Mặc dù bố cô không thích Lâm Vũ Hàng, nhưng vì cô thích cậu nên ông cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Ông nói với cô "Con gái, bố sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của mấy đứa, nhưng hai đứa nhất định phải biết chừng mực, cho dù có bất kỳ chuyện gì đi nữa cũng phải làm theo thứ tự, đã rõ chưa?"
Ông nói không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn hiểu.
Cô lại bảo đảm với ông hết lần này đến lần khác.
Kỳ thực, Lâm Vũ Hàng vô cùng tôn trọng cô.
Từ lúc hẹn hò đến bây giờ, hai người chỉ giới hạn ở việc hôn hoặc bế bổng lên cao, ngoài ra cũng không có hành động quá mức nào.
Duy nhất có một lần, hai người cùng nhau đi làm khảo sát ở bên ngoài, mưa bão xảy đến đột ngột dẫn đến sạt lở đất, hai người không thể quay về, tạm thời chỉ đành nghỉ ở nhà nghỉ gần đó.
Vì chỉ còn lại một phòng, hai người đành phải chen chúc một chỗ.
Nhà nghỉ nhỏ này đến nước nóng cũng không có, Lâm Vũ Hàng đành tìm đến chỗ bà chủ đun nước nóng, chạy đi chạy lại mấy bận.
Lâm Thư Du thấy cậu đã mệt mỏi một ngày trời nhưng vẫn chạy việc vặt cho cô thì cảm thấy thập phần áy náy.
Nhưng cậu nói: "Mau tắm nhanh đi, nếu không cảm lạnh bây giờ.
"
Buổi tối hôm đó, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ, còn cậu một đêm không ngủ.
Vì cửa phòng của nhà nghỉ cũng không được an toàn.
Cô rất muốn nói với bố rằng "Lúc nhỏ là bố yêu thương và bảo vệ con, còn hiện tại sẽ có một người khác cũng yêu thương và bảo vệ con như vậy.
"
Con gái không hề thiệt thòi chút nào.
—-------------------
Thời gian bốn năm chớp mắt qua đi.
Thời khắc bọn cô ném mũ cử nhân lên trên bầu trời, có một loại cảm giác thổn thức khi thanh xuân một đi không trở lại.
Nhưng đây cùng chẳng phải là một khởi đầu mới.
Vì cô và Lâm Vũ Hàng vừa tốt nghiệp thì đều lựa chọn học cao học*.
*Gốc là 研究所, tra từ điển thì họ dịch là Viện nghiên cứu hoặc trường sau đại học, bên mình sẽ gọi là chương trình đào tạo sau đại học hoặc cao học.
Ừm, hai người đều chọn học nghiên cứu hàng không vũ trụ.
—-------------------
Sau khi đi làm được bốn năm, hai người kết hôn.
Đứa con gái duy nhất của mình phải kết hôn, bố Lâm hận không thể đem mọi thứ tốt nhất đưa hết cho Lâm Thư Du.
Cô và Lâm Vũ Hàng đều từ chối.
Hai người yêu đương một cách thuần khiết, thuận theo tự nhiên mà kết hôn, hai người cùng nhau sống trong một căn nhà, ba bữa bốn mùa, như vậy là đủ.
Đợi những bộn bề đi qua, hai người có thể tựa vào nhau, ngồi bên ban công ngắm nhìn cuộc sống bình yên trước mặt, ngắm nhìn ánh nắng hoàng hôn, ngắm nhìn chân trời phía xa, ở đó có trạm không gian của nước mình.
Bố cô biết được thứ mà hai người đang nghiên cứu cực kỳ vĩ đại.
Ông liền đưa cho cô một tấm thẻ rồi nói: "Cho dù hai đứa làm bất cứ việc gì, bố đều ủng hộ hai đứa"
"Bố, con cảm ơn bố.
"
"Đứa con gái ngốc.
"
Bố nâng mắt nhìn lên trời, "Năm đó bố chỉ là một đứa mồ côi trong tay chẳng có gì, chỉ dựa vào việc nhặt mấy đống rác để duy trì qua ngày.
Sau đấy mới gặp được mẹ con, bố vừa gặp đã nhất kiến chung tình, lần đầu nhìn thấy bà ấy, trong đầu bố liền tưởng tượng đến cuộc sống tương lai của hai người.
Con có biết, thực ra lúc hai đứa nghỉ hè Lâm Vũ Hàng đã đến tìm bố.
"
"Hả?" Cô ngạc nhiên.
"Nó nói với bố, lần đầu tiên gặp con, nó đã chọn con rồi.
Tên nhóc đó muốn khiến bản thân trở nên ưu tú và mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ được con.
Nó nói rằng đời này chỉ muốn cùng con đi đến hết cuộc đời.
"
"Nói rất chân thành, lúc thằng nhóc nói lời này rất giống bố năm đó, cho nên lúc đó bố đã đồng ý.
"
Cô bật cười: "Ai bảo con là con gái bố chứ, mắt chọn đối tượng vẫn luôn rất tốt.
"
Tối đến, Lâm Vũ Hàng đến đón cô.
Cô cười 'hì hì' ôm cổ Lâm Vũ Hàng, "Có muốn đi đến nơi bí mật không?"
Lâm Vũ Hàng mặt tựa gió xuân, "Được.
"
Lâm Thư Du đào chiếc bình lên, bên trong chứa mảnh giấy năm đó Lâm Vũ Hàng viết.
Cô nhìn dòng chữ được viết trên đấy.
"Lâm Thư Du, anh thích em.
Một đời về sau, nguyện được bên em, cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn, cùng hướng về ánh sáng tương lai.
".