Lâu lắm rồi Phàn Kỳ không được nghe hai chữ “Chó con” này.
Lúc hai người mới quen nhau, Phàn Kỳ rất thích cắn Hứa Vị Trì, bất kể thời gian, bất kể vị trí.
Nhiều khi hứng lên tự nhiên cắn, thích cắn chỗ nào thì cắn chỗ đó, xuống miệng không chút lưu tình.
Lúc đó đang vào mùa hè, ăn mặc kín đáo lắm cũng chỉ áo sơ mi là cùng, không mặc nhiều hơn được, vậy nên không che được từ cổ trở lên.
Lúc đầu Hứa Vị Trì cũng không nói với Phàn Kỳ chuyện này, để mặc Phàn Kỳ cắn.
Nhưng chắc do anh nuông chiều Phàn Kỳ quá, dẫn đến cậu càng được nước lấn tới, còn cảm thấy trên người Hứa Vị Trì có ấn ký của cậu thì càng hấp dẫn.
Thậm chí nhiều đến mức Hứa Vị Trì còn phải bắt đầu nghiên cứu phấn che, mua đủ loại đồ trang điểm lớn nhỏ về nhà.
Phàn Kỳ có đủ cơ sở để hoài nghi Hứa Vị Trì cũng rất thích bị cậu cắn, nhưng lúc cậu hỏi thì Hứa Vị Trì không chịu thừa nhận.
Sau có lẽ là do quá phiền toái, Hứa Vị Trì thường xuyên phải mang theo vết tích của cậu đi làm, nên được mấy hôm thì cuối cùng anh cũng mở miệng, nghiêm túc bàn về tính nghiêm trọng của chuyện này với Phàn Kỳ.
Đối với chuyện công việc của Hứa Vị Trì, Phàn Kỳ vẫn rất ngoan, nghe anh nói vậy cũng nghe lời, đêm đến thì kiềm chế lại.
Cũng không biết cậu lấy tự tin ở đâu ra, cứ suốt ngày lo lắng mình sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp Hứa Vị Trì, chỉ sợ mình sẽ trở thành Đát Kỷ của Hứa Vị Trì.
Hồi đó, Hứa Vị Trì rất thích gọi Phàn Kỳ là “Phàn chó con”.
Mỗi lần Phàn Kỳ sáp lại chỗ Hứa Vị Trì há miệng, Hứa Vị Trì đều gọi cậu là “Phàn chó con, Phàn chó con.”
Mà mỗi lần Hứa Vị Trì gọi Phàn chó con, đương nhiên Phàn Kỳ sẽ làm chuyện mà con chó con nên làm.
Phải thừa nhận là hôm qua Phàn Kỳ cũng hơi nghịch, nhưng do cậu uống rượu, nên cũng không biết mình đã cắn anh từ khi nào.
Hứa Vị Trì kéo chiếc ghế bên cạnh cậu rồi ngồi xuống, cầm một chiếc ly lên rót nước, không liếc Phàn Kỳ lấy một cái.
Rõ ràng đêm qua ** người ta muốn ná thở, hôm nay lại làm như không quen, Khương Chỉ Ninh bên cạnh nhìn còn muốn đấm.
Phàn Kỳ đặt cốc nước trong tay xuống, quay sang hỏi Hứa Vị Trì: “Anh ăn chưa?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Khương Chỉ Ninh ngồi đối diện nhanh nhảu chen vào: “Nãy giờ cậu vẫn đang làm việc trong phòng, gọi thế nào cũng không chịu xuống, ai ngờ tôi vừa gọi một cái là xuống luôn.”
Phàn Kỳ hơi nhíu mày, có chút không hiểu lời này của Khương Chỉ Ninh là ý gì.
Nhưng Hứa Vị Trì thì hiểu rất rõ, anh và Khương Chỉ Ninh cùng lúc liếc nhìn Phàn Kỳ.
Quá mờ ám, Phàn Kỳ không khỏi cảm thấy chuyện này liên quan tới cậu.
Đúng lúc này thì bít tết của Phàn Kỳ được mang lên, cậu hỏi Hứa Vị Trì: “Anh muốn ăn không? Em chia cho anh một nửa.”
Khương Chỉ Ninh đột nhiên bật cười.
Phàn Kỳ vô cùng nghi hoặc nhìn Khương Chỉ Ninh: “Sao thế?”
