Đụng Phải Bà Mai Đẹp Nóng Bỏng

Lúc giữa trưa.

Thời tiết rất nóng, nóng đến nỗi khiến người ta nóng nảy bực bội, hơn nữa càng khiến cho cô khó chịu, thế nhưng trong cái ngày vừa nóng nực vừa buồn chán, vậy mà dưới mặt trời chói chang lại gặp kẹt xe không thể động đậy. 

“Chào…cô La, rốt cuộc còn bao lâu nữa chị mới đến được hả?”, Một giọng nữ lo sợ nghi hoặc từ điện thoại truyền đến.

Một tay nắm vô lăng, một tay cầm điện thoại, La Lan liếc mắt, kìm chế xúc động muốn mắng người, lên tiếng trấn an: “Cô Ngô, hãy bình tĩnh, tôi sắp đến nơi rồi.

“Thật vậy sao? Nếu như chị không đến được, tôi…tôi nghĩ chúng ta đổi ngày khác sẽ tốt hơn!”, Giọng nói sợ hãi nhát gan lại lần nữa truyền ra từ điện thoại.

Cô dễ dàng di chuyển vô lăng, mỉm cười tiếp tục an ủi cô gái chưa lâm trận đã muốn thoái lui này. “Cô Ngô, cô đừng lo lắng, anh Lý là người rất tốt, nếu như tôi có đến muộn một chút, cô và anh ấy có thể trò chuyện trước, sau khi nói chuyện hợp rồi thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”

“Nhưng…nhưng…tôi…”

Cô Ngô lại nói chuyện nhỏ như muỗi kêu, La Lan chịu không được lại liếc mắt, có trời biết lần đầu tiên khi cô gặp được hai người này thì hiểu được một cô Ngô trời sinh nhát gan, hoàn toàn không có chủ kiến và anh Lý tính cách dịu dàng, thành thục chững trạc là do ông trời tác hợp. Chỉ cần hai người bọn họ gặp nhau, thì cái bà mai là cô đây tám chín phần đã kiếm được lợi nhuận rồi; nhưng điều tiên quyết là, nếu như cô có thể thuyết phục được cô Ngô với kỷ lục sáu lần chạy trốn này ở lại quán cà phê.

Nhưng nghe thấy giọng nói sợ hãi không ngừng của cô gái này, gần như La Lan có thể tưởng tượng được cô ấy ngồi trên ghế không yên, liên tục nhìn ra cửa, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra cửa.

La Lan hít sâu một hơi, cắt ngang lời nói lắp của cô ấy, nói: “Cô Ngô, cô nói bản thân muốn lấy chồng, đúng không? nghĩ xem tuổi của cô cũng không nhỏ nữa, lẽ nào thật sự cô muốn ở vậy cả đời sao?”.

“Nhưng…tôi tôi…”

“Tin ở tôi, chắc chắn cô sẽ thích anh Lý.”

Cô vừa nói được một nửa, đột nhiên con đường phía trước một chiếc xe tải đâm ra, La Lan hoảng hốt, lập tức đạp thắng xe, suýt chút nữa cả ngưởi cô đụng vào vô lăng, điện thoại trên tay cũng rớt xuống dưới xe.

“Bim bim”, đột nhiên tiếng kèn chói tay vang lên.

“Không biết lái xe à !” Tài xế xe tải bực bội nhấn còi xe hai lần, lúc chạy qua phía trước xe cô vẫn không quên mở miệng chửi bới.

“Shit! làm trò à, con mẹ nó đã vượt đèn đỏ còn mạnh mồm, đi chết đi!” chưa kịp hoàn hồn còn bị mắng, La Lan vô cùng tức giận, không thèm suy nghĩ liền giơ ngón tay giữa về phía chiếc xe tải mới vừa đi xa ,vừa chửi lại người ta, vừa đạp chân ga tiếp tục chạy về phía trước.

