“Em cứ ngồi ở chỗ này đó, anh à, anh có muốn hôn em không?”
Lúc nghe được lời này của Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì im lặng nhìn Phàn Kỳ phải đến nửa phút.
Trong nửa phút này, hai người vẫn cứ như thế, Hứa Vị Trì bất động, Phàn Kỳ ngồi chờ anh.
Những được một lúc thì Phàn Kỳ bỗng cảm thấy không ổn lắm.
Cậu lỗ mãng leo qua, thật ra không ngồi vững lắm, lúc này chân bắt đầu run lên.
Cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ bị chuột rút mất.
Muốn ném người ra khỏi xe hay muốn đánh người thì làm nhanh lên!
Mà cả Tề Việt và Phàn Kỳ đều không ngờ tới, đáp án của Hứa Vị Trì lại là một nụ hôn.
Hôn rất tàn nhẫn, anh dứt khoát giữ đầu Phàn Kỳ lại, kéo cậu tới, bắt đầu cắn.
Kỳ thật Phàn Kỳ cũng không nhớ rõ cảm giác lúc đó thế nào.
Hứa Vị Trì hôn rất nhanh, đến nhanh đi cũng nhanh, cậu còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Vị Trì đã đẩy cậu ra.
Sau đó Hứa Vị Trì tháo dây an toàn, ôm eo cậu bưng ra khỏi xe.
Sau khi Phàn Kỳ xuống xe vẫn còn lảo đảo một chút, đợi ổn định lại thì Hứa Vị Trì đã đóng cửa xe, dùng tốc độ ánh sáng khởi động xe chạy mất.
Cả một bầu trời hoang mang trong lòng Phàn Kỳ, nhưng cậu cũng rất đắc ý.
Tuy có vẻ quá trình không được vui sướng cho lắm, nhưng kết quả đã giúp cậu chứng minh một chuyện.
Hứa Vị Trì thích cậu.
Hứa Vị Trì thích cậu đó á á á!
Trên đường về, mỗi lần bước thêm một bậc cầu thang, Phàn Kỳ đều tự nói với mình một câu: Hứa Vị Trì thích mình.
Anh ấy thích mình.
Ảnh thích mình.
Hí hí hí hí.
Sau khi về nhà soi gương, cậu mới phát hiện môi dưới bị rách.
Nhưng cũng không sao, ai bảo Hứa Vị Trì thích cậu làm gì?
Niềm vui sướng này quấn lấy cậu cả đêm.
Mãi hôm sau đến nhà dạy kèm, nghe bảo Hứa Vị Trì không có ở nhà, niềm vui ấy mới dần dần tan mất.
Hứa Vị Trì không ở nhà, chuyện này kéo dài tới vài ngày, đến mức Phàn Kỳ từ vui mừng biến thành lo lắng, rồi từ lo lắng biến thành khổ sở.
Ngay cả Hứa Dục cũng không biết anh mình đi đâu, cũng đủ để chứng minh rõ ràng Hứa Vị Trì đang trốn cậu.
Lại thêm mấy ngày sau, Phàn Kỳ cảm thấy mình không thể chờ được nữa, nên đã chủ động xuất kích luôn.
“Em ấy đứng ở cửa nhà đợi tôi, 1 giờ sáng rồi còn chưa chịu về nhà.” Trong một căn phòng khác, Hứa Vị Trì cũng đang kể lại.
Quả thật lúc đó Hứa Vị Trì đang trốn Phàn Kỳ.
Mấy ngày nay, mỗi khi nghĩ đến khoảnh khắc anh đặt nụ hôn lên môi Phàn Kỳ, anh đều cảm thấy mình thật là khó hiểu.
Hôm đó Hứa Vị Trì tiếp khách nên phải đi uống rượu, uống mãi đến giờ này mới chịu về.
Có lẽ Phàn Kỳ cảm thấy đằng nào Hứa Vị Trì cũng sẽ về nhà, nên mới ôm cây đợi thỏ ở cửa nhà anh.
Lúc Hứa Vị Trì và trợ lý của anh đi lên, bỗng phát hiện Phàn Kỳ đang ngồi ôm gối, còn ngáp một cái.
Phàn Kỳ thấy Hứa Vị Trì, cậu còn chưa ngáp xong đã lập tức đứng lên.
Ngồi hơi lâu, nên lúc đứng lên chân Phàn Kỳ đã tê mỏi, đứng không được vững.
Hứa Vị Trì cau mày nhìn Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cười haha, nói: “Trùng hợp ghê, gặp được anh ở chỗ này.”
Hứa Vị Trì hỏi cậu: “Sao còn chưa về? Cậu ở đây làm gì?”
Không khí hình như có gì đó là lạ, trợ lý bên cạnh lập tức nhỏ giọng nói một câu “Tôi đi trước” với Hứa Vị Trì, sau đó nhanh chóng chuồn đi.
Trên hành lang chỉ còn lại hai người.
Vừa nghe Hứa Vị Trì hỏi một câu như vậy, Phàn Kỳ tức khắc lộ vẻ mặt tủi thân, cũng nặn ra chiếc má lúm đồng tiền của mình.
Lúc này, thứ Hứa Vị Trì không muốn nhìn thấy nhất chính là lúm đồng tiền của Phàn Kỳ.
