Đừng Nói Nhiều Tới Theo Đuổi Em Đi!


Nếu phải nói xem Hứa Vị Trì đã để lại cho Phàn Kỳ ấn tượng như thế nào. 
Kỳ thật đã chẳng còn bao nhiêu nữa.

Nói cho cùng thì, đã gần chín năm rồi hai người không gặp nhau. 
Lúc trước hai người ở bên nhau vỏn vẹn hai tháng, vội vội vàng vàng.

Khi đó là gần cuối thời gian dậy thì của cậu, ngoại trừ làm ra vài chuyện khác người một chút, cũng không thể làm được cái gì khác. 
Lần đầu tiên yêu đương gặp được một người như Hứa Vị Trì, Phàn Kỳ cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay cảm thấy đau khổ.

Sau này quả thật cậu cũng từng tìm đối tượng thử yêu đương, nhưng một lần thử là một lần thất bại, còn chưa bắt đầu đã cảm thấy chẳng đi về đâu.
Sau này cậu bắt đầu đóng phim, bận rộn đến mức không còn thời gian suy nghĩ.

Lúc này, cậu mới cảm thấy vì quên đi Hứa Vị Trì mà tìm người khác là việc ngu ngốc đến thế nào. 
Đã vậy còn tìm người không giống Hứa Vị Trì thì không được, lại càng ngốc hơn.
Tuy rằng lúc còn ở bên nhau, cậu và Hứa Vị Trì không phải chung sống quá hòa bình, nhưng lúc chia tay lại vô cùng hòa bình.

Hôm chia tay, họ đã làm chuyện thuần khiết nhất trong mấy ngày trở lại đó – một cái ôm đơn giản. 
Sau đó, cậu tặng quà chia tay cho Hứa Vị Trì.

Quà là một con dấu nhỏ, trên con dấu có tên Phàn Kỳ.
Con dấu đó, cho dù là hình dạng bên ngoài, hay là từng đường nét trên mặt dấu, đều là Phàn Kỳ tự tay khắc nên.

Cậu luôn cảm thấy món quà của mình có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. 
Quan trọng là con dấu kia rất nhỏ, gần như chỉ to bằng ngón tay cái.

Những món đồ thủ công nhỏ đều cần sự tinh xảo, làm rất khó.

Mà làm càng khó, thì càng có cảm giác quý giá.
Không biết là trong lòng hiểu rõ mà không nói, hay chỉ đơn giản là nhất thời tặng đại cho có, Hứa Vị Trì cũng tặng quà chia tay cho cậu. 
Kẻ nghèo tặng đồ thủ công, người giàu tặng hàng xa xỉ.

Hứa Vị Trì tặng Phàn Kỳ một chiếc đồng hồ.

Sau khi chia tay Phàn Kỳ mở mạng lên tìm giá đồng hồ cũng rất bất ngờ.

Cậu còn muốn quay lại ôm đùi Hứa Vị Trì, cũng đột nhiên cảm thấy đồ mình tặng quý giá cái nỗi gì chứ QAQ
Chuyện cũ thôi cứ để gió cuốn bay đi vậy. 
Sau khi Hứa Vị Trì đi Úc, Phàn Kỳ có lẽ cũng giống như Tề Việt hôm nay, ôm đồng hồ buồn khổ mất vài ngày.

Khi đó cậu chỉ vừa mới 19 tuổi, mới tốt nghiệp cấp 3, căn bản chưa từng trải qua sóng to gió lớn.

Một lần chia tay, bắt đầu làm những chuyện điên rồ.
Đoạn thời gian đó, có những hôm rạng sáng, cậu còn đề bút viết mấy bài thơ thất tình cái gì mà vầng trăng cô đơn giữa ngàn sao, còn cẩn thận gieo vần.

Cứ như thể ngày mai sẽ có nhà xuất bản tìm cậu ra sách vậy, vô cùng cẩn thận nghiêm túc mà viết. 
Lúc đầu cậu cũng đeo đồng hồ được mấy ngày, nhưng được vài hôm lại đem đi cất. 
Thứ nhất là những người xung quanh cậu không ai biết chiếc đồng hồ này, càng không biết giá trị của nó.


Thứ hai là nó khiến cậu rất khó chịu.

Đeo đồng hồ thêm một giây, cậu lại nhớ Hứa Vị Trì thêm một giây.

Với cả, cậu cứ sợ đồng hồ đụng lung tung.