Nào ngờ, cô mới vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy đột nhiên trước xe xuất hiện một bóng đen, cô sợ đến mức lại thắng xe một lần nữa, cảm thấy đầu xe đã đụng trúng người, hơn nữa mũi của cô, lần này lại thật đụng trúng vào vô lăng.
Nhưng nhận ra chính mình đụng trúng người, cô không quan tâm đến cái đau của mình, lập tức bịt mũi mở cửa xuống xe, chạy lên phía trước.

“Anh ơi, anh không sao chứ?”

Phát hiện một người đàn ông tóc dài nằm trước đầu xe, anh ta đang muốn đứng lên, La Lan thấy vậy lập tức muốn đỡ anh ta, lại bị anh ta gạt tay ra, chỉ nghe được anh ta chửi ầm lên.

“Đáng chết, cô không có mắt hả?” nhìn thấy trên vai mình bị trầy xước và có vẻ đã gãy xương cánh tay, quả thật anh ta đã giận đến cực điểm.

“Anh này, thật xin lỗi, vừa nãy tôi không nhìn thấy”. La Lan tự biết đã sai, nhẫn nhịn xin lỗi, trong lòng đang chửi đến ba đời tổ tiên của anh.

“Mẹ nó, không biết lái xe thì đừng có lái” anh ta lại mắng thêm một câu.
Cái tên XX, tên tóc dài chết tiệt, bản thân đi không chịu nhìn đường còn dám trách cô.
Cơn giận trong lòng La Lan, lập tức mở miệng chửi lại: “Có lầm không vậy, bây giờ đang là đèn xanh đó, tôi không trách anh không nhìn đường đã may lắm rồi, anh cái tên đáng chết…”

Cô nói được một nửa vừa lúc anh ta ngẩng mặt lên trừng cô, cô ngẩn ra một lúc, những câu chửi bới đều nuốt hết vào trong bụng.

Mẹ ơi, lần đầu tiên cô nhìn thấy có người giống người xấu như vậy.

Tóc dài, mặt trắng, môi mỏng, mắt hẹp, mắt một mí, ánh mắt dữ tợn, bộ dạng anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Kỳ lạ, tướng mạo người này thật sự là quá hung dữ rồi !

Sự thật là, sao nhìn anh ta lại giống cái loại cả năm không nhìn thấy mặt trời, tên giết người biến thái cả ngày mang theo dao phẫu thuật đi khắp nơi gây án.

“Đụng trúng người cũng không phải là tôi, cô ngược lại còn ăn nói hùng hồn, Shit!”

Nâng tay phải của mình, anh ta mới nói được một nửa, đột nhiên cơn đau truyền đến, hai má anh ta co rút lại, nhịn không được chửi mắng một tiếng.

Nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của anh ta, lúc này La Lan mới nhìn thấy cánh tay đầy máu của anh ta, trong lòng cô sợ hãi, mặt trắng bệch, liền thu lại những lời chửi mắng trong lòng, “Trời ơi, nhanh lên xe, tôi đưa anh đến bệnh viện!”

Anh ta lườm cô một cái, không hài lòng với khẩu khí ra lệnh đó của cô.

“Anh này, tôi không ngại anh tiếp tục ở đây chảy máu, chỉ cần anh xác nhận trước cho tôi là không cần đến bệnh viện!” khuôn mặt cứ như ông đây không hài lòng của anh ta lại làm cơn tức cô trở lại, lửa giận trong ngực bất giác đã áp đảo cái cảm giác sợ hãi ban đầu khi bị đôi mắt nhỏ của anh ta trừng, cô đứng ở cửa xe tức giận mất bình tĩnh trừng mắt lại với anh ta, vẻ mặt không ưa nỗi cái đức tính của anh ta.

Sát thủ biến thái lại lườm cô, sau khi cân nhắc tình hình mới nhịn đau, không nói lời nào lên xe ngồi.

