Lúc này, Phàn Kỳ mới chợt nhớ ra tính tình của Hứa Vị Trì quả thật có chút không được thẳng thắn cho lắm.
Trước đây anh là kiểu người nhớ không nói, ghen cũng không nói, quan tâm cũng không lên tiếng, nhưng lại dồn nén hết tất cả cảm xúc để thể hiện ở trên giường.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà anh vẫn giống như lúc trước.
Hứa Vị Trì vẫn sẽ không thừa nhận anh nhớ Phàn Kỳ.
Mỗi lần hỏi như vậy, nhất định Hứa Vị Trì sẽ lựa chọn không trả lời, nói lảng sang chuyện khác.
Tất nhiên, cũng có thể là do không nhớ Phàn Kỳ thật.
Ha ha.
Hứa Vị Trì hỏi Phàn Kỳ: “Hết sốt chưa?”
Phàn Kỳ nói: “Hết rồi, hết từ lúc chiều ấy.”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng: “Được rồi, không có gì đâu, ngủ sớm một chút đi.”
Phàn Kỳ: “……”
Chỉ thế thôi sao?
Phải chăng là do bóng đêm đã khiến cho Phàn Kỳ có một loại ảo giác rất ấm áp, hơi thở hùng hổ dọa người của Phàn Kỳ vô duyên vô cớ cũng hóa thành hư vô.
Cậu không cúp điện thoại, Hứa Vị Trì cũng vậy.
cậu nghe bên Hứa Vị Trì cũng không bất kỳ âm thanh nào, liền hỏi: “Anh ở chỗ nào? Khách sạn hả?”
Hứa Vị Trì nói: “Ở nhà.”
Phàn Kỳ ồ một tiếng, mới nhớ ra Hứa Vị Trì có hai căn hộ ở Lâm Thành, một căn hộ hai tầng, một căn là biệt thự nhỏ ở ngoại ô.
Căn hộ hai tầng kia là quà tặng lúc anh 18 tuổi Hứa gia đã tặng cho anh, nghe nói ba anh em Hứa gia 18 tuổi đều sẽ nhận được một món quà như vậy.
Một căn khác là mua bằng tiền của chính anh làm được từ hồi học đại học.
Cả hai căn nhà ấy Phàn Kỳ đều đã từng đến.
Mỗi căn nhà đều mang đậm phong cách Hứa Vị Trì.
Và mỗi căn nhà cũng đã từng lưu lại hương vị nồng đậm của Phàn Kỳ.
“Anh ở nhà nào?” Phàn Kỳ truy hỏi.
Hứa Vị Trì đáp: “Hồ Vân Hạc.”
Phàn Kỳ à một tiếng: “Là khu chung cư kia của Hứa Dục sao, hai người ở cùng nhau hả?”
Hứa Vị Trì nói: “Em ấy tới chỗ Tô Nguyên Cửu rồi.”
Phàn Kỳ phụt một tiếng bật cười: “Tô Nguyên Cửu bắt cóc em trai bảo bối của anh rồi, có phải anh nên thể hiện cái gì hay không?”
Hứa Vị Trì hỏi: “Phải thể hiện cái gì?”
Phàn Kỳ: “Làm một trận với Tô Nguyên Cửu.”
Hứa Vị Trì cười: “Làm sao được.”
Phàn Kỳ lại hỏi: “Bọn họ định khi nào thì kết hôn?”
Hứa Vị Trì nói: “Tháng ba năm sau.”
Phàn Kỳ hơi nhếch môi, theo bản năng nắm chặt lấy góc chăn: “Vậy khi đó anh sẽ trở về hả?”
Hứa Vị Trì bên kia ngừng lại vài giây: “Hai đứa nó kết hôn ở nước ngoài.”
Phàn Kỳ mất mát mà thở dài.
Cũng phải, sao cậu lại không nghĩ tới chứ.
Phàn Kỳ nói tiếp: “Người lúc tối anh gặp là bạn thân của em, Tề Việt.”
Hứa Vị Trì nói: “Tôi biết.”
Phàn Kỳ: “Sao anh biết?”
Hứa Vị Trì: “Em từng nói với tôi.”
Bấy giờ Phàn Kỳ mới nhớ ra: “Đúng thật vậy, em có cho anh xem ảnh tốt nghiệp của em rồi, cậu ta đã đứng kế bên em mà.”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ hỏi: “Em có còn từng nói chuyện khác không?”
Hứa Vị Trì nói: “Em nói cậu ta thích em trai em.”
