đang nghiên cứu chương trình tìm kiếm trong buổi tọa đàm ở quê nhà mà thôi. Có thể chính lúc nói ông ấy cũng không quá để ý, lại không nghĩ rằng lời nói trong lúc vô tình ấy, sẽ bị bay tán loạn đến một tổ chức bí mật mà nơi nào cũng có tai mắt. Cho nên nói, có một câu nói cũ kĩ nói mãi vẫn rất đúng: họa là từ miệng mà ra.
Hà giáo sư trong lúc vô tình lắm mồm, lại là nguyên nhân phát sinh tất cả mọi chuyện sau này.
Một tuần sau, tôi ra viện.
Tôi dẫn theo Đỗ Thăng về nhà thăm mẹ, thấy trong truyền thuyết mẹ vợ tương lai sẽ dùng gậy đập nát chân con rể tương lai là Đỗ Thăng kia.
Mẹ tôi đối với tên con rể yêu nghiệt Đỗ Thăng hài lòng muốn chết luôn, ngày thứ hai sau khi chúng tôi về thăm mẹ, bà liền thúc giục chúng tôi đi đăng ký.
Từ đó tôi và Đỗ yêu nghiệt rốt cuộc đã coi như là tu thành chánh quả rồi.
Hạ Tu khôi phục thân phận, cùng cha dượng trở lại bộ tổng tham mưu quân đội công tác. Thủ trưởng các đại gia ở đó, không ít người giới thiệu cho Hạ Tu các cô gái trẻ trung xinh đẹp, có gia thế, nhưng một người Hạ Tu cũng không thèm nhìn tới.
Sau đó mẹ tôi len lén nói cho tôi và Đỗ Thăng biết, Hạ Tu đã nói với cha mình rồi, để cho ông ấy chuẩn bị tâm lý thật tốt, Hạ Tu rất có thể đời này cứ độc thân như vậy. Mẹ tôi nói: "Con với anh con từ nhỏ tình cảm rất tốt, con khuyên nhủ anh con đi, để cho nó sớm đi tìm cô gái tốt thành gia lập thất, làm gì có cái đạo lý suốt đời độc thân chứ!"
Lời của mẹ tôi chưa dứt, gương mặt tràn đầy hơi thở ‘dấm chua’ của Đỗ Thăng đã bắt đầu lan tràn khắp nơi. Anh ấy nói với mẹ: "Mẹ, tình cảm là thứ như vậy đấy, không gặp được người mình thích, không bằng cả đời độc thân cho xong. Hạ Tu anh ấy chính là chưa gặp được người mình thích, chờ gặp được rồi, mẹ và ba có ngăn cản không cho anh ta kết hôn cũng không được đâu!"
Mẹ tôi bị Đỗ Thăng dụ dỗ một hồi, lập tức đem phiền não, ưu sầu gạt phắt đi. Con rể của bà thản nhiên nói có mấy câu mà thôi, thế mà trong lỗ tai bà, đó lại là giọng ca mượt mà nhất.
Mà tôi, chỉ có thể âm thầm ở trong lòng liên tục nói lên lời xin lỗi với Hạ Tu.
Thực sự chỉ có thể nói vậy thôi. Bởi vì đời này, tôi chỉ yêu Đỗ Thăng thôi.
Tô vẫn còn đang hôn mê. Bác sĩ nói, Tô có thể hồi tỉnh bất cứ lúc nào, dĩ nhiên cũng có khả năng vẫn ngủ mê man như vậy tiếp.
Tôi vừa nghe xong lời này thì kích động mắng chửi bác sĩ là lang băm. Tôi rống lên với bác sĩ: Nói nhảm! Ông nói tới hai khả năng có thể chứa đựng bách bệnh của nhân gian! Đưa kết luận chẩn đoán như vậy, không cần ông nói, tự tôi cũng biết!
Đỗ Thăng vội vàng ở một bên trấn an tâm tình của tôi, sau đó giải thích với bác sĩ, tôi đang mang thai, có chứng tổng hợp thai phụ, gần đây đặc biệt nóng nảy cáu kỉnh, hi vọng bác sĩ chớ để ý.
Bác sĩ độ lượng xoay người đi, lưu lại tôi còn đang không ngừng giơ chân giận dữ mắng mỏ với người bên cạnh là Đỗ Thăng.
Sau đó mỗi khi tôi xúc động vui mừng hay nóng nảy giơ chân, Lý Thích Phong sẽ rất bình tĩnh nói với tôi: "Nghê Nghê, phải bình tĩnh. Cô phải nghĩ sớm muộn gì Tô cũng hồi tỉnh, mà cho dù là tỉnh sớm hay tỉnh muộn, tôi đều luôn túc trực bên người cô ấy. Cho nên, bất luận cô ấy tỉnh sớm một chút hay là tỉnh muộn một chút, đều không sao cả."
Nhị Sư Huynh của tôi điên rồi. Tôi cảm thấy được từ sau lúc Tô hôn mê, bộ mặt hoa đào Nhị Sư Huynh liền điêu tàn vô cùng, từ đó thay bằng bộ dạng của đứa con có hiếu hầu hạ mẹ ruột của mình, rất si tình.
Đỗ Thăng nói tôi lấy ví dụ thật sự có vấn đề, anh ấy nói với tôi đây là ví dụ có vài phần đáng nghi ngờ. Tôi nói tôi chỉ muốn biểu đạt sự chung tình của Nhị Sư Huynh đối với Tô thôi mà, cầu xin anh đừng đem tình cảm chân thiện mỹ nghĩ thành loại tình cảm loạn luân bẩn thỉu kia.
