Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì chơi trò chọn một combo trong menu mà ngày trước hai người đã từng chơi trong một khoảng thời gian khá dài.
Phàn Kỳ không biết là nên cảm thấy may mắn vì mình có trí nhớ tốt kinh người, hay nên cảm thấy bất đắc dĩ vì mình đã khắc sâu tất cả mọi thứ về anh đến vậy.
Ngay cả trước khi nhớ đến Hứa Vị Trì thì đã nhớ đến chuyện combo này rồi.
Không thể không nói, sự ăn ý giữa hai người thật sự quá hoàn mỹ.
Cũng không thể không nói, trí nhớ của Hứa Vị Trì cũng thật tốt.
Phàn Kỳ không cần giải thích nhiều, chỉ cần vừa mở miệng, Hứa Vị Trì đã hiểu ý.
Còn chuyện ăn cái gì…
Quay lại chuyện chín năm về trước một chút…
Lúc ấy, vì để có được những trải nghiệm trên giường tốt nhất có thể, Phàn Kỳ đã lên mạng học hỏi không ít thứ.
Đừng thấy chỉ có hai người, kỳ thật kiểu chơi rất đa dạng, bạn không thể tưởng tượng được nhiều đến mức nào đâu.
Khi đó cuộc sống của Phàn Kỳ chỉ có hai chuyện, thứ nhất là dạy Hứa Dục, còn lại thì chỉ có Hứa Vị Trì.
Vậy nên lúc ấy cậu có rất nhiều thời gian dư dả, cũng đủ để nghiên cứu mấy cái thứ này.
Đúng là nhan sắc hại người mà.
Chỉ trong vòng thời gian mấy ngày, từ một chàng trai ngoan ngoãn nghiêm túc, Phàn Kỳ đã trở nên ngày càng damdang.
Tổng cộng cậu đã thiết kế được 36 combo khác nhau, mỗi combo đều đa dạng, không cái nào giống cái nào.
Cậu vẽ mỗi combo ra giấy A4, đóng dấu, gấp đôi lại, trông như tấm thiệp, chờ đến khi gặp Hứa Vị Trì, hai người củi khô bốc lửa, thì đưa cho anh rút một tấm.
Rút được cái nào thì sẽ làm cái đó.
Nói chuyện ngoài lề một chút, mang giấy ra ngoài đóng dấu thật sự rất mắc, một tấm là một tệ.
Hơn nữa Phàn Kỳ vẫn chưa vẽ phần nội dung, vậy nên trên mỗi tờ giấy chỉ có duy nhất một con số.
Một tấm một tệ, 36 tấm 36 tệ, đối với một học sinh nghèo vừa mới mua dụng cụ vẽ tranh cho em trai mà nói, là phung phí biết nhường nào.
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng làm cậu buồn phiền gì, dù sao đi nữa dùng tiền mua niềm vui vẫn rất đáng giá.
Thế nhưng sau khi ăn xong bữa đầu tiên, Hứa Vị Trì lại nói với cậu, em có thể mang đến công ty anh đóng dấu, đừng có tiêu pha.
Lúc ấy Phàn Kỳ lập tức không vui.
Có lẽ do từng nét trong tờ giấy đều là do tự tay Phàn Kỳ vẽ lên, vậy nên cậu mới ấn tượng sâu sắc đến thế đi.
Vì muốn cho Hứa Vị Trì một niềm vui bất ngờ, Phàn Kỳ không cho anh biết trước nội dung trong giấy.
Nhưng Hứa Vị Trì vốn có thiên phú dị bẩm, rút một tờ giấy ra, chỉ liếc qua 10 giây đã hiểu.
Thế nhưng có đôi khi, lúc không ở nhà Hứa Vị Trì, Phàn kỳ quên mang giấy, Phàn Kỳ dựa vào những gì mình nhớ được mà vẽ lung tung trong không khí cho Hứa Vị Trì xem, tụi mình như như vầy, như vầy rồi như vậy đi.
Vô cùng trừu tượng, nhưng Hứa Vị Trì vẫn hiểu.
Hứa Vị Trì là một người nghiêm túc thân sĩ, thường bị Phàn Kỳ lôi kéo làm đủ thứ trò, đôi khi còn có những chuyện còn quá hơn cả chuyện thiết kế menu, thật dễ khiến người ta hoài nghi, hẳn là cậu đã trộm tìm kiếm không ít thứ trong tab ẩn danh.
Ban đầu, Hứa Vị Trì còn hỏi cậu, em không thấy ngại à?
Sau đó, Phàn Kỳ đều hỏi lại Hứa Vị Trì, mẹ nó, thế lúc anh làm em sao anh không ngại?
