Đúng là một ngày bận rộn, vừa sáng sớm bảnh mắt thư kí riêng đã gọi điện đến tận giường gọi ông dậy vì thiết bị làm lạnh của khách sạn gặp trục trặc. Ai đời chuyện cỏn con thế này này cũng phải nhờ đến tay chủ tịch hội đồng quản trị. Có trách thì cũng chỉ nên trách ông hiền quá làm gì để lũ nhân viên đè đầu cưỡi cổ, thật khó tin một con người lương thiện như chủ tịch Dương lại có thể yên ổn trong giới kinh doanh.
Ông tiến vào đại sảnh chính mỉm cười thân thiện chào nhân viên lễ tân. Trong khách sạn này mọi người đều thân thiết như những người trong gia đình, họ đối sử với nhau bằng sự chân thành chứ không khách sáo câu nệ.
- Cô Tâm, thiết bị làm lạnh của phòng nào bị trục trặc, khách khứa có tỏ thái độ không vừa lòng không - Cất nụ cười trên môi, khuôn mặt ông tỏ rõ vẻ sự lo lắng khi hỏi về vấn đề chính.
- Thưa chủ tịch, phòng xảy ra sự ra sự cố là phòng 310, nhưng chúng tôi đã cho thợ đến xem xét, chắc là không có vấn đề gì đâu ạ.
- Thế thì tốt rồi, nhưng tại sao cô lại phải gọi tôi đến gấp thế, những việc nhỏ như vậy thì chỉ cần báo cho trưởng bộ phận buồng phòng là được rồi. - Ông cau mày, có lẽ ông đã quá nuông chiều nhân viên của mình, chắc sau vụ này ông phải thắt chặt kỉ luật hơn nữa, đã coi họ như con cháu trong nhà thì việc dạy dỗ là lẽ đương nhiên.
- Không dưng tôi lại làm thế đău chủ tịch, thật ra là có nguyên do. - Cô lễ tân ra vẻ bí mật thì thầm vào tai ông - Cái vị khách thuê phòng đó có thân phận không tầm thường chút nào. Bà ta là phu nhân của tập đoàn 2J đình đám nhất hiện tại bên Macua đấy. Nghe nói bà ta về đây lần này vì có vụ gì đó với mỹ nam Trịnh Thanh Phong của KH pany. Nhỡ đắc tội với bà ta thì nguy to lắm, tốt nhất chủ tịch nên đích thân đi gặp bà ta để thăm hỏi.
- Vậy sao, cô thật chu đáo quá, tôi không ngờ đấy. Được thôi, tôi đi đây. Nhưng tôi không thích cô nhắc đến tay mỹ nam của cô nữa, hắn ta không tốt như cô tường đâu, gt nhất là trong mắt các bậc phụ huynh.
Câu châm ngôn của ông Lãm là " Mình không đụng người, người không đụng mình". Chẳn biết bà phu nhân kia có thế lực thế nào nhưng chỉ cần giữ hòa khí với bà ta là được. Không phải ông là kẻ nhát gan chỉ là bao năm sống trên thương trường ông đã hiểu nơi đó lắm cạm bẫy và thủ đoạn ra sao, cách tốt nhất để được yên ổn là phải học được cách an phận thủ thường.
Sau mấy phút leo cầu thang vì ông không thích đi thang máy cuối cùng cáng cửa đề số 310.
CỐC CỐC CỐC.
Sau khi soạn sẵn trong đầu những gì cần nói ông lịch sự gõ cửa.
Sững sỡ, không nói nên lời là tất cả cảm xúc của ông khi nhìn thấy ví khách quan trong phu nhân cuả 2J pany.
- Hương à, là cậu phải không - Người ấy đã trở về như một giấc mơ vậy. Người mà ông khao khát được tái ngộ dù chỉ một lần, người mà suốt cuộc đời này ông không thể quên đang đứng ngay trước mặt ông, chỉ cách ông có một cái với tay nhưng liệu ông nên vui hay buồn đây.