Nhưng bất kể là như thế nào, mỗi người chúng tôi đều kiên định cho là, Tô sớm muộn gì cũng có ngày tỉnh lại.
Tôi nói với Đỗ Thăng, cô ấy yêu tôi như vậy, cô ấy bất tỉnh, tôi sẽ không tổ chức hôn lễ. Đỗ Thăng không nỡ rống tôi, vì vậy anh ấy liền hung ác tóm lấy cổ áo sơ mi của Lý Thích Phong giận dữ mắng mỏ: "Anh có phải là đàn ông không hả! Ngay cả trái tim của người phụ nữ của mình cũng không quản được! Anh mau làm cho vợ của anh tỉnh lại đi! Nếu để tôi biết được vợ anh quyến rũ vợ tôi, tôi liền giết chết người đan ông của cô ta, vô dụng như vậy ở lại trên đời này sống cũng uổng phí!"
Lý Thích Phong lúc này rất không lo lắng trả lời Đỗ Thăng: "Người anh em à, ghen tuông với cả nữ giới, anh cũng coi như sống uổng phí!"
Hai người này, nhất định là oan gia rồi.
Đồng Duệ, cũng chính là Quan Dĩ Hào, cuối cùng bị phán án tử hình. Hắn bị trừng phạt là đúng tội. Nhưng Điền Nga lại rất vô tội. Tôi rất lo lắng Điền Nga không chịu nổi nỗi đau này, nhưng cũng may bên cạnh cô ấy vẫn còn có một người luôn không ghét bỏ ở bên. Người này, chính là tên ái mộ biến thái có hình dạng con cóc điên cuồng theo đuổi Điền Nga năm đó bị chúng tôi cười nhạo.
Tình cảm thứ rất kì lạ, cứ cho là không thể nào ở chung với nhau, quanh đi quẩn lại sau đó lại phát hiện, thì ra là người đó mới chính là bến đỗ cuối cùng.
Tôi và Đỗ Thăng sai người tìm thi thể đứa bé của Hứa Linh và Âu Tề. Sau đó chúng tôi đem một nhà ba người bọn họ chôn cất chung với nhau. Đều là người đáng thương trong cuộc đời này, người đã ra đi, tất cả yêu hận tình thù cũng theo đó hóa thành bụi thành đất, từ đó không còn cái gì phải so đo nữa.
Ý định của tôi là tạm thời không đi Mỹ tiếp tục việc học nữa, mà ở lại trong nước an tâm chờ sanh con. Dù sao người đàn ông của tôi là danh nhân Đỗ Thăng, người có quyền có tiền có tiếng trong xã hội, sau khi anh ấy cùng trường học líu ríu vài câu điểu ngữ, trường học bên kia liền lập tức vừa vui vẻ chúc mừng chúng tôi sắp có quý tử vừa hướng tới chúng tôi cam kết: tuyệt đối sẽ không trễ nãi việc phát phiếu điểm cho tôi.
Tôi chiếm được tiện nghi khoe mẽ cười gian nói vài lời châm chọc: Thế đạo thay đổi, thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay mà. Người ở nhà sanh con cũng cầm được học vị trong tay, điều này khiến cho các sinh viên ngày ngày khắc khổ học tập cũng không có bằng tốt nghiệp làm sao sống đây!
Đỗ Thăng hiện tại không rảnh để nghe tôi nói cái gì. Anh ấy hiện tại đang nghĩ làm sao để lừa tôi tới ‘Vu Sơn’ đây. Tôi mang thai đã qua ba tháng. Trước bởi vì sợ mới mang thai mà đi Vu Sơn sẽ tạo ra chuyện Nhị Bảo đi theo Đại Bảo, Đỗ Thăng vẫn luôn chịu đựng làm hòa thượng, ba tháng không dám chạm qua tôi.
Sau đó lúc chúng tôi tái khám thai, anh ấy không để ý tôi xấu hổ ngượng ngùng, trước mặt tôi mà hỏi thầy thuốc, sau khi có Em bé có thể sinh hoạt vợ chồng không?
Sinh hoạt vợ chồng, cứ nghe anh ta nói cái từ này đi, hàm lượng kỹ thuật rất cao nha!
Bác sĩ nói, sau ba tháng, cẩn thận một chút, dịu dàng một chút, áp dụng tư thế nữ trên nam dưới, là hoàn toàn có thể sinh hoạt vợ chồng.
Tôi nghe bác sĩ nói xong, cả người xấu hổ đến mức mong sao trên mặt đất hé ra một cái kẽ cho tôi chui xuống nấp quách đi cho xong, mang theo cái bụng bầu của mình chui xuống không để ai nhìn thấy mới đỡ xấu hổ a!
Đỗ Thăng từ sau khi nghe bác sĩ nói, liền đem những lời dặn dò của bác sĩ như khuôn vàng thước ngọc vậy, thỉnh thoảng lấy ra quyến rũ tôi một phen.
Công phu này, Đỗ sắc sắc lại lửa dục công tâm rồi. Anh ấy đối với tôi một bên ra tay sờ mò hôn hít, một bên quyến rũ tôi đồng ý làm ra chuyện tặng tịu hợp pháp kia với anh.
Tôi chỉ nói một câu, đồng chí Đỗ sắc sắc liền xụi lơ, liền chết lặng, liền nằm xuống, một chút dục niệm cũng không có nữa.
Tôi nói:
Đừng như vậy, người ta còn là học sinh đấy!