Khương Chỉ Ninh nói: “Cậu hỏi thì cứ hỏi thôi, còn nhìn chằm chằm vào hầu kết của người ta làm gì?”
Phàn Kỳ à một tiếng: “Tôi chỉ nhìn xem vết chó con cắn có nghiêm trọng không thôi.”
Hứa Vị Trì nghe vậy thì ngẩng đầu, để lộ ra vết cạo gió cho Phàn Kỳ xem: “Có nghiêm trọng không?”
“Cũng hơi hơi á.” Phàn Kỳ nói: “Anh đi tìm Hiểu Hiểu mượn lọ kem che lại đi.”
Khương Chỉ Ninh cười càng lớn hơn.
Khương Chỉ Ninh nhìn vào mắt Phàn Kỳ: “Ý, cậu nói cũng đúng ha.” Rồi lại liếc Hứa Vị Trì: “Có cho tôi theo đuổi không?”
Hứa Vị Trì một phát chặt luôn: “Không cho.”
Phàn Kỳ và Khương Chỉ Ninh trăm miệng một lời.
“Tại sao?”
“Tại sao?”
Hứa Vị Trì giơ cái ly trong tay lên: “Hai người không hợp.”
Khương Chỉ Ninh dáng vẻ nhàn nhã nói: “Tôi cảm thấy rất hợp là đằng khác.
Phàn Kỳ, cậu sắp vào đoàn đúng không?”
Phàn Kỳ: “Anh đào nửa ngọt ấy à?”
Khương Chỉ Ninh: “Đúng vậy.”
Phàn Kỳ: “Cũng sắp rồi.”
Khương Chỉ Ninh: “Không chừng chúng ta có thể gặp nhau ở đoàn phim đấy.”
Phàn Kỳ kinh ngạc: “Thật á?”
Khương Chỉ Ninh: “Hôm qua tôi mới liên hệ với đạo diễn của các cậu, đợi khi nào về công ty tôi sẽ cùng mọi người…” Khương Chỉ Ninh nói đến đây lại đột nhiên bật cười, rời tầm mắt từ người Phàn Kỳ sang Hứa Vị Trì: “Không nói nữa không nói nữa, tôi cút liền đây, được chưa?”
Phàn Kỳ nghe vậy quay lại nhìn Hứa Vị Trì, thấy Hứa Vị Trì vẫn đang cúi đầu chuyên tâm uống nước.
Khương Chỉ Ninh đứng lên, hỏi Hứa Vị Trì: “Tôi gọi thêm cho cậu phần bò bít tết nhé?”
Hứa Vị Trì đặt ly nước xuống cái “cạch”: “Không cần, tôi ăn chung với em ấy.”
Khương Chỉ Ninh cười: “Được rồi.”
Khương Chỉ Ninh cầm chiếc mũ trên bàn, đẩy ghế vào, nhưng không đi ngay, mà hơi mỉm cười gõ xuống bàn ngay trước mặt Hứa Vị Trì, gọi anh: “Hứa Vị Trì.”
Hứa Vị Trì ngẩng đầu nhìn Khương Chỉ Ninh.
Khương Chỉ Ninh thoáng liếc mắt về phía Phàn Kỳ, ngữ khí lớn hơn một chút: “Ngày mai cậu đi rồi, ông đây không khách khí nữa đâu.”
Hứa Vị Trì cắn răng một chút, lại đặt ly nước xuống, giương mắt nhìn Khương Chỉ Ninh: “Muốn đánh nhau phải không?”
Khương Chỉ Ninh lập tức đứng thẳng, vừa chạy đi vừa nói: “Ha ha ha, ai mà dám.
Bye!”
Mãi đến khi Khương Chỉ Ninh đã chạy xa tít, Phàn Kỳ vẫn đang ngồi mân mê đĩa bít tết trước mặt.
Tuy rằng Hứa Vị Trì rất hay nổi giận với cậu, nhưng Phàn Kỳ luôn biết thu tay đúng lúc.
Hơn nữa, cậu cũng nhìn ra được, mỗi lần Hứa Vị Trì nổi giận với cậu vẫn luôn đong đầy tình yêu, chỉ cần cậu không làm gì quá đáng, Hứa Vị Trì cũng không làm gì được cậu.