La Lan lên xe đạp chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất đưa anh ta đến bệnh viện.
Đi được nửa đường, anh ta mượn điện thoại của cô thông báo cho bạn bè, giữa đường anh ta chịu đau nhăn mặt nhiều lần, xem ra thật giống ác quỷ ăn thịt người, như vậy càng khiến cô gia tăng tốc độ, bỗng chốc đạp nhanh chân ga đến thẳng phòng cấp cứu, muốn thoát khỏi tên đàn ông kì lạ bên cạnh.

“Giấy chứng minh”, cô giơ tay trước mặt cái tên vừa mới được rửa sạch vết thương ở vai đang ngồi trên giường bệnh đợi bó thạch cao nói.

“Làm gì?” anh ta lườm cô, không vui hỏi ngược lại.

“Sao nào, sợ tôi đem bán anh sao? Chúng ta đang ở bệnh viện, anh tưởng rằng tôi có thể làm gì ?” Sắc mặt La Lan lại không tốt trả lời: “Đi đăng ký”

Nghe vậy, sắc mặt anh ta càng khó coi! Không nói một lời lấy ví da từ trong túi ra, rút ra chứng minh thư đưa cho cô.

Lúc này y tá đi đến, lấy ra một đống dụng cụ y tế.

La Lan lấy chứng minh thư rồi xoay người đi ra, đến quầy thay anh ta làm thủ tục đăng ký.

Lúc điền thông tin cá nhân, cô nhìn thấy tấm hình trên chứng minh thư của anh ta, trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc.

Trời ơi, cái tên này nhìn sao mà giống loại người lưu manh, tấm hình trên chứng minh thư của anh ta chắc là ảnh chụp lúc học cấp ba, nhưng anh mắt lúc đó của anh, lại là bộ dạng hung ác, cứ như nhiếp ảnh gia có thù với anh ta, nhìn thật kinh hồn bạt vía.

Bởi vì ánh mắt hung tợn của anh ta, xem ra thật có chút dọa người, khiến người khác trong lòng sợ hãi, cô chịu không được phải lấy tay che lại tấm ảnh, mới tiếp tục điền thông tin của anh ta.

Ai ngờ khi cô nhìn thấy tên của anh ta, suýt chút nữa cười lên.

Triệu Tử Long?

“Phù” La Lan nhịn cười, không dám tin mà nhìn lại thêm một lần, cái tên trên chứng minh thư quả thật viết ba chữ Triệu Tử Long.

Trời ơi, anh ta thật sự tên là Triệu Tử Long!

La Lan dời tay che ảnh ra, nhìn thấy khuôn mặt trông rất giống tên xấu xa, xem thêm vị tướng quân chính nghĩa ngất trời tiếng tăm lừng lẫy chinh chiến ngàn dặm trong lịch sử, cô thật sự nhịn không được muốn bật cười.

Hahahaha, cũng may hơn một ngàn năm trước tướng quân Triệu không có dáng vẻ này của anh ta, nếu không cô nghĩ vợ của Lưu Bị không phải quăng mình xuống giếng, mà là bị cái mặt của anh ta dọa đến sảy chân  rớt xuống giếng mà chết.

La Lan cúi đầu vừa điền thông tin của anh ta vừa nhịn cười, đến nỗi bả vai cũng rung lên.

“Cô ơi, cô không sao chứ?” y tá vừa nãy mới rửa vết thương cho Triệu Tử Long đi đằng sau lưng cô, còn tưởng rằng cô đang lo lắng cho anh ta, bất giác dừng lại mà an ủi cô nói: “Cô ơi, cô yên tâm đi, bạn trai của cô không sao, anh ta chỉ bị gãy xương tay mà thôi, tĩnh dưỡng một hai tháng là khỏe thôi, không có trở ngại gì đâu.

La Lan bị dọa giật
mình, lập tức dừng viết quay đầu lại, sợ người khác nhìn thấy cô không
chỉ không thương cảm mà còn lén cười trộm, vội che giấu sự vui mừng nơi
khóe miệng, “Cám ơn cô, nhưng anh ta không phải bạn trai của tôi.”