Phàn Kỳ bỗng cười rộ lên: “Sao ngay cả chuyện này mà em cũng kể cho anh vậy chứ.”
Cậu chỉ là cảm thán, cậu không hề quên, quả thật lúc ấy cái gì cậu cũng đều thích chia sẻ cùng Hứa Vị Trì cả.
Thế là cậu lại tự phỉ nhổ bản thân mình một hồi, mày có cái gì tư cách gì mà nói Tề Việt, không phải ở trước mặt Hứa Vị Trì mày cũng vậy ư, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng nói sạch hết.
Ngay cả sáng sớm mua bữa sáng, bà cố nội chọn cho cậu một cái bánh bao hơi lớn chút, cậu cũng phải kể với Hứa Vị Trì.
Khi đó không nghĩ gì nhiều, bây giờ nhớ lại, thực sự cảm thấy lúc có thể ở bên cạnh người mình yêu, nói cái gì cũng đều cảm thấy có tình ý.
Tề Việt cũng thế, mà cậu cũng thế.
Chủ yếu là còn do Hứa Vị Trì rất thích nghe, cậu nói cái gì Hứa Vị Trì cũng nghe.
Có đôi khi chuyện không được hấp dẫn lắm, cậu còn thêm mắm dặm muối làm cho câu chuyện thật buồn cười, Hứa Vị Trì không vạch trần, thậm chí còn nghe tới say mê.
Có điều đoạn thời gian ấy, cậu cũng từng rất mờ mịt, bởi vì cậu cũng nhận thấy cuộc sống của cậu tất cả đều là Hứa Vị Trì, chuyện này hình như hơi không được đúng lắm.
Đương nhiên, sự mờ mịt này cũng không kéo dài được bao lâu, chả tới mấy ngày là cậu đã tự thuyết phục mình rồi.
Rất nhiều chuyện, bạn chỉ cần thay đổi cách suy nghĩ, nó sẽ không còn là chuyện trước đó nữa.
Nhìn xem, hạn định tình yêu của cậu và Hứa Vị Trì chỉ có một mùa hè, chẳng bao lâu sẽ kết thúc.
Mà hơn hai tháng nghỉ hè ấy cậu lại không có chuyện gì làm, mọi việc trong nhà đều ổn.
Em trai thì có lớp học của mình, ba mẹ vui tươi hớn hở mở quán ăn ở trong huyện.
Lại thêm thành tích thi đại học của cậu cũng không tệ lắm, thư thông báo trúng tuyển cũng đã nhận được rồi, còn có một công việc bán thời gian rất tốt.
Cuộc sống suôn sẻ, không vướng bận như thế, vậy để cậu vướng bận Hứa Vị Trì đi, có làm sao đâu?
Sau khi nghĩ thông suốt như vậy, cậu càng trở nên dính người hơn, lúc ở bên cạnh Hứa Vị Trì cũng càng thêm không kiêng nể gì cả.
Hầy, như người đời hay nói thì chính là: Tất cả chỉ là ngụy biện!
Phàn Kỳ lại hỏi Hứa Vị Trì: “Em còn nói với anh gì về Tề Việt nữa không?”
Hứa Vị Trì đáp: “Là một cậu ấm con nhà giàu.”
Phàn Kỳ cười cười: “Em có nói cậu ta phi chủ lưu* chưa?”
*(đãchú thích chương 3)
Hứa Vị Trì: “Chưa.”
Phàn Kỳ: “Xem ra khi đó cậu ta phi chủ lưu còn chưa quá rõ ràng nhỉ.”
Nói dứt câu, tức thì hai phía lại chìm vào yên lặng.
Sự yên lặng này kéo dài tới vài giây, giống như ngày còn đi học, một đám nhốn nháo đột nhiên im thin thít mà không cần ai nhắc nhở.
Thông thường loại cảm giác này cũng phải đi kèm một tia bối rối cùng hoảng hốt khi sợ bị chủ nhiệm lớp nhìn thấy.
Lúc này rõ ràng không có ai đang nhìn, vậy mà không hiểu sao Phàn Kỳ vẫn có chút hoảng hốt.
Haiz, cứ cảm thấy mình sắp tiêu rồi là thế nào nhỉ?
Cậu trở mình, hỏi Hứa Vị Trì: “Ngày mai đi rồi, khi nào anh mới về?”
Hứa Vị Trì bên kia tựa hồ suy nghĩ vài giây, mới trả lời: “Không biết.”
Phàn Kỳ phát ra tiếng cười kiên cường: “Được rồi, chúc anh của em hết thảy đều thuận lợi, ngủ ngon.”