Nhưng Hứa Vị Trì nổi giận với người khác thì không giống vậy.
Lúc đó mới thật sự là nổi giận.
Phàn Kỳ đã từng thấy anh nổi giận với trợ lý.
Từng thấy anh nổi giận với cấp dưới.
Cũng từng thấy anh nổi giận với những kẻ bắt nạt Phàn Chính.
Nhưng dù sao đi nữa, Hứa Vị Trì là người có giáo dưỡng, lúc anh nổi giận sẽ không lớn tiếng quát mắng, chỉ biết dùng ánh mắt hung dữ nhìn người ta, khiến đối phương không dám nói lời nào.
Có điều tình huống lúc nãy vẫn ổn chán, Phàn Kỳ có thể nghe được trong đó còn có chút đùa giỡn, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy.
Haiz.
Cậu vẫn là hồng nhan họa thủy mà.
Vì thế, trong quãng thời gian trầm mặc này, Phàn Kỳ yên lặng cắt thịt bò trên đĩa.
Cực kỳ công bằng luôn, cắt thành 20 miếng, Hứa Vị Trì 10 miếng, cậu 10 miếng.
“Anh ơi,” Phàn Kỳ đẩy đĩa qua: “Ăn nè.”
Ánh mắt Hứa Vị Trì ôn nhu hẳn đi.
Lúc đưa tay nhận lấy chiếc đĩa từ Phàn Kỳ, một bàn tay khác của anh cũng nâng lên, mu bàn tay chạm nhẹ vào trán Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ theo bản năng rụt về phía sau một chút, mỉm cười nhìn Hứa Vị Trì, lại lộ ra chiếc lúm đồng tiền bé bé xinh xinh.
“Mới sáng ra Hiểu Hiểu đã đi rồi.” Hứa Vị Trì nói.
Phàn Kỳ sửng sốt một chút: “Anh nói cái này với em làm gì?”
Hứa Vị Trì: “Để em đừng có nhớ thương người ta nữa.”
Lỗ tai Phàn Kỳ nháy mắt đỏ lên: “Làm gì có.” Phàn Kỳ nói xong lại hỏi: “Làm sao anh biết người ta đi rồi? Anh quan tâm cô ấy thế?”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ: “Khương Chỉ Ninh nói với anh.”
Phàn Kỳ: “Ồ.”
Hứa Vị Trì nói: “Anh đã nói với Khương Chỉ Ninh, sau này chỗ nào có Hiểu Hiểu thì đừng gọi anh tới.”
Phàn Kỳ cười trộm trong lòng, nhưng miệng thì vẫn hỏi: “Sao thế anh?”
Hứa Vị Trì: “Phiền.”
Lại kể chuyện chín năm trước, khi đó bên cạnh Hứa Vị Trì có rất nhiều người theo đuổi, nam nữ đều có, Phàn Kỳ cũng gặp được rất nhiều lần.
Có điều Hứa Vị Trì chẳng lần nào để Phàn Kỳ phải lo lắng.
Cho dù Phàn Kỳ có phát hiện hay không, anh đều xử lý chu toàn, hơn nửa chỉ cần Phàn Kỳ hỏi, Hứa Vị Trì đều sẽ thành thật trả lời.
Nào là đi công tác gặp, nào là đối tác, nào là bạn học đại học, sau này nếu có thể tránh nhất định sẽ tránh, không lén lút gặp gỡ, công việc kết thúc nếu không có việc cần thì sẽ không gặp lại.
Vân vân mây mây.
Bạn nhỏ này hiểu chuyện quá thể.
Vậy nên Phàn Kỳ chả mấy khi có cơ hội ghen tuông, cứ hễ gặp phải thì chỉ vài ba câu đã bị Hứa Vị Trì hóa giải.
Sau đó chuyện này xảy ra quá nhiều lần, Phàn Kỳ bắt đầu hơi hoang mang.
Cậu cũng cảm thấy không hiểu mình có tài đức gì để được Hứa Vị Trì yêu thương, trong vô số kẻ theo đuổi anh, anh lại chọn cậu.
Cậu chỉ là một thằng nhóc vừa tốt nghiệp cấp 3, chẳng có gì trong tay trừ một tờ giấy thông báo trúng tuyển của trường đại học.
Mà những người đó đều là những người xuất sắc ở một mặt nào đó.