Lúc mới vừa biết Hứa Vị Trì, ai mà nghĩ tới anh sẽ $%@& cậu đâu chứ.
Nghĩ lại, lúc đó Phàn Kỳ nuối tiếc Hứa Vị Trì như thế, có lẽ một phần cũng là do kỹ năng giường chiếu của anh.
Ở phương diện này, hai người sao lại hợp nhau đến thế chứ?
Hôm nay là ngày 12, nên hôm nay Hứa Vị Trì chọn combo thứ 12.
Suy nghĩ một chút, hình ảnh đã hiện lên trong đầu Phàn Kỳ, cũng giống như trước kia không cần giấy, Phàn Kỳ làm động tác vẽ mấy đường đơn giản trong không trung cho Hứa Vị Trì xem.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, anh nói: “Được.”
Đã lâu lắm rồi hai người không làm đến vui vẻ như thế.
Sau khi kết thúc, cả thể xác lẫn tinh thần Phàn Kỳ đều mệt đến mức tay chân không nhúc nhích nổi.
Hứa Vị Trì vẫn còn đủ thể lực.
Bộ phận duy nhất còn có thể cử động được trên người Phàn Kỳ là đôi mắt dõi theo bóng dáng anh, thấy anh người đầy mồ hôi mà nhặt chiếc chăn đã rơi trên mặt đất, đắp lại cho Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Vừa thốt lên, Phàn Kỳ mới phát hiện ra giọng mình đã khản đặc.
Hứa Vị Trì nói: “4 giờ 23.”
Phàn Kỳ nhắm mắt lại: “Ồ.”
Thật sự là mệt quá rồi, Phàn Kỳ không còn tinh lực để giữ Hứa Vị Trì lại nữa.
Âm thanh tắm rửa của anh như điệu hát ru nhẹ nhàng, khiến cậu mơ màng ngủ thiếp đi.
Sau đó Hứa Vị Trì làm sao mà lên giường, làm sao mà ôm cậu, cậu không còn biết gì nữa.
Chỉ biết khi tỉnh lại, cổ cậu đã khô rát, toàn thân đều đau nhức, tựa như vừa trải qua một hồi sóng to gió lớn.
Phàn Kỳ hơi trở mình, bàn tay đang đặt trên người cậu liền nâng lên.
“Tỉnh rồi à?” Hứa Vị Trì hỏi.
Phàn Kỳ thấp giọng ừm một tiếng.
Hứa Vị Trì ngồi dậy: “Sao giọng vẫn còn khàn thế?”
Phàn Kỳ: “Kêu quá nhiều đó.”
Hứa Vị Trì bật cười, cũng không rõ là bất đắc dĩ hay là đau lòng cậu mà cười.
Phàn Kỳ xốc chăn ngồi dậy, nhìn điện thoại một chút.
Cậu lướt qua WeChat thấy trong group công ty chỉ có mấy người nói chuyện phiếm, không có chuyện gì lớn.
Thấy vậy, cậu buông điện thoại, lê thân mình đi tắm.
Lúc cậu quay lại, Hứa Vị Trì cũng đã dậy rồi, ngay cả quần áo cũng đã thay xong, đang đứng trước gương thắt cà vạt.
Phàn Kỳ cầm ly nước dựa vào tường, ánh mắt vô cùng lộ liễu mà ngắm Hứa Vị Trì.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong gương, Phàn Kỳ nở nụ cười cho anh xem lúm đồng tiền của mình, còn nháy mắt một cái.
Đôi tay đang thắt cà vạt của anh dừng lại một chút, cúi đầu cười rộ lên.
Kiểu trêu chọc không cần lời nói này thật sự quá khiến người ta ngứa ngáy, không biết Hứa Vị Trì nghĩ như thế nào, còn Phàn Kỳ thì đúng là rất hưởng thụ.
Một người quần áo chỉnh tề nghiêm túc, còn khoác vẻ ngoài cấm dục mà đứng trước gương chỉnh trang y phục, một người ngay cả khăn tắm cũng quấn không đàng hoàng, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng dựa vào tường, trông lộ rõ vẻ lưu manh.
Hai người như vậy đứng trong cùng một không gian, rất khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Trong không khí vẫn còn vương lại mùi vị kích tình chưa tan hết, quấn quít đã đủ khiến lòng người say mê, chứ chẳng cần nói tới hình ảnh Hứa Vị Trì đầy kích thích ở bên kia.
Đôi chân dài thẳng tắp, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, hầu kết gợi cảm, chiếc cằm góc cạnh rõ ràng.
Phàn Kỳ thích chết đi được.
“Anh à, anh quyến rũ em.”