Hứa Vị Trì hồi lâu sau mới đáp một câu: “Ừm.”
Có lẽ đêm khuya tịch mịch đã mang đến cho Phàn Kỳ cảm xúc buồn thương, khiến hết thảy mọi thứ đều trở yếu đuối.
Sau khi cúp máy, Phàn Kỳ mãi cũng chưa hoàn hồn lại, thậm chí còn rất muốn gọi lại cho Hứa Vị Trì.
Mấy năm nay anh có từng yêu một ai khác không?
Lần gần đây nhất anh nhớ em là khi nào?
Anh à, anh còn thích em không?
Anh à có thể thường xuyên quay về được không?
Phàn Kỳ nắm lấy góc chăn càng lúc càng chặt, từ ấy bi thương tìm đến, không cách nào thoát khỏi, như trứng áp chảo, áp đều mọi mặt.
Nằm xuống được vài phút, rốt cuộc cậu có hơi 囧囧, cũng tự mắng mình trong lòng.
Có bệnh.
Có phải mày có bệnh hay không?
Mày thích Hứa Vị Trì tới mức nào?
Nghĩ cái gì không đâu?
Cái thói xấu này!
Ngủ thôi!
Ngày hôm sau tỉnh lại, Phàn Kỳ liền bắt đầu công việc mới, bận rộn hẳn lên.
Bộ phim《 Người thứ hai 》đang trong giai đoạn tuyên truyền, chỉ hơn một tháng sau thì sẽ lên sóng.
Cậu là vai nam chính duy nhất của bộ phim, cho nên về cơ bản mỗi một lần có hoạt động tuyên truyền đều phải tham gia, còn đồng ý khá nhiều yêu cầu tham gia gameshow của công ty.
Nhưng vì danh tiếng không cao, ở những gameshow đó, cảnh quay của cậu cũng không bao nhiêu, toàn là ngồi làm nền rất lâu, lâu lắm mới có vài phút nói chuyện, nói xong lại tiếp tục làm nền.
Có đôi khi công ty đã bàn bạc với bên kia, bảo cậu có thể hát thêm một bài, rồi nghiêm túc nói về chuyện tuyên truyền.
Chẳng qua đa số thời gian Phàn Kỳ cũng chỉ đi lên nói mấy câu rồi đi xuống.
Nhưng cho dù là thế này, mỗi lần cậu tham dự gameshow đều phải mất tới một hai ngày.
Địa điểm hôm nay chính là Loan Thị, là nơi ekip《 Người thứ hai 》 tự mình tổ chức hoạt động tuyên truyền.
Bộ phim《 Người thứ hai 》này, chủ yếu nói về một người đa nhân cách.
Người này không hề biết gì về chuyện mình có nhân cách thứ hai, lại muốn tìm ra hung thủ đã giết chết người yêu mình, và báo thù cho người ấy.
Toàn cảnh bầu không khí của bộ phim này rất nặng nề, cuối cùng nam chính mới biết được, hóa ra người yêu mình là bị nhân cách thứ hai của mình giết.
Sau khi biết chân tướng, nam chính cũng tự sát.
Phàn Kỳ rất thích cũng rất xem trọng bộ phim này, lúc ấy diễn cũng rất dụng tâm, vô cùng nhập vai diễn, thế nên lúc trước diễn xong phải ở nhà nghỉ ngơi rất lâu mới thoát ra được.
Đến lúc hơ khô thẻ tre, cảm giác cuối cùng mà bộ phim mang lại cho cậu, chỉ đúng hai chữ.
Quá đã!
Cho nên lần này được gặp lại những gương mặt quen thuộc trong ekip, Phàn Kỳ thấy rất vui vẻ.
Loan Thị chỉ là nơi bắt đầu, mấy ngày tới bọn họ chạy đôn chạy đáo khắp các thành phố khác để tuyên truyền.
Hơn nữa Phàn Kỳ còn có công việc khác nữa.
Vì vậy, lúc cậu về lại Lâm Thành, đã là hơn một tháng sau.
Máy bay từ thành phố này bay đến thành phố khác.
Mới vừa xuống máy bay ra sân bay, Phàn Kỳ vậy mà phát hiện có vài fans tới đón cơ đấy.
Phàn Kỳ cùng trợ lý Tiểu Huy bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, hai người thấy sự nghi hoặc từ trong mắt đối phương.
Thấy fans cầm bảng tên xông tới, Phàn Kỳ hỏi Tiểu Huy: “Trông anh có ổn không?”
Tiểu Huy cười: “Vẫn ổn lắm ạ.”