“A, xin lỗi.” Cô y tá xấu hổ đỏ mặt, có điều vẫn hiếu kì hỏi: “Vậy cô với anh ta là quan hệ…”

“Uhm…uh…”La Lan xấu hổ giơ tay chỉ về phía mình rồi lại chỉ về phía Triệu Tử Long
nói: “Tôi là người không cẩn thận đụng anh ta bị thương.”

“Ah,oh.” Cô y tá gật đầu, bối rối xoay người đi mất.

La Lan thoải mái thở một hơi xoay đầu tiếp tục đăng ký giúp anh ta, khó
khăn lắm mới làm xong mọi thứ, đang lúc muốn rời khỏi quầy tư vấn quay
về phòng bệnh của anh ta, bị một chàng trai khác đang vội vàng chạy đến
quầy đụng làm rớt chứng minh.

Shit! Làm gì thế, sao hôm nay cô lại yếu ớt như vậy?

“Ah, xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Người đàn ông vội vàng ngồi xổm
xuống lượm lên đưa cho cô, sau đó liền quay lại quầy hỏi: “Cô y tá, xin
hỏi một chút anh Triệu Tử Long đang ở phòng nào vậy?”

Lông mày La Lan khẽ giật, chỉ nghe thấy cô y tá ở quầy vẻ mặt vô cảm trả lời: “Phòng đầu tiên bên tay trái.”

“Cám ơn, cám ơn.” Anh ta nghe xong lập tức nói cám ơn, không thèm quay đầu lại mà chạy về phiá phòng bệnh.

Chậc, cái người này chính là người bạn mà anh ta liên lạc qua điện thoại sao?

Đáng tiếc cho anh ta vừa mới giúp cô lượm lại chứng minh của Triệu Tử Long, người này đúng thật là ngu ngốc.

La Lan sắp xếp lại túi xách, không ngờ đi theo sau lưng người đàn ông vội vàng này, cũng đến cũng một gian phòng.

Còn chưa vào cửa, thì cô đã nghe thấy tiếng nói ngạc nhiên của người có bộ dạng khẩn trương kia phát ra.

“Cái gì? Gãy xương? Bao lâu mới khỏi?”

La Lan cũng không gõ cửa liền bước vào, chỉ thấy bác sĩ đã chữa trị cho
sát thủ biến thái rồi, không đúng, là cái người tên Triệu Tử Long đó,
bác sĩ đã giúp anh ta cố định lại cánh tay bị gãy xương nhẹ.


lạ là, vị bác sĩ mang mắt kính, mặc áo blouse trắng phía sau lại để tóc
đuôi sam giống người đời Thanh, La Lan thấy vậy nên nhìn cái người bác
sĩ này thêm mấy lần.

Chỉ thấy anh ta mỉm cười, tháo bao tay
xuống, mỉm cười giải thích: “Thông thường mà nói, nơi gãy xương cần bốn
đến sáu tuần sẽ tạo mảng xương bọc xương gãy để tránh bị lệch, khoảng
lúc đó là có thể tháo rồi, chỉ có đều mày vẫn chưa lành hẳn, cần phải qua tám tuần mới có thể mang vác vật nặng, muốn chắc chắn một chút thì nên đợi đủ tám tuần thì hãy tháo.”

Cái người bộ dạng khẩn trương này vừa nghe thấy bốn đến sáu tuần thì đã
muốn ngất xỉu rồi, sau đó lại nghe bác sĩ khuyến cáo nên đợi đến tám
tuần, sắc mặt anh ta đã trắng bệch không còn chút máu.

Bác sĩ bím tóc dài nhìn thấy vậy vỗ vai anh ta nói: “Yên tâm đi, anh ấy vẫn còn
trẻ, sẽ khỏe lại nhanh thôi.” Nói xong anh ta cười đến nỗi có chút vui
mừng thái quá lại vỗ vai Triệu Tử Long một lát rồi đi.