Mỗi lần đụng trúng chỗ nào, cậu đều phải kiểm tra đi kiểm tra lại thật nhiều lần mới yên tâm.

Đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa luôn. 
Vì các lý do kể trên, trái tim mong manh của cậu thật sự chịu không nổi nữa, cuối cùng vẫn tháo ra, đem giấu đi. 
Lúc cậu vừa thi đại học xong, muốn mua một chiếc điện thoại.

Nhưng khổ nỗi chiếc điện thoại mà cậu thích lại quá đắt, cậu không muốn xin tiền ba mẹ, nên tự mình đi làm gia sư tiếng Anh cho một bạn nhỏ sơ trung. 
Mà Hứa Vị Trì, chính là anh trai của học trò cậu. 
Một quyết định lơ đãng như thế, cũng đã bắt đầu tình yêu đầu đời của cậu.
Chỉ có hai tháng, cậu đã trải qua rất nhiều chuyện. 
Hứa Vị Trì lớn hơn cậu 3 tuổi, cũng mới 22 tuổi, là độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết.

19 tuổi đụng phải 22 tuổi, không đụng ra lửa thì cũng quá xin lỗi cái tuổi này của hai người họ. 
Bây giờ nghĩ lại, hai người khi đó đúng là rất kích thích. 
Mà cuối cùng, cậu cũng mua được chiếc điện thoại mình thích, thậm chí còn thừa tiền mua dụng cụ vẽ tranh cho em trai. 
À không, còn có một cái đồng nữa cơ mà.
Nhìn coi, tốt lắm đúng không?
Một đoạn tình cảm đi qua, ai nhớ thương thì người đó đau khổ.

Mấy năm trước Phàn Kỳ còn không muốn nhớ tới, rốt cuộc đoạn thời gian sau khi chia tay cậu đúng là ngốc quá mà. 
Có điều mấy năm nay cậu đã bình thường trở lại.

Nếu có ai nhắc tới chuyện này, hỏi cậu chuyện lúc trước, cậu nhất định sẽ thoải mái chia sẻ với người ta, cũng sẽ cho người ta xem tác phẩm của cậu.
Nhưng mà có lẽ chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra.

Vì căn bản không ai biết cậu đã từng có một mối tình như thế, ngay cả Tề Việt cũng không biết. 
Khi đó Tề Việt không ở Lâm Thành.

Sau khi thi đại học xong Tề Việt liền đi du lịch vòng quanh thế giới, chơi mệt rồi lại chạy đến hòn đảo của ông ngoại nghỉ ngơi. 
Mãi đến khi trường Đại học khai giảng, hai người mới gặp lại.

Tề Việt vẫn là Tề Việt trước đây, nhưng Phàn Kỳ đã không còn là Phàn Kỳ của ngày trước nữa rồi.
Vì yêu mà điên rồ, khắc tên của đối phương lên eo mình. 
Khi đó Tề Việt còn hỏi Phàn Kỳ, mày đang yên đang lành tự nhiên lại xăm WC lên người làm cái gì?
Phàn Kỳ nói, tao thích cọ WC đó. 
Tề Việt nghe xong thì nở nụ cười, hỏi cậu có thật không? Mày thích cọ WC đến mức nào, mà còn xăm hẳn lên người thế.
Phàn Kỳ nói, vô cùng thích. 
*Hứa Vị Trì 许未迟 = Xǔ wèi chí.

WC là viết tắt của 2 chữ Vị Trì.
Nghĩ vậy, Phàn Kỳ đưa tay nhấn hai cái vào hình xăm.


Sau đó, cậu cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, mặc áo ngủ vào.
Buồn ngủ quá.
Đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau, mãi 11 giờ Phàn Kỳ mới tỉnh.

Lúc ngủ cậu còn sợ Tề Việt gọi nên không tắt chuông điện thoại, không ngờ Tề Việt lại nghĩ thoáng như vậy, ngay cả một tin nhắn cũng không thấy.
Phàn Kỳ còn đang cảm thấy này là chuyện tốt.

Nhưng khi cậu mở WeChat ra, nhìn đến vòng bạn bè của Tần Việt, cậu lại cảm thấy thà rằng Tề Việt cứ gọi điện cho cậu còn hơn. 
Liên tục mười mấy cái status, cứ một tiếng lại đăng một lần.