Không hiểu sao, Phàn Kỳ đột nhiên nói một câu như thế.
Hứa Vị Trì lấy chiếc áo khoác từ tủ quần áo ra, khẽ cười: “Thì sao nào?”
Phàn Kỳ chỉ có thể buông tiếng thở dài.
Chuẩn bị kỹ càng như vậy, không cần đoán cũng biết Hứa Vị Trì có việc phải làm rồi.
Không cần chờ đến ngày mai, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
“Không sao cả.” Giọng Phàn Kỳ trở nên u oán: “Anh cũng đâu thể nào cởi quần áo tháo kính ra được.”
Hứa Vị Trì cài hết cúc áo khoác, sau đó mới xoay người, đối diện với Phàn Kỳ, trầm giọng nói: “Lại đây.”
Phàn Kỳ xoay người, tỏ vẻ em đang rất không vui mà bước qua.
Nhưng cậu chỉ mới vừa đi được nửa đường, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Cậu quay đầu lại nhìn, nghe Hứa Vị Trì hỏi: “Ai gọi thế?”
Phàn Kỳ: “Người đại diện của em.”
Hứa Vị Trì: “Em nghe máy trước đi.”
Phàn Kỳ đổi hướng, ngồi xuống bên giường nhận điện thoại.
“Em không ở trong phòng à? Hay là còn đang ngủ thế?” Vừa mới nghe máy, chị Dương đã hỏi.
Phàn Kỳ nói: “Em mới dậy.”
Vừa hay giọng cậu hơi khàn khàn, đúng là giống như vừa mới ngủ dậy thật.
Có điều, chuyện đó đâu ai ngờ, chị Dương nói: “Vậy ra mở cửa đi, chị đang ở cửa này.”
Phàn Kỳ: “……”
Phàn Kỳ đành phải nói thật: “Em không có trong phòng.”
Chị Dương nghi ngờ hỏi: “Vậy em đang ở đâu?”
Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Hứa Vị Trì, còn đang định bịa lý do nào đó, nhưng chưa kịp bịa đã nghe chị Dương hỏi: “Ở chỗ Hứa Vị Trì?”
Phàn Kỳ bật cười: “Dạ.”
Chị Dương nói: “Em cũng ngon quá nhỉ.”, trong lời nói nghe không ra thái độ.
Phàn Kỳ đỡ trán, hỏi luôn: “Sao vậy chị? Có chuyện gì à?”
Chị Dương: “Tối nay có một bài hát phải thu.
Tối chị không ở đây, tư liệu ở bên chị, định mang sang cho em.” Chị Dương bên kia thở dài một hơi: “Thôi em làm gì làm đi, chị đưa cho Tiểu Huy, xíu nữa em đến chỗ cậu ấy mà lấy.”
Phàn Kỳ: “Dạ.”
Chị Dương: “Nhớ chú ý một chút.”
Phàn Kỳ: “Em biết rồi.”
Hứa Vị Trì đặt quần áo Phàn Kỳ ở bên cạnh giúp cậu.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Vị Trì ngồi bên cạnh cậu, hỏi: “Sao thế?”
Phàn Kỳ: “Bị chị Dương phê bình rồi.”
Hứa Vị Trì: “Vì sao?”
Phàn Kỳ: “Không lo làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết làm tình thôi.”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ cười một tiếng, ôm eo Phàn Kỳ: “Anh đang hỏi nghiêm túc đấy.”
“Em đang nghiêm túc mà… A!” Phàn Kỳ đang cảm giác được Hứa Vị Trì đang muốn cù cậu, đành buông súng đầu hàng: “Ha ha, không có gì đâu, chỉ là nói tối nay em phải đi thu âm một bài hát, muốn đưa tư liệu cho em thôi.”
Ngón tay Hứa Vị Trì buông ra, nhưng cánh tay vẫn ôm lấy cậu không buông, Phàn Kỳ thuận thế liền leo qua.
Hứa Vị Trì hỏi: “Thu bài gì thế?”
Phàn Kỳ: “Tối nay thu một bài cho hoạt động của đài truyền hình tỉnh, hát đơn được có ba câu, còn lại là hợp xướng.”
Hứa Vị Trì tò mò cục cưng nhà mình trên mạng thế nào: “Trước giờ có thu bài nào khác chưa?”
Phàn Kỳ: “Có chứ, nhiều lắm, còn có hát cả bài hát cuối phim nữa đó.”
Hứa Vị Trì: “Ở đâu thế?”
Phàn Kỳ: “Anh muốn nghe à?”