Cái người bộ dạng khẩn trương lại không vì vậy mà thấy yên tâm, chỉ thấy anh ta hai mắt mù mờ nhìn vào thạch cao trên tay phải của Triệu Tử Long, mặt chau mày ủ rồi lẩm bẩm: “Tiêu rồi, tiêu rồi, hiện giờ một lát cũng không thể dừng, vả lại cần phải nghỉ ngơi hai tháng, lần này chết chắc rồi…”

Ngược lại nhìn đương sự Triệu Tử Long bày ra dáng vẻ người không có gì, so
với cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện thì anh bình tĩnh hơn nhiều,
chỉ thấy lông mày của anh hơi nhăn lại.

Anh lườm người kia một cái, lạnh lùng ném một câu: “Chết cái gì mà chết, tôi vẫn chưa chết, anh đã đem tôi vào quan tài à!”

“Không…không phải, tôi đương nhiên không phải có ý này, nhưng bây giờ tay của anh thành như vậy rồi, vậy kịch bản phải nộp lúc tám giờ, nhưng mỗi đêm đều cần gấp, cũng may cái của hôm nay đã giao rồi, vậy những cái tiếp theo…” Khuôn mặt cái người khẩn trương đau buồn, dáng vẻ như là sắp khóc.

Thật là chịu không nổi với cái tên “hâm” này, làm việc với anh ta lâu như rồi, mà lại gặp chuyện vẫn cứ quá vội vàng.

“Tay gãy rồi, tôi không có miệng sao?” Triệu Tử Long híp mắt, lão đại không hài lòng nhắc nhở.

“Ah? Đúng vậy!” cái người khẩn trương nghe nói vậy, hai mắt sáng cả lên,
tinh thần hoàn toàn phấn chấn trở lại, “Tôi lặp tức tìm nhân viên đánh
chữ.”

Lời nói còn chưa hết, anh ta đã chạy đến cửa suýt chút là đụng phải La Lan đang đứng bên cửa.

Ai biết được, Triệu Tử Long đột nhiên lại gọi anh ta trở lại: “Tiểu Lâm, đợi đã!”

“Ah?” bước chân khẩn trương của Tiểu Lâm mau chóng ngừng lại, quay đầu lại nhìn anh, “Sao vậy?”

“Hiện tại đã có một người.” Triệu Tử Long xấu xa nhìn La Lan, nhếch mày nói.

“Hả?” Tiểu Lâm lại ngẩn ngơ, không hiểu.

“Cô La đây là người gây ra chuyện, tôi nghĩ cô ta nên bồi thường thiệt hại của tôi”

La Lan híp mắt lại, chịu đựng bực tức bước đến trả lại anh ta chứng minh
thư, hai tay khoanh trước ngực nói: “Anh Triệu, tiền viện phí của anh
tôi sẽ trả, có điều tôi khuyên anh không nên quá tham lam, đụng trúng
anh là lỗi của tôi, nhưng lúc đó đèn báo hiệu là đèn xanh, ngoại trừ
tiền viện phí tôi sẽ không trả thêm khoản tiền nào!”

“Cô chắc
chắn lúc đó thật sự là đèn xanh?” anh ta nhướng mày, lạnh lùng nói: “Lúc tôi đi trên vạch kẻ đường, đèn hiệu đã chuyển rồi.”

“Nói bậy” cô mặt lạnh, trừng mắt với anh ta nói.

“Anh không nhìn phía trước” anh cắn chặt hàm dưới, gò má nhợt nhạt co rút lại: “Cô đang bận cãi nhau với tài xế xe tải”

Bởi vì câu nói này La Lan run rẩy lùi lại, cẩn thận nhớ lại, lúc đó cô đúng là không để ý đèn hiệu có phải đã đổi hay không.

“Tôi không ngại lên tòa, tin rằng muốn tìm cửa hàng ở gần đó giúp tôi làm chứng cũng không phải khó” anh ta nói mỉa mai, chính là nói dáng vẻ chanh chua chửi bới của cô lúc đó.