Chuyến bay của Phàn Kỳ là sáng sớm, vừa rời giường liền tùy tiện mặc đồ rồi bay luôn, nên hiện tại cậu cũng không rõ lắm mình là cái dạng gì nữa.
Có lẽ là nhìn ra nghi ngờ trong lòng Phàn Kỳ, Tiểu Huy an ủi cậu: “Không sao đâu, anh còn đội mũ đeo khẩu trang mà, với lại trông anh cũng đẹp trai lắm.”
Phàn Kỳ lấy kính thủy tinh mình đi ngang qua làm gương: “Được rồi.”
Dứt lời, mấy bạn fans kia đã vọt tới.
“Buổi sáng tốt lành nhé anh Phàn Kỳ.”
“Anh ăn sáng chưa?”
……
Phàn Kỳ lần lượt trả lời câu hỏi của các cô, còn nhận vài lá thư, ký vài chữ.
Fans cùng tiễn Phàn Kỳ lên xe, chờ khi Tiểu Huy cũng lên rồi, Phàn Kỳ mới nghi hoặc hỏi: “Sao thế nhỉ?”
Tiểu Huy lắc lắc chiếc điện thoại trên tay: “Đã hỏi rồi,” Tiểu Huy giải thích: “Không phải anh nhận《 Anh đào nửa ngọt 》à, mấy ngày trước có người ghép video CP anh và Quách Hi rồi đăng lên mạng, cái video này trong hai ngày bỗng nhiên hot, fans anh đu theo cũng khá nhiều.”
Phàn Kỳ à một tiếng, cười nói: “Quả nhiên anh vẫn mượn fame Quách Hi, bộ phim này còn chưa bắt đầu quay nữa.”
Tiểu Huy nhún vai: “Đây không phải là hy vọng của chị Dương à, chuyện tốt mà.”
Phàn Kỳ nghi hoặc: “Chuyện tốt ư?”
Tiểu Huy bật cười: “Trước mắt thì là chuyện tốt.”
Phàn Kỳ hỏi: “Fans Quách Hi thế nào?”
Tiểu Huy lộ ra vẻ mặt khó xử: “Không được hiền lắm.”
Phàn Kỳ hỏi lại lần nữa: “Chuyện tốt ư?”
Tiểu Huy cười cười không nói câu nào.
Cuộc trò chuyện cũng chỉ có thế, sau khi tới công ty rồi Phàn Kỳ cũng bỏ qua chuyện này luôn.
《 Anh đào nửa ngọt 》chẳng bao lâu nữa sẽ khởi động máy, vai diễn của cậu là anh trai của nữ chính, đối với vai phụ mà nói thì đất diễn có thể nói là không ít, có điều không đối diễn được bao nhiêu với vai của Quách Hi.
“Vốn dĩ kế tiếp là muốn để em tập trung diễn bộ này, nhưng hai ngày nay bỗng nhiên tới vài hợp đồng,” chị Dương ngồi bên cạnh Phàn Kỳ, lướt notebook: “Cho nên có lẽ em sẽ bận rộn một chút.”
Phàn Kỳ không thèm để ý: “Tốt thôi.”
Chị Dương vỗ vỗ bả vai Phàn Kỳ: “Chuyện tốt.”
Phàn Kỳ cười rộ lên, quay đầu hỏi Tiểu Huy: “Em nói xem?”
Tiểu Huy lập tức ngẩng đầu ngó trái liếc phải nhưng không nói câu nào.
Chị Dương và Tiểu Huy rời khỏi không lâu sau, điện thoại Phàn Kỳ đột nhiên vang lên.
Là Tề Việt gọi tới.
Phàn Kỳ nhận máy, buông tách trà trên tay xuống, nghe Tề Việt đầu dây bên kia hỏi: “Về Lâm Thành rồi?”
Phàn Kỳ nghi hoặc: “Sao mày biết?”
Tề Việt cười: “Mày nói xem sao mà trùng hợp tới vậy cơ chứ, vừa rồi nhàm chán quá tao dạo trên super topic của mày, dạo đến ảnh chụp tại sân bay nửa giờ trước, ha! Đây không phải là sân bay Lâm Thành sao.”
Chú thích
Phàn Kỳ nghe thấy giọng điệu trinh thám liền cười nói: “Mày tài thật.”
Tề Việt: “Chứ sao,” Tề Việt tự kiêu ngạo về mình mấy giây, lại hỏi: “Hai ngày tới mày có rảnh không? Cùng đi chơi đi.”
Phàn Kỳ hỏi: “Chơi cái gì?”