Mà cái người khoe lúm đồng tiền còn vô cùng đúng tình hợp lý mà nói: “Chờ anh đó, chứ sao nữa!”
Trong nháy mắt, hành lang lại trở nên yên tĩnh.
Vài giây sau, Hứa Vị Trì bước tới một bước, tên nhóc vừa mới hùng hồn trả lời, lúc này lại rụt người một chút, tựa sát vào cửa.
Hứa Vị Trì tiến lại gần, Phàn Kỳ càng bối rối, giọng cũng mềm mại hơn nhiều: “Đã lâu rồi không gặp anh.
Em rất nhớ anh, không biết bao giờ mới có thể gặp lại anh, nên em chỉ còn cách ngồi đây chờ thôi.” Cậu nói xong thì nắm lấy một chút góc áo của Hứa Vị Trì.
Hứa Vị Trì bất động, cũng không dám nhìn Phàn Kỳ.
Nhưng trong lòng anh lúc này, có lẽ vì những lời đường mật của Phàn Kỳ mà hơi ngứa ngáy.
Rất lâu sau, anh mới lấy chìa khóa ra mở cửa, hai người cùng bước vào.
“Anh ơi, anh uống rượu à?” Sau khi vào nhà, Phàn Kỳ hỏi Hứa Vị Trì.
Hứa Vị Trì nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lại đi thêm vài bước, Phàn Kỳ đột nhiên nói: “Anh ơi, em thích anh.”
Hứa Vị Trì dừng chân, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Phàn Kỳ là người lúc nào cũng có thể chọc giận Hứa Vị Trì.
Lúc nãy ở cửa, khi vừa nhìn thấy cậu, trong lòng anh đã có chút tức giận, mà giờ Phàn Kỳ còn nói những lời này.
Anh quay đầu nhìn Phàn Kỳ, lại thấy vẻ mặt Phàn Kỳ giống phạm nhân sắp bị xử tử hình, lo lắng, sợ hãi, nhưng lại cũng như chẳng còn gì để mất.
Sô pha đang ở ngay trước mắt, dưới tác dụng của cồn, máu dồn lên não, Hứa Vị Trì đột nhiên nắm lấy tay Phàn Kỳ, đẩy cậu ngã xuống sô pha.
Lúc lý trí đã không còn thì chẳng cái gì có thể cản trở được nữa.
Chớp mắt, anh đè cả người lên.
Ánh đèn mờ mờ tối, Hứa Vị Trì nhìn chằm chằm đôi mắt Phàn Kỳ, dường như bao nhiêu máu mà trái tim vận chuyển cũng không đủ, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Hứa Vị Trì hỏi Phàn Kỳ: “Rốt cuộc em muốn cái gì đây?”
Phàn Kỳ nở một nụ cười vô cùng trong sáng với anh: “Anh ơi, em muốn ở bên anh, có được không?”
Huyệt thái dương càng đập mạnh hơn bao giờ hết.
Anh cũng không biết bản thân đang giận Phàn Kỳ, hay là giận chính mình.
Mãi một lúc lâu sau, Hứa Vị Trì mới nói: “Hai tháng nữa thôi, tôi sẽ phải đi Úc, có thể nhiều năm sau mới trở về, cũng có thể không bao giờ về nữa.”
Có lẽ đã nghe chuyện này từ chỗ Hứa Dục, nên ánh mắt Phàn Kỳ cũng không hề ngạc nhiên, thậm chí cậu còn nói: “Vậy chúng ta hãy quý trọng hai tháng này được không? Hai tháng này anh với em hãy sống thật vui vẻ là được, chuyện sau này thì sau này hẵng tính.”
Hứa Vị Trì bật cười: “Hai tháng sao?”
Phàn Kỳ không lúng túng, khẽ gật đầu: “Dạ.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Sau đó thì sao? Sau này em muốn tôi phải coi em là gì đây? Là giáo viên dạy kèm của Hứa Dục, là bạn của tôi, hay là người yêu cũ của tôi?”
Phàn Kỳ không cần suy nghĩ trả lời ngay: “Em chọn cái cuối cùng.”
Hứa Vị Trì chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu: “Đây là do em chọn.”
Phàn Kỳ: “Đây là do em chọn.”
Hứa Vị Trì hạ tầm mắt, sau đó cúi đầu xuống.
Nhưng giây tiếp theo, Hứa Vị Trì lại dùng tay che miệng Phàn Kỳ, chỉ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của chính mình.
Phàn Kỳ mở mắt, thấy Hứa Vị Trì thở hổn hển rất lâu, tay chống trán, có chút khổ sở mà nói: “Không thể như vậy được.”
Rất nhanh, Hứa Vị Trì đã đứng lên, cầm điện thoại lên gọi điện, nói với bên kia: “Cậu mau quay lại đây, đưa Phàn Kỳ về.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Vị Trì cầm ly nước trên bàn lên, một hơi uống cạn.
Phòng khách lại rơi vào yên tĩnh.
Vài giây sau, một tiếng cười lạnh vang lên từ sô pha.
“A” Phàn Kỳ nâng cánh tay, che kín đôi mắt mình: “Sao anh bướng thế nhỉ?”.