La Lan nghẹn lời một lúc, biết bản than mình đuối lí, đành phải nói: “Anh muốn như thế nào?”

Thấy cô biểu hiện không phục, Triệu Tử Long chỉ cảm thấy cô gái này cần phải dạy một bài học, không nhịn được nghiêm mặt nói: “Tôi nói rồi, tôi muốn cô bồi thường tổn thất cho tôi, tôi phải dựa vào bàn tay kiếm cơm, hiện tại tay phải của tôi bị cô làm gãy rồi, chẳng khác nào một tên không có cơm ăn…” anh ta quay đầu nhìn Tiểu Lâm, hỏi: “Lúc nãy bác sĩ nói bao lâu?”

“Hai tháng” Tiểu Lâm vội trả lời

“Có ý gì? Anh không phải là muốn tôi trả sinh hoạt phí trong hai tháng cho anh chứ?” La Lan sợ hãi, hai mắt phát ra cái nhìn bén nhọn.

“Sinh hoạt phí?” Triệu Tử Long khinh thường, dùng cái mũi hừ một tiếng.

“Cái gì mà sinh hoạt phí? Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi! Cô à, cô có
biết tai nạn lần này cô gây ra sẽ khiến chúng tôi tổn thất bao nhiêu
không? Bây giờ anh Triệu phải nộp gấp bản thảo lúc tám giờ, một ngày cũng không thể dừng được, nếu nhưsai hẹn không nộp kịp bản thảo, phải bồi thường hơn chục triệu đó!” Tiểu Lâm trách móc, tất cả đều cho là cô sai.

Hơn chục triệu?!

La Lan vừa nghe, mặt trắng bệch, hai mặt trợn to.

Cái tên XXX này, cô kiếm ở đâu chục triệu bồi thường người ta? Bán luôn cô cũng không được nhiều tiền như vậy.

“Dựa vào anh nói chục triệu thì là chục triệu sao, các anh tưởng tôi ngốc à? Chỉ là bị gãy xương tay phải, anh cho rằng tay anh ta là tay vàng sao? Cho dù có là người làm bằng
vàng ròng cũng không có mắc như vậy!” Sắc mặt cô trắng bệch, ngoan cố
nói.

“Yên tâm, không cần cô bồi thường chục triệu.” Triệu Tử Long lạnh lùng nói.

“Nếu không phải vậy anh muốn như thế nào?” cô cố gắng bình tĩnh, mạnh miệng hỏi lại.

“Tôi muốn tay của cô” anh trừng mắt với cô gái có tính tình nóng nảy, giọng nói mềm mại, mắt to môi đỏ, tóc xoăn gợn sóng này.

“Tay của tôi?” cô ngẩn ra một lúc.

“Tôi phải giao gấp kịch bản cho người ta, cô phải đến giúp đỡ, nghe những gì tôi nói rồi đánh lại, cho đến khi tay tôi
khỏi hẳn mới thôi.” Không ưa được với cái tính kêu căng tự cho là đúng
của cô, anh đã nói rõ phải chỉnh đốn cô.

La Lan lườm anh, giống như lời anh vừa nói không phải là quốc ngữ vậy.

Triệu Tử Long lườm lại cô, chầm chậm nói: “Tòa án, phụ giúp, cô tự chọn một cái đi.”

La Lan vẫn lườm anh ta, hơn nữa trong lòng đầy kích động, muốn đem một chậu nước tiểu bên cạnh “tặng” cho anh ta.

Shit! Shit! Shit! Shit

Lúc La Lan xông vào quán cà phê của Bạch Vân, vả lại nhìn thấy anh Lý đã
đến nơi hẹn, cô nắm chặt nắm tay, nhẫn nhịn tiếng rít xông lên từ cổ
họng.

