Trời đã nhá nhem tối, mọi người đều đã có mặt đông đủ tại lều chính để chuẩn bị bữa ăn. Nhưng nếu đêm kĩ thì sẽ tấy quân số thiếu đi mất một người.
- Cậu Phong vẫn chưa thấy đâu nhỉ - Một phụ nữ khá lớn tuổi đã nhận thấy sự vắng mặt của hắn. Ngay lập tức sau đó lại có cả một đoàn tiểu thư hùa theo sau.
- Có khi anh ấy đi lạc trong rừng thì chết - Cô ả lo lắng, chắc cô ta lo lắng vì ngày mai Việt Nam sẽ mất đi một mỹ nam.
- Ôi, đây là rừng nguyên sinh, nghe nói lắm động vật ăn thịt lắm, anh ấy sẽ không sao chứ. - Lại thêm giọng nói nhão nhoét đến ghê người.
- Lỡ anh ấy bị . . .
Khuôn mặt Chi Lan biến sắc dần, thật ra suy nghĩ của cô cũng không được lạc quan cho lắm bởi vì hắn bảo đi đón mẹ mà đã hai tiếng trôi qua rồi vẫn không thấy tăm hơi đâu. Ngồi bên cạnh, Dung nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Lan, cô vỗ vai cô gái nhỏ an ủi. Dù mới chỉ gặp nhau có mười mấy giờ đồng hồ nhưng cô thực sự có cảm tình với Lan, cô chưa từng gặp người con gái nào trong sáng và thánh thiện đến thế. Nói thật, suy nghĩ của cô cũng giống Hải, Lan không hề hợp với tên kiêu ngạo, vênh váo kia chút nào.
- Hắn ta sẽ không sao đâu, người ta thường bảo kẻ ác sẽ sống lâu mà - Im lặng từ nãy đến giờ, cậu quan sát thấy sự lo lắng trên khuôn mặt Lan, tự dưng lại cảm thấy tội nghiêp. Hơn nữa, cậu không thể chịu nổi thêm cái chất giọng nhừa nhựa của mấy ả kia thêm tí nào.
Ai dám cãi lại lời mĩ nam, mấy ả im thin thít như gà mắc tóc. Cả túp lều nhỏ chứa mấy chục con con người căng cùng căng thẳng trong sự chờ đợi.
- Mẹ à, đến nơi rồi - Bỗng chất giọng trầm trầm quen thuộc vàn lên như phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Chi Lan chưa kịp chạy ra đón hắn cũng mẹ thì đã nghe thấy hét lớn của hai ông bố.
- THU PHƯƠNG.
Khi mọi người còn bị chấn động bởi dư âm của tiếng hét thì bỗng một bóng người chạy vụt ra khỏi cưa lều. Nhìn thoáng qua cũng có thể nhận thấy người ấy đang rất hoản loạng bởi sự xuất hiện của bà Thu Phương.
- DUNG, cậu làm sao thế - Hải lập tức chạy theo cô.
Nhưng khi cậu vửa bước ra khỏi cửa lều đã không thấy cô đâu cả. Cậu vội chạy ngay đi tìm, nhưng bị một cánh tay cản lại.
- Đêm rồi, cậu đi một mình sẽ chẳng giải quyết được việc gì đâu - Hắn nghiêm túc nhìn cậu.
- Im đi, giờ không thấy cô ấy đâu anh bảo tôi phải làm sao - Cậu gạt phắt tay hắn ra, hét lên tức tối.
- Mọi người mỗi người hướng chia nhau đi tìm cô ta có gì liên lạc bằng điện thoại được không - Hắn quay sang đám người còn tròn mắt vì chưa hiểu việc gì đang diễn ra nói lớn. Quả đúng là con người có tố chất lãnh đạo, trong mọi tình huống vẫn giữ được bình tĩnh như thường.
Sau khi đám người nhà giàu kia đi hết hắn ới quay sang hỏi mẹ.
- Mẹ, mẹ biết cô ta phải không,
- Con nói cái gì lạ vậy, mẹ không biết,đừng có tra hỏi mẹ theo cái kiểu đấy nữa. - Người đàn bà bối rối quay đi, nhưng điều đó chỉ khiến hắn thêm nghi ngờ.
- Thôi, con đi tìm cô ta đây - Nói rồi, hắn biến mất nhanh như chớp mắt khiến bà chưa kịp phản ứng gì. Bà không muốn hắn gặp cô gái ấy nữa, vì điều đó sẽ làm bao công sức giữ bí mật về quá khứ của hắn tiêu tan.
Dung ngồi thẫn thờ trên một tảng đá. Khi nhìn thấy người ấy cô đã rất hoảng sợ, phản xạ đầu tiên của cô là phải làm sao thoát ra được khỏi tầm nhìn của bà ta.
Cô thở dài mệt mỏi. Bà ta và hắn là những mảnh kí ức đau buồn ngày xưa mà cô không muốn nhắc lại nữa. Tưởng chừng sau bao năm hạnh phúc bên Hải thì mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng có lẽ ông trời không muốn cô được yên thân. Tái ngộ, một cuộc tái ngộ mà cô không bao giờ mong diễn ra đã đến, cô phải đối mặt với mẹ con họ thế nào đây, cứ im đi giả vờ không biết hay là kể cho hắn nghe mọi chuyện. Không, nếu hắn biết, liệu cô sẽ sống ra sao, hắn sẽ không ngừng thù hận cô, và tìm cách khiến cô thê thảm nhất có thể. Mười năm đầu đời sống trong sự kìm kẹp hành hạ của hắn đã là quá đủ rồi, cô không thể chịu nổi nữa.
TÁCH
Giọt lệ rơi xuống phiến đá, tạo thành tiếng động thật chua chát.
Flack back.
- Một con búp bê thì cần có những yếu tố gì - Đứa trẻ với mái tóc bạch kim ngồi trên ghế liếc mắt nhìn xuống cô bé con đang quỳ xuống đất.
- Là một con búp bê tốt phải nghe lời chủ nhân, hết lòng vì chủ nhân, và phải chết vì chủ nhân - Cô bé lặp lại những lời nói đó như một cái máy vô hồn.
- Trí nhớ mi cũng khá tốt đấy - Thằng bé cười lạnh - Hãy nhớ, nếu mi dám phản bội ta, ta sẽ bắt mi trả cái giá hơn mi làm ấp vạn lần. - Giọng nó sắc lạnh còn hơn cả lưỡi dao.
CHÁT CHÁT CHAT
Những đợt roi da quất vào cơ thể bé nhỏ như vũ bão.
- Mi đã biết lỗi chưa - Tay vẫn không ngừng đánh, nhưng khuôn mặt thì vẫn thản nhiên như không
- Rôi . . rồi.
- Vậy hãy nói xem.
- Chưa được chủ nhân cho phép đã đụng vò đồ đạc của ngài, tội đáng phải đánh.
- Biết vậy thì tốt.
Trận đòn roi cứ tiếp tục giáng xuống người cô. Cô đau như đến ngất đi, lúc đó cô chỉ chết và kéo luôn hắn cùng xuống địa ngục, cô căm hận con người này đến tận sương tủy.
Nhưng cô có biết rằng cô đau một thì ai kia đau mười, cô đau thể xác còn hắn đau tận tâm hồn.