Tề Việt: “Một đứa bạn mới vừa mở khu du lịch, vẫn còn chưa khai trường, tính trước lúc khai trường mời một ít bạn bè tới đó chơi, mày đi chung tới tao đi!”
Phàn Kỳ nghe ra có gì đó không thích hợp: “Chỉ có như vậy?”
Quả nhiên, Tề Việt ôi chao một tiếng: “Tia được một anh trai, mày tới nhìn xem giúp tao đi chứ.”
Phàn Kỳ cười rộ lên: “Cũng không trả lời liền được, cũng chưa chắc tao đã rảnh nữa.”
Tề Việt bên kia nghĩ một chút, bắt đầu gạ: “Đứa bạn này chính là nhà đầu tư điện ảnh truyền hình, bạn bè trong giới lại nhiều, biết đâu sẽ giúp đỡ cho mày thì sao, có đầu tư bộ phim bom tấn sẽ tìm mày làm nam chính!”
Phàn Kỳ nghe thấy mồi câu, hơi hơi động tâm: “Thật là còn phải để tao xem lại đã, không chắc là có thể đi được, lát nữa tao hỏi thử.”
Tề Việt đã gạ thì phải gạ cho trót: “À! Đứa bạn này của tao học trường tư thục Lâm Thành, cùng trường với anh trai WC nhà mày đó, nhỡ may anh trai WC nhà mày cũng tới thì sao?”
Phàn – thiếu nghị lực – Kỳ lại càng động tâm hơn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thôi đi, ảnh làm sao mà tới được.”
Tề Việt: “Mày quên tao là cái gì của mày rồi đấy à? Tao là thần tình yêu của mày đó nha! Mày đã đến rồi thì anh ta nhất định sẽ tới! Thật sự!”
Phàn Kỳ vậy mà lại bắt đầu tin tưởng mấy câu vớ va vớ vẩn của Tề Việt, dù sao thì lần trước Tề Việt nói câu nào là thiêng câu đó.
Chẳng qua cậu vẫn giả vờ: “Tao thử hỏi xem sao? Sẽ trả lời mày ngay.”
Quả nhiên, sau khi cắt đứt cuộc gọi, Phàn Kỳ đã lập tức đi tìm chị Dương.
Sau khi hỏi chị Dương xong, Phàn Kỳ vội vội vàng vàng nhắn tin trả lời tề Việt.
Cuộc sống ấy hả, nói cho cùng phải có chút kích thích, nếu không sống lâu quá sẽ đâm ra nhàm chán.
Đối với cậu mà nói, Hứa Vị Trì tới hay không tới đều rất kích thích.
Vả lại, tới khu du lịch đương nhiên là sẽ được thư giãn, cậu đã làm việc nhiều ngày liên tục như vậy, quả thật phải nghỉ ngơi một chút.
Nhiêu đây lý do là đủ để ngụy biện rồi.
Cho nên cậu rất quang minh chính đại đồng ý với Tề Việt.
Lại lần nữa quay về phòng nghỉ*, Tiểu Huy cũng đã quay lại.
Khi Phàn Kỳ đi tới, thấy Tiểu Huy nhìn chằm chằm điện thoại, dường như hoàn toàn không biết Phàn Kỳ đã vào.
Phàn Kỳ vỗ vai cậu ta một cái: “Xem cái gì mà nghiêm túc vậy.”
Tiểu Huy bị dọa cho giật mình: “Không có gì” nói rồi đưa điện thoại qua cho cậu xem: “Em thấy có một người tên là ‘Fan của Phàn Kỳ’ theo dõi anh, em đang xem xét một chút.”
Phàn Kỳ tò mò: “Làm sao?”
Tiểu Huy lộ ra vẻ mặt khó xử: “Người đó theo dõi rất nhiều thứ liên quan tới anh, bộ phim trước kia anh từng quay nè, super topic của anh nữa, rất nhiều, thoạt nhìn thì đúng là fan anh, nhưng mà…” Tiểu Huy chậc một tiếng: “Anh coi đi, hôm qua mới đăng ký Weibo, mà hôm nay đã có hai vạn người theo dõi, hơn nữa còn là cái loại dùng tên anh để đặt tên nick đó, mặc kệ sau này đăng giải thích thế nào, đối với anh cũng đều không tốt, anh hiểu chứ.”
Phàn Kỳ à một tiếng, tức khắc hiểu rõ: “Anti-fan?”
Tiểu Huy lắc đầu: “Em cũng không biết, chỉ đơn giản là có chút hoài nghi thôi.”.