Cái cô gái đáng chết đó lại chạy trốn lần nữa rồi! Mà tất
cả đều do cái tên biến thái đáng ghét kia hại cả, nếu như lúc nãy cô
không trì hoãn thêm một lát, cô Ngô cũng sẽ không có cơ hội rút lui.

“Cái cô đó lại chuồn rồi à?” La Lan đi đến quầy Bar, nhẹ giọng hỏi.

Trong quầy bar Bạch Vân bất đắc dĩ cười, nhếch vai nói: “Mình thử giữ cô ấy
lại, nhưng cô ấy nhưng lúc mình tiếp đón khách đã đi rồi.”

“Anh ta đến bao lâu rồi?”La Lan hất hất cằm dưới chỉ anh Lý đang ngồi ở bên cửa sổ.

“Được một lúc rồi” Bạch Vân đang lau ly thủy tinh, hỏi nhỏ: “Cô đã chạy đi đâu, sao bây giờ mới đến?”

“Nhắc đến cái này mình tức đầy bụng, mình đi giải quyết anh ta trước, đợi lát nữa nói với cậu sau.” La Lan vẫy tay, xoay người đi về phái bàn của anh Lý đang ngồi.

Cô đi đến tự động ngồi xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười chuyên nghiệp, “Anh Lý?”

“Cô La.” Vừa thấy cô đến, trên khuôn mặt anh Lý mang nụ cười bất đắc dĩ.

“Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi. Là như thế này, lúc nãy trên xe tôi nhận
được điện thoại của cô Ngô, nói là bạn của cô áy gặp tai nạn giao thông
nhỏ, cô ấy nhanh chóng đến bệnh viện thăm hỏi, cho nên lần gặp mặt này
có thể phải đổi ngày khác rồi.”

Anh ta vừa nghe, trên mặt biểu hiện nhẹ nhỏm, bất giác nói: “Bạn cô ấy vẫn ổn chứ?”

“Chắc là không có trở ngại gì lớn đâu.” La Lan biểu lộ nụ cười an ủi: “Cô Ngô thật thấy có lỗi với anh, cô ấy rất xin lỗi anh”

“Đừng nói như vậy, trời có lúc nắng mưa thất thường, sự đời khó tránh việc
ngoài ý muốn, xin cô hãy chuyển lời đến cô Ngô không cần bận tâm.” Anh
Lý rộng lượng nói.

“Thật vậy sao? Vậy thì thật sự quá tốt rồi.”
La Lan cố giả vờ bình tĩnh, nói ra hàng loạt lời nói dối vô hạn: “Trên
thực tế, cô Ngô rất lo lắng về ấn tượng của anh đối với cô ấy không tốt, anh đã không bận tâm, cô ấy muốn sắp xếp thêm thời gian gặp mặt anh,
không biết là tuần sau anh Lý có rãnh không?”

“Tất nhiên rãnh.” Tin vào lời nói của La Lan, anh ta mỉm cười, trong đầu cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều.

“Nếu như vậy, tuần sau cũng ở tại chỗ này được không?”

“Được.” Anh ta gật đầu đồng ý.

La Lan đứng dậy, bắt tay với anh ta, “Vậy thì làm phiền rồi. Hôm nay thật ngại quá, lãng phí thời gian của anh.”

Thấy cô đứng lên, anh ta cũng đứng lên theo bắt tay với cô, muốn cô yên tâm
nói: “Không đâu, bạn tôi đúng lúc ở gần đây, vốn dĩ buổi tối đã hẹn gặp
anh ấy, bây giờ càng tốt có thể đi sớm một chút.”

“Vậy à? Vậy thật quá tốt rồi, anh đi thông thả.”

La Lan lại miễn cưỡng cười một cái, sau khi tiễn anh Lý đi, xoay người,
lập tức thu lại nụ cười trên mặt, thở hổn hển đi đến quầy bar, tìm một
cái ghế cao ngồi xuống.

“Cà phê?” Bạch Vân đặt cái ly đã lau sạch lên trên giá, quay đầu hỏi.