Cậu suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu được, quyết định không nghĩ nữa, chọn một đêm khuya tĩnh lặng khiêm tốn hỏi Hứa Vị Trì, tại sao lại là em.
Hôm đó, Hứa Vị Trì nói với Phàn Kỳ: “Bởi vì em rất đơn thuần.”
Phàn Kỳ: “Hở?”
Hứa Vị Trì lại nói: “Em là mặt trời của anh.”
Trước đó Phàn Kỳ còn nghĩ Hứa Vị Trì sẽ trả lời kiểu, thích lúm đồng tiền của em, thích đôi mắt em, thích thân thể em gì gì đó, không ngờ lại nhận được một đáp án mơ hồ như thế.
Nhưng mà không cần biết vì sao, chung quy lại thì cậu vẫn là người đặc biệt nhất.
Vì vậy hôm đó Phàn Kỳ nhận được câu trả lời này đã hưng phấn đến mức hát vang đoạn “Ông mặt trời lên cao, anh em cười với em.”
* “Ông mặt trời lên cao, anh em cười với em.”: một câu trong “Bài ca đi học”, một bài hát thiếu nhi của TQ.
“Ca ca” trong câu gốc của bài hát là nói “anh trai”, nhưng mà với Phàn Kỳ thì…
Nhưng mà nói mới nhớ, hồi đó có lần Hứa Dục nói với Phàn Kỳ, anh cậu nhóc dạo này hết muốn nghe cậu nhóc hát rồi, làm Phàn Kỳ áy náy mãi không thôi.
Bên này Hứa Vị Trì còn đang ăn, Phàn Kỳ thì cứ ngồi chăm chú nhìn Hứa Vị Trì.
Ăn được mấy miếng, anh chậm rãi ngẩng đầu, nói với không khí: “Để anh gọi phục vụ tới dọn đĩa đi.”
Anh vừa nói xong đang giơ tay phải lên, lập tức bị Phàn Kỳ kéo lại.
“Anh ơi, anh đút em ăn đi.”
Hứa Vị Trì quay lại nhìn Phàn Kỳ một giây, sau đó mới cúi đầu xắn một miếng.
Phàn Kỳ há miệng: “A~~”
Sau khi đút cho Phàn Kỳ xong, Hứa Vị Trì hỏi: “Hôm qua em đi lúc mấy giờ?”
Phàn Kỳ: “Em cũng không biết, chắc là 4, 5 giờ gì đó.”
Hứa Vị Trì ừ một tiếng, không hỏi tiếp vì sao.
Phàn Kỳ nhai thịt trong miệng rồi nuốt xuống.
Phàn Kỳ: “Mai anh đi rồi à?”
Hứa Vị Trì: “Ừ.”
Phàn Kỳ: “Lần này anh về làm gì thế?”
Hứa Vị Trì nói: “Khu resort này của Khương Chỉ Ninh cũng có một phần là của anh.”
Tâm trạng của Phàn Kỳ đột nhiên như gợn sóng nhấp nhô lên xuống.
Cậu chống cằm, giả vờ bản thân chỉ hỏi bâng quơ: “Anh muốn về nước phát triển à?”
Hứa Vị Trì đột nhiên xắn một miếng bít tết giơ lên, quay sang Phàn Kỳ: “Há miệng nào.”
Phàn Kỳ: “A~~”
Hứa Vị Trì bỏ miếng thịt bò vào miệng Phàn Kỳ, rồi đẩy ly nước trên bàn qua, bất thình lình đánh giá: “Bít tết cũng không tệ lắm.”
Thời gian sau đó, hai người bắt đầu chơi cái trò còn chán hơn cả Thật hay thách.
Phàn Kỳ nhai xong một miếng, Hứa Vị Trì luôn kịp đút một miếng khác.
Được vài lần, Hứa Vị Trì đột nhiên mỉm cười: “Xem anh có giống cho chó con ăn không chứ!”
Phàn Kỳ hơi xoay người, giọng mềm mại hẳn: “Em chính là chó con của anh đó.”
Tay cầm nĩa của Hứa Vị Trì khựng lại một chút.
Ý chết cha.
Hình như hơi lẳng lơ quá thì phải.
Hứa Vị Trì rút nĩa về, cười cười, thấp giọng nói: “Phàn chó con.”
Cứ anh một miếng em một miếng, một đĩa bít tết loáng cái đã hết.