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ: “Anh lên xem siêu thoại của em ấy, trên siêu thoại có tổng kết.” Phàn Kỳ nói xong bắt đầu giải thích: “Siêu thoại ấy à, đầu tiên anh phải có tài khoản Weibo, sau đó search cộng đồng siêu thoại, lại search tên em để đến được siêu thoại của em.
Em nghĩ chắc nó ở trên cùng ấy, em nhớ là thế.”
Hứa Vị Trì cứ như một chiếc newbie mới toanh thật sự vậy: “Được.”
Phàn Kỳ thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Hứa Vị Trì, co chân lên, đôi tay vòng lên cổ Hứa Vị Trì: “Anh muốn làm fan của em à?”
Hứa Vị Trì hỏi lại: “Không được sao?”
“Được chứ.” Phàn Kỳ cười cười, chiếc lúm đồng tiền lộ ra trước mắt Hứa Vị Trì: “Vậy anh phải cố lên, cố gắng để em nhìn thấy anh đấy.
Những bạn fan nỗ lực hết mình, rồi một ngày idol nhất định sẽ nhìn thấy.”
Hôm nay Phàn Kỳ cũng không muốn phải tiễn Hứa Vị Trì, vậy nên cậu nói: “Thôi em đi đây, phải đi thu âm rồi.”
Hứa Vị Trì quả nhiên không vui vẻ như lúc nãy nữa, nhưng anh vẫn hỏi: “Có gấp lắm không?”
Phàn Kỳ: “Cũng không gấp lắm, sao vậy anh?”
Hứa Vị Trì: “Nghe anh nói mấy câu thôi.”
Trong lòng Phàn Kỳ đã bắt đầu gào thét, nhịp tim bất giác tăng nhanh, có điều vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh: “Anh nói đi.”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ nhìn cậu: “Em nghiêm túc nghe anh nói này.”
Phàn Kỳ gật đầu: “Em đang nghiêm túc nghe mà.”
Hứa Vị Trì vẫn bất lực nhìn Phàn Kỳ: “Tay em đừng có sờ linh tinh nữa.”
Phàn Kỳ: “Anh nói gì cơ?”
Hứa Vị Trì bật cười, buông tiếng thở dài: “Lấy tay ra nào.”
Lúc này Phàn Kỳ mới chịu nghe lời: “Ò.”
Sau đó, Hứa Vị Trì mở miệng, chậm rãi nói: “Hãy cho anh thêm một chút thời gian.”
Phàn Kỳ nhấp môi, tim đập càng nhanh càng mạnh, thình thịch thình thịch, đến mức cậu sợ Hứa Vị Trì cũng nghe được.
Thế nhưng cậu vẫn giả ngu hỏi lại: “Em không hiểu lắm, anh có ý gì thế?”
Hứa Vị Trì: “Anh biết em hiểu mà.”
Phàn Kỳ sắp nhịn cười không nổi nữa, bèn nghĩ ra một cách, tay lại mò xuống dưới.
Hứa Vị Trì: “……”
Phàn Kỳ: “Anh nói tiếp đi.”
Hứa Vị Trì bất lực nhìn cậu, ánh mắt đầy sự nuông chiều, có lẽ là cảm thấy có nói mấy thì Phàn Kỳ cũng không nghe, bèn không nói nữa, mặc kệ tay cậu nghịch ngợm.
Anh nói tiếp: “Đừng cho người khác cơ hội, được không?”
Vào giây phút này, Phàn Kỳ cứ như bị rớt não, đột nhiên trở nên quật cường một cách vô cùng thiếu đòn: “Dựa vào đâu?”
Hứa Vị Trì không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Ngay cả Phàn Kỳ cũng tự thấy buồn cười, mi ngồi trên chân người ta, tay còn đang đùa giỡn họa mi nhà người ta, vậy mà còn hỏi dựa vào đâu?
Cái đồ lưu manh này.
Phàn Kỳ hắng giọng, hỏi Hứa Vị Trì: “Em còn một vấn đề nữa, anh có còn thích…”
Phàn Kỳ còn chưa nói xong, Hứa Vị Trì đã trả lời: “Thích.”
Phàn Kỳ nghe vậy, không còn kìm được nụ cười nơi khóe môi nữa.
Hứa Vị Trì nói xong lỗ tai đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn cậu, vung tay lên, dứt khoát ôm cậu vào lòng.
Cái thể loại công vừa mạnh mẽ đáng yêu gì thế này.
Chỉ là Phàn Kỳ không ngờ tới, cậu nhịn không được mà cười thành tiếng, tay cũng không nhịn được mà dùng sức.
Thế là…
Trong không gian vang lên 2 giọng nói cùng một lúc…
“Vậy thì được…”
“Shhhhh….”.