“Không cần.” Cô không vui lắc đầu, “Lấy cho mình rượu Tequila”

Bạch Vân lấy rượu cất giữ trong tủ ra, rót một ly cho cô, “Chuyện gì vậy?
Xem tâm trạng của cậu, chắc không chỉ là vì việc cô Ngô bỏ đi lần nữa phải không?”

“Chỉ là một trong số đó thôi, cậu không biết, hôm nay mình đúng là gặp phải xui xẻo tám kiếp mà!” Cô cầm ly rượu lên, một ngụm thì uống hết phân
nửa, hắt một hơi khó chịu, mới nói: “Vừa sang sớm thời tiết đã đủ nóng nực rồi, lúc đi trên đường lại gặp kẹt xe, không bao lâu thì lại đụng phải một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, vô duyên vô cớ bị người khác mắng cũng
thôi đi, đợi đến lúc quay đầu lại, không cẩn thận lại đụng trúng người
khác, mình vội vàng đưa anh ta đến bệnh viện, cho nên mới đến trễ vậy.”

“Làm sao, cái người đó thách giá trên trời sao?” Bạch Vân sắc mặt thay đổi, hiếu kỳ hỏi.

“Sao mà chỉ thách giá trên trời!” La Lan không vui híp đôi mắt đẹp nói: “Tay phải của anh ta gãy xương bó thạch cao rồi, hai tháng sau mới có thể tháo
ra, cái tên đó nói anh ta là cái gì mà biên kịch bản thảo lúc tám giờ,
còn ký cái gì mà hợp đồng thối nào đó, nói nếu như không giao được kịch
bản, trái hợp đồng phải bồi thường hơn chục triệu.”

“Anh ta muốn cậu bồi thường?” Bạch Vân nhướng mày.

“Không phải, mình làm gì có nhiều tiền như thế, dù cho có bán thân cũng không có!”
La Lan uống sạch chỗ rượu còn sót lại, không vui mà mạnh tay đặt cái ly
lên quầy, “Anh ta muốn mình phụ giúp!”

“Phụ giúp?” Bạch Vân kinh ngạc, “Phụ giúp việc gì? Tóm lại không thể kêu cậu viết kịch bản đúng không?”

“Làm sao có thể.” La Lan nghe xong bật cười, chỉ vì mũi của mình nói: “Là
muốn mình phụ giúp đánh chữ. Anh ta nói, anh ta nói, mình đánh chữ, xem
xem mình muốn phụ giúp hay là muốn lên tòa án, hai chọn một”

“Vậy cậu nói sao?”

La Lan hai tay nhất quán, rất không vui nói: “Còn có thể như thế nào, cô
đây cũng không có tiền bồi thường cho anh ta, chỉ đành phục tùng tiểu
nhân thôi!”

“Vậy cậu còn giận cái gì nữa?”

“Mình không cam tâm mà! Cậu không biết cái tên đó có bộ mặt người xấu xa, cái gương mặt tên sát thủ biến thái sống không thấy mặt trời, bộ dạng vênh váo đó của anh ta, giống như tất cả mọi người đều là đầy tớ, giống như chỉ anh ta
là ông chủ, thật là khiến người khác nhìn mà thấy ghét!”

Bạch Vân nhướng vai, cười an ủi nói: “Được rồi, đừng tức giận như vậy, giận hại
sức khỏe, lại để người ta đắc ý, đúng rồi, cậu nói anh ta viết kịch bản
tám giờ gì, chiếu ở đâu?”

“Không biết, mình không có hỏi.” La Lan liếc mắt, không vui nói: “Dù sao những bộ phim truyền hình đó không phải cả ngày chém chém giết giết thì cũng là yêu tới yêu lui, mình chỉ phụ
trách đánh chữ, mới lười quản nội dung của anh ta là cái gì! Huống chi
cái tên đó mang cái bộ dạng khốn kiếp, mình thì không tin thứ anh ta
viết có thể hay đến mức nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui