- Dung về rồi hả cháu, cậu chủ đang lo cho cháu lắm đấy - Ông quản gia ra đón cô - Đi tìm cháu cả tối, không thấy về nằm vật trên phòng ấy, rõ khổ.
- Thế ạ, vậy bác khóa cửa hộ cháu, cháu lên tìm nó trước - Cô lo lắng chạy vội lên phòng.
Ông quản già già lắc đầu nhìn theo. Sống ở nhà này hơn nửa đời người đủ để ông hiểu hết tâm tư tình cảm của những con người nơi đây.
Dung đẩy cửa vào phòng, đập vào mắt cô là hình ảnh Hải đang gục đầu bên cửa sổ, quần áo đi ra ngoài cũng chưa thèm thay nữa.
- Này, Bạch tuyết, về giường ngủ đi - Cô lay cậu.
Khác với thường ngày, ngủ không còn biết trời đất, cậu vội bật dậy. Nhìn cô với ánh mắt ngờ ngàng rồi xiết chặt cô trong vòng tay mình.
- Cậu đi đâu đến bây giờ mới về, hả? Tôi lo đến tưởng chết luôn, lần su dừng như thê nữa - Như sực nhớ ra điều gì cậu chợt hỏi - Mà ai đưa câu về vậy, giờ này thì ở khu vực mộ mẹ làm gì còn xe buýt.
- À, không có gì, tôi đi nhờ xe bạn - Cô lúng túng quay ặt đi chỗ khác.
- Bạn, ai vậy, sao tôi không biết - Hải tỏ ý nghi ngờ.
- Người quen từ hồi đại học thôi, cậu cần biết làm gì - Cô cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác - Mà chuyện xem mặt của cậu thế nào rồi.
- Cô gái ấy thì tuyệt vời rồi, chỉ hiềm nỗi cô ấy đã có bạn trai - Cậu chép miệng tiếc nuối - Nhưng cậu yên tâm, tôi có kế hoạch cưa cẩm nàng rồi .Tôi cũng giả vờ không đồng ý hôn sự này, rồi tìm cách tiếp cận cô ấy.
- Không biết nàng thế nào mà làm đổ được "bạch tuyết" của chúng ta đây, chắc chắn không phải người thường. Nhưng dạo này tôi thấy cậu gian quá, sao lại có thể nghĩ ra những kế hoạch xảo quyệt kia nhỉ.
- Đừng trách tôi, chỉ nên trách số phận vì đã cho nàng gặp tôi thôi - Cậu vênh mặt tự đắc như một đưa trẻ.
- Lại tự cao tự đại, cẩn thận trèo cao thì ngã đau đấy. - Cô phì cười trước bộ dạng đáng yêu của thằng bạn thân, nhưng giọng cô chợt trùng xuống, đầy nghiêm nghị - Tôi không có quyền ngăn cậu theo đuổi người ta, nhưng hãy hứa với tôi một chuyện. Nếu cảm thấy không được thì đừng cố quá, sẽ khổ cho tất cả, vì tình yêu không xuất phát từ dục vọng cá nhân đâu.
- Khổ, biết rồi, tôi chưa từng mù quáng vì ai đâu . . . trừ một người - Cuối câu giọng cậu nhỏ dần, dường như cậu đang nói với chính mình.
- Thôi, tôi về phòng đây. Cậu đi nghỉ sớm đi.
- Hôm nay ngủ với tôi đi, tôi hứa không chiếm giường đâu - Cậu cười nhăn nhở.
- Vớ vẩn, định làm cho bạn gái cậu shock vì đau tim à.
Nhìn cô khuất sau cánh cửa, nụ cười của cậu thay đổi dần thành cái nhếch môi chua chát.
" Rõ ràng là cậu có vấn đề mà, định dấu tôi ư, từ bao giờ tôi trở thành kẻ không đáng tin đến thế "
Trở về phòng riêng, cô mệt mỏi ngã nhoài lên giường. Nói dối người bạn thân nhất quả là việc rất khó, một là vì cậu với cô hiểu nhau như lòng bàn tay rất khó để dấu diếm chuyện gì, thứ hai cô không muốn phụ sự tin tưởng của cậu.
Còn của hăn nữa, lại thêm vấn đề khiến cô đau đầu. Hình như hắn đã bắt đầu nghi ngờ về thân phận của cô rồi. Nghĩ lại cuộc nói chuyện trên ô tô mà cô thấy sờ sợ.
Flack back:
- Cô hãy nói thật đi, cô là ai - Dù đôi măt vẫn chăm chăm nhìn đường để lái xe, nhưng giọng nói thì gằn lên đáng sợ.
- Tôi đã nói rồi, vừa nãy tôi chỉ nhầm đường thôi - Cô cũng lạnh lùng đáp.
- Đừng nói dối, cô gọi tên tôi mà hơn nữa cô lại gọi tên hồi nhỏ của tôi, cái tên đó ngoài mẹ tôi và tôi ra không ai biết cả.
- Hả - Cô ngạc nhiên, thốt lên. Chẳng lẽ hắn đã dổi tên rồi rồi sao.
- Tôi biết ngay mà, thật ra cô là ai. - Hăn lại lặp lại câu hỏi một lần nữa, lần này sắc thái còn đáng sợ hơn lần trước.
- Tôi tưởng anh phải là người biết rõ tôi là mới phải chứ. Không ngờ, anh lại quên tôi nhanh đến thế, anh là kẻ thù dai lăm kia mà - Cô cười nhạt, đến nước này thì chống chế cũng chẳng còn ăn thua. - Muốn biết thì hãy về nhà hỏi anh ấy, hỏi xem Trương Kim Dung này là ai.
Hắn nhìn cô, đôi mắt ngỡ ngàng và mang chút kinh hãi. Hình ảnh này quen thuộc lắm, như là một giấc mơ từ rất lâu rồi mà hắn đã lãng quên.
End Flack back.
Nghĩ lại cô thấy mình hình như đã quá lời, thực sự chuyện này cô cũng không muốn khơi ra nữa, cô chỉ muốn tất cả cứ im lìm như suốt mười lăm năm qua. Nhưng hình như số phận cứ rất thích trêu trọc con người, thôi thì hãy cứ để mọi việc thuận theo lẽ tự nhiên.