Hình ảnh vẫn còn đường chéo bản quyền, watermark cũng còn nguyên xi, đúng là ngượng đến mức Phàn Kỳ muốn block tên này luôn. 
Status gần nhất mới đăng cách đây 10 phút, Phàn Kỳ mở hình ra, nhìn cái watermark của @Thuyết Tâm Linh.

Cậu nhíu mày, nhìn lướt qua caption rồi thoát ra. 
Cậu đánh răng, ăn cơm, xem qua thời khóa biểu công ty gửi tới, lại trò chuyện một chút với người đại diện về tiến độ công việc.

Chờ đến khi làm xong hết, có thời gian rảnh cậu mới gọi điện cho Tề Việt. 
Nửa phút sau bên kia mới bắt máy.

Âm thanh ồn ào truyền tới, cậu dời điện thoại ra xa một chút, nghe giọng Tề Việt gọi ở đầu bên kia: “Phàn Kỳ à, sao thế?”
Phàn Kỳ: “Không có gì, vốn định hỏi thăm xem mày còn sống hay đã chết, nhưng xem ra mày chả sao cả.”
Cậu đang định cúp máy, Tề Việt lại gọi: “Ấy ấy, tao có sao, có sao mà!” Tề Việt bên kia dần dần yên tĩnh: “Anh trai ơi tao đang thất tình đó, hôm nay mày có rảnh không?”
Phàn Kỳ: “Không rảnh”.
Tề Việt cười rộ lên, hề hề nói: “Tao biết mày rảnh mà! Tới đây chơi không? Xíu nữa tao gửi định vị cho mày.”
Phàn Kỳ: “Tao không đi đâu.

Tao định ăn cơm xong thì ngủ tiếp, mấy nay chả nghỉ ngơi được mấy.”
Tề Việt: “Thế buổi tối tới được không? Ngủ dậy rồi tới, hôm nay tao ở đây cả ngày, tối mày tới là được.” Tề Việt mềm giọng năn nỉ: “Anh Phàn Kỳ ơi~~”
Phàn Kỳ bên này nhại lại: “Anh Phàn Kỳ ơi~~”
Tề Việt cười rộ lên: “Tụi nó gọi tao rồi.

Giờ tao gửi định vị cho mày, tối mày phải tới đó!”
Phàn Kỳ: “Tối rồi tính.”
Phàn Kỳ thật sự rất buồn ngủ.

Sau khi cúp điện thoại của Tề Việt không bao lâu, cậu lại leo lên giường tiếp tục ngủ, dường như muốn ngủ bù cho tất cả những ngày thiếu ngủ gần đây.

Cậu ngủ thẳng cẳng hết cả buổi trưa, còn tắt chuông điện thoại. 
Lúc cậu tỉnh lại là do bị đói mà tỉnh.

Cậu bật đèn bàn lên, đã hơn 7 giờ tối.

Điện thoại có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Tề Việt. 
Phàn Kỳ tắm rửa đơn giản, lại cầm điện thoại lên đặt cơm, sau đó mới trả lời Tề Việt: Sắp đi rồi. 

Cái tên Tề Việt này, lúc yêu đương thì yêu trúng một thằng điên, lúc độc thân thì chơi với một đám điên.

Bao một phòng riêng ầm ỹ náo nhiệt, cùng nhau chơi đại phú ông, một lần chơi chơi liền vài tiếng đồng hồ. 
Cũng may Tề Việt có tiền, nếu không chẳng ai thèm chơi cái này với cậu ta, còn phải làm bộ vui sướng, xúc xắc nhảy đến con số mình muốn thì diễn như thể trúng xổ số độc đắc. 
Phàn Kỳ chịu đến không phải vì muốn chơi đại phú ông, cũng không phải vì muốn đến chơi cùng Tề Việt, chỉ là cảm thấy như vậy chơi rất vui. 
Lúc cậu đi đóng phim, toàn là quay đến vài tháng không được nghỉ ngơi.

Gặp được đoàn phim nào thú vị chút còn đỡ.

Lỡ gặp trúng đoàn phim nào nhạt nhẽo thì thôi khỏi nói luôn, ngoại trừ đóng phim thì toàn là những thứ chán ngắt. 
Mà đoàn phim lần này vừa hay chính là một đoàn phim vô cùng nhạt nhẽo.