Hứa Vị Trì rút một tờ khăn giấy, thực ưu nhã mà lau miệng.
Đợi anh lau xong, Phàn Kỳ nghiêng người chồm tới.
Hứa Vị Trì liếc mắt một cái đã hiểu Phàn Kỳ đang nghĩ gì.
Anh lại rút một tờ khăn giấy khác, rũ mắt lau cho Phàn Kỳ.
Lau xong, anh giơ tay gọi phục vụ tới, nói gì đó với phục vụ, còn gọi thêm một ly nước ấm.
Cũng đã một giờ chiều, tiếng cười nói xa xa cũng không còn nữa, có lẽ mọi người đều đã trở về nghỉ ngơi.
“Hứa Vị Trì,” Phàn Kỳ ngồi lại đàng hoàng, gọi đầy đủ tên anh, nói: “Em sắp phải đi rồi.”
Hứa Vị Trì dừng một chút, hỏi: “Đi đâu?”
Phàn Kỳ cười: “Em có công việc, chiều em phải về công ty.”
Hứa Vị Trì chớp mắt, tựa như vừa hiểu được điều gì.
Anh chợt nhận ra người trước mắt mình không còn là cậu nhóc mới thi đại học xong của nhiều năm trước, cả cuộc sống chỉ xoay quanh mình anh.
Không ngờ, lần này, em lại là người đi trước.
Hứa Vị Trì hỏi: “Phải đi đóng phim à?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Tuy em là diễn viên, nhưng công việc của em không phải chỉ có mỗi đóng phim, em còn nhiều việc khác phải làm lắm.”
Phàn Kỳ nói xong thì buông tay.
Hứa Vị Trì yên lặng mất vài giây mới hỏi: “Khi nào em đi?”
Đúng lúc này, phục vụ cầm túi đi tới.
Phàn Kỳ nhìn chiếc túi nói: “Ngồi thêm một tiếng nữa rồi đi.”
Không khí xung quanh Hứa Vị Trì lạnh đi mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Anh chậm rãi nhận lấy chiếc túi, nói cảm ơn với nhân viên phục vụ, đoạn lấy đồ từ trong túi ra, đột nhiên giơ tay nhắm ngay đầu Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ suýt chút nữa mà giơ tay đầu hàng theo bản năng.
“Tích.”
Hứa Vị Trì đưa nhiệt kế cho Phàn Kỳ xem, giọng hơi trầm: “Hơi sốt.”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không sao đâu, xíu nữa em đi mua thuốc.”
Hứa Vị Trì nói: “Có thuốc rồi.”
Nghe Hứa Vị Trì nói thế, Phàn Kỳ nhìn thử trong túi, nhưng không thấy gì khác ngoài một chai nước.
Phàn Kỳ: “Thuốc ở…”
Phàn Kỳ còn chưa hỏi xong đã thấy Hứa Vị Trì lục trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ.
Phàn Kỳ không nhịn được bật cười: “Sao anh lại mang cả thuốc trong người thế?”
Trông Hứa Vị Trì hình như không muốn nói chuyện lắm.
Anh thấp giọng ừm một tiếng, thả thuốc vào lòng bàn tay, lại cầm chiếc ly trên bàn.
Trước giờ Phàn Kỳ uống thuốc toàn là uống nước trước, ngậm nước trong miệng rồi mới bỏ thuốc vào.
Như vậy viên thuốc sẽ rơi vào nước, còn chưa kịp động đậy thì đã bị nuốt xuống, nhờ vậy mà Phàn Kỳ không thấy đắng chút nào.
Phàn Kỳ rất sợ đắng, lúc trước Hứa Vị Trì biết chuyện này, nhưng cũng không rõ đến giờ anh còn nhớ không…
Cũng may.
Hứa Vị Trì vẫn nhớ.
Anh mở nắp chai nước, đặt trước mặt Phàn Kỳ, ỉu xìu nói: “Uống một ngụm.”
Phàn Kỳ nghe lời anh uống một ngụm.
Hứa Vị Trì lại bóc một viên thuốc, đưa qua, không nói tiếng nào.
Phàn Kỳ nhận lấy, bỏ vào miệng.
Phàn Kỳ: “……”
Cái gì thế hả?
Trời sắp mưa à?
Sao không khí u ám thế nhờ?.