Vì vậy cậu mới muốn đến chỗ Tề Việt chơi, nhìn mấy thứ bạn bè mà bè nhiều hơn bạn kia nỗ lực nịnh bợ Tề Việt. 
Tề Việt có thể xem như dòng nước trong trong giới phú nhị đại mà Phàn Kỳ biết, vẫn còn giữ được dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ta, ai nói gì cậu ta cũng tin. 
Đại khái là biết Tề Việt thích hóng thị phi, bạn bè xung quanh cậu ta rất tích cực tìm dưa cho cậu hóng.

Tìm không thấy thì tự mình bịa, mà Tề Việt nghe cái gì cũng cảm thấy thật cả. 
Lúc Phàn Kỳ đến, mấy người bạn ngồi bên cạnh Tề Việt đang nói chuyện phiếm, quơ chân múa tay, miêu tả vô cùng sinh động, cực kỳ xuất sắc. 
Xét thấy anh bạn nhỏ này mặc quần áo màu xanh lục, chúng ta tạm gọi cậu ấy là Tiểu Lục. 
Tiểu Lục, một cái tên vô cùng tùy tiện như thế, nhưng hình như khá phù hợp với chủ đề hôm nay, nhỉ?
Chờ mong một may mắn, và cũng mong một… điểm dừng. 
* Chú thích: Đây là một câu trong lời bài hát bài Lục Quang 绿光 (Green light) của Tôn Yến Tư.

Còn màu lục là màu gì thì chắc ai cũng biết rồi nhể? =)))
Lúc này Tiểu Lục đang kể lại một câu chuyện xưa.

Chuyện kể về một đôi vợ chồng mới cưới.

Sau đêm tân hôn, hai người tỉnh lại, người chồng phát hiện linh hồn vợ mình đã bị hoán đổi, mà lại còn đổi thành bạn gái cũ mà người chồng yêu nhiều năm. 
Nghe là biết nói nhảm, nhưng miêu tả quá chân thật, biểu cảm quá sinh động, vậy mà lại có thể khiến cậu tin thiệt luôn. 
Câu chuyện của Tiểu Lục vô cùng dài dòng, nhưng thần kỳ là nó lại cực kỳ xuất sắc, rất thích hợp để vừa uống rượu vừa nghe. 
Đang nói đến đoạn linh hồn người vợ sau khi thay đổi có thể trả lời tất cả những chuyện bí mật của bạn gái cũ, điện thoại Phàn Kỳ vang lên.

Cậu dùng ánh mắt chào Tề Việt một tiếng, rời khỏi phòng, ra ngoài nghe điện thoại. 
Người gọi điện là bên phía bộ phim 《 Người thứ hai 》, nói đã gửi ca khúc chủ đề do Hứa Dục hát cho cậu, còn nói hai ngày nữa phải đến Loan Thị tuyên truyền, dặn cậu đừng quên. 
Phàn Kỳ nói được, đối phương liền cúp điện thoại. 
《 Người thứ hai 》là bộ phim cậu diễn vai chính.

Lúc xem được kịch bản cậu cực kỳ thích, cậu và chị Dương tranh thủ mãi mới có được. 
Tháng trước bộ phim mới kết thúc ghi hình.

Đạo diễn rất hài lòng với cậu.

Hôm đóng máy, mọi người đều uống nhiều, đạo diễn kéo cậu tới, vỗ vai cậu, nói với cậu: Phàn Kỳ cậu có thiên phú như vậy, chắc chắn cậu sẽ nổi tiếng!
Cái câu “Cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng” này, mấy năm nay Phàn Kỳ đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Lúc đầu còn có chờ mong.

Dù sao bất kỳ người nào đã từng hợp tác với cậu cũng đều đánh giá cậu rất có năng lực.

Nhưng dần dần, cậu mới hiểu ra. 
Nổi tiếng hay không, kỳ thật thiên phú chiếm tỉ lệ cũng không lớn mấy.
Vốn dĩ cậu có thể tiến vào giới giải trí cũng là đánh bậy đánh bạ.

Lúc đầu vốn chỉ muốn kiếm chút tiền, nổi tiếng hay không nổi tiếng gì gì đó, cậu không quá để tâm. 
Nghĩ một chốc, không hiểu sao lại có chút muốn khóc. 

Phàn Kỳ chỉ cho phép mình phiền muộn hai giây.

Cậu cất điện thoại vào, suy nghĩ mình vẫn nên quay về nghe tiếp câu chuyện hoán đổi linh hồn lúc nãy đi. 
Hành lang này rất dài, vừa rồi vừa đi vừa nghe điện thoại nên không cảm thấy.

Lúc này để ý mới phát hiện, hóa ra cậu đã đi rất xa. 
Quán bar này cách âm rất tốt, cách một cánh cửa là đã không nghe được âm thanh bên trong nữa, cho nên giờ phút này bên ngoài hành lang thật yên tĩnh. 
Tấm thảm dày dường như xóa đi tiếng bước chân của Phàn Kỳ.

Lúc đi ngang qua một cái ban công hướng ra ngoài, dư quang cậu liếc thấy một bóng người đang đứng nơi đó gọi điện thoại. 
Lại đi thêm hai bước, Phàn Kỳ đột nhiên dừng bước chân. 
“Gửi số điện thoại của bên đó cho tôi, tôi tự liên hệ.”
Giọng nói trầm thấp rất quen thuộc, nhưng lại vô cùng xa xôi.

Phàn Kỳ nhíu mày. 
Cậu lùi lại hai bước, chậm rãi quay đầu.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, sườn mặt vô cùng quen thuộc đập vào mắt Phàn Kỳ. 
Ể?
Ể? Ể? 
Sau khi xác nhận được đối phương là ai, trái tim Phàn Kỳ nhảy lên thình thịch.
Người đàn ông đứng trên ban công vẫn đang nói chuyện điện thoại, nhưng Phàn Kỳ đứng phía sau anh thì lại không bình tĩnh nổi. 
Phàn Kỳ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định dựa vào bức tường bên kia hành lang. 
Bên cạnh bức tường vừa hay có một cây cột.

Phàn Kỳ đối diện với ban công, khuỷu tay chống tường, bàn tay nắm lại chống đầu, một tay khác chống eo, chân bắt chéo, nhìn chằm chằm chiếc gáy của người đàn ông trước mặt. 
Nhưng vài giây sau, Phàn Kỳ tự nhiên lại cảm thấy không ổn.

Tư thế này hình như có hơi quyến rũ quá thì phải, mông cậu còn rất vểnh nữa chứ.
Nghĩ thế, cậu đứng thẳng dậy, tay bắt chéo trước ngược, bày ra tư thái xem kịch. 
Cậu đứng đó một lúc, người đứng nơi ban công vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong. 
Phàn Kỳ lại nghĩ, lại cảm thấy không đủ.

Cậu cởi áo khoác ra một chút, nhưng không cởi hết, treo hờ hững trên cánh tay. 
Đầu mình có ngẩng cao quá không nhỉ?
Ngẩng một chút là được rồi, ngẩng cao quá nhìn ngu lắm. 
Buổi tối phải ăn mặc tùy ý một chút. 
Phàn Kỳ sửa sang lại tóc tai một chút, cảm thấy hình như hôm nay mình không đủ đẹp trai.
Nhưng mà cũng còn may, quần áo hôm nay là quần áo mới mua, cũng coi như tạm được. 
Phàn Kỳ lại nhìn chằm chằm cái gáy trước mặt.
Gọi điện thoại gì mà gọi lâu vậy trời!
Lại thêm một phút! Cuối cùng thì, người kia cũng hạ điện thoại xuống. 
Phàn Kỳ lập tức thủ thế, nhìn đối phương quay người lại. 
Đại khái là không đoán được đằng sau mình có người, Phàn Kỳ thấy anh sau khi quay lại thì hơi dừng một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi, còn không thèm liếc nhìn một cái. 
Ngay lúc Phàn Kỳ đang thì thầm trong lòng “Toang!”, người đàn ông vừa định rời đi bỗng nhiên dừng lại. 
Bốn mắt nhìn nhau, Phàn Kỳ câu môi cười với anh, còn nháy mắt một cái. 
“Anh Vị Trì, trùng hợp ghê.”
Hứa Vị Trì đứng trước mặt Phàn Kỳ không cười lại với cậu.

Mà, tay anh đột nhiên run lên, chiếc điện thoại trên tay vốn đang định bỏ vào túi rơi xuống đất. 
Phàn Kỳ dùng ánh mắt xem kịch nhìn chiếc điện thoại nằm lăn lóc, cũng lễ phép lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Điện thoại lăn nửa vòng, an ổn nằm trên mặt đất. 
Phản ứng này Phàn Kỳ cực kỳ thích. 
Chỉ đáng tiếc là, nếu không có thảm nữa thì lại càng thích hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận