Edit: Mộc
“Anh.” Cúp điện thoại, Diệp Tử lập tức phát hiện Diệp Hoa đứng ở một bên. Cô cười ngọt ngào, chạy về phía anh, hai tay vòng lấy cổ anh, “Ngày mai công ty Trầm Ngạn Hiên có việc, anh đi xem lễ phục với em được không?”
Lông mày Diệp Hoa lập tức nhíu lại, “Lúc trước em nói cậu ấy sẽ xếp thời gian trống để đi cùng em cơ mà, sao thế, vừa xác định quan hệ với em xong thì cậu ấy không để ý tới em nữa à.”
“Anh, anh nói gì thế?” Diệp Tử cười, giải thích thay anh, “Anh ấy đã chuẩn bị đi với em rồi, tại em hẹn thời gian không ổn, đúng lúc công ty có hội nghị quan trọng. Em thấy chọn lễ phục cũng không phải chuyện gì quan trọng nên không muốn đổi thời gian.”
Diệp Hoa nhìn dáng vẻ hưng phấn hoạt bát của cô, mi mắt cong cong, ý cười tràn đầy, đáy mắt còn có ánh sáng vui sướng linh động, khiến cả trái tim anh đều đột nhiên yên tĩnh lại, “Được rồi, anh đi với em.”
“Anh là tốt nhất!” Diệp Tử đột nhiên dựa gần vào anh, hôn chụt một cái, sau đó nhìn vẻ mặt ngu ngơ của anh rồi bật cười, “Có phải từ nhỏ tới giờ chưa được cảm nhận em gái làm nũng anh trai không, khi còn bé chắc anh cũng hâm mộ anh em người ta tình cảm thắm thiết giống em đúng không. Thế nào, cảm giác tốt không?”
“Diệp Tử!” Diệp Hoa trầm giọng gọi cô một câu, thái dương hơi giật lên.
Vì vậy Diệp Tử cười càng thêm sáng lạn, “Em phải ra ngoài rồi.” Nói xong, cô từ từ xuống tầng. Bước chân nhẹ nhàng, toàn thân cao thấp đều tản ra ma lực khiến người ta không kiềm chế được.
Diệp Tử, đính hôn với cậu ta thật sự vui vẻ như thế sao?
Diệp Hoa cũng không biết tâm trạng khác thường của bản thân đến từ đâu, anh lái xe, không nhịn được nghiêng mặt sang liếc trộm Diệp Tử. Cô đang cúi đầu chơi điện thoại, cảm giác được ánh mắt của anh nên ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười.
“Đừng nhìn em, nhìn đường đi.”
Diệp Hoa nhất thời hơi xấu hổ, mặt anh không thay đổi gì, “Lần trước anh và Ngạn Hiên gặp nhau, cậu ấy đã nhắc tới em.”
“Nói em cái gì?”
Diệp Hoa liền nhớ tới lời thề son sắt của Trầm Ngạn Hiên, ánh mắt kiên định khi nói rằng sẽ thật tốt với Diệp Tử, anh mím môi, “Cậu ấy mình nghiêm túc, bảo anh không phải lo cho em.”
Diệp Tử phì cười, “Vậy là anh lo cho em nên mới đi gặp anh ấy sao?”
Anh cũng không phản bác, chỉ cười khẽ, “Phải. Em cũng biết thái độ lúc trước của Ngạn Hiên với em rồi. Anh không biết vì sao cậu ấy chia tay với Y Hàm, anh chỉ sợ cậu ấy coi em là công cụ để quên đi mối tình kia.”
Ánh mắt Diệp Tử lóe lên, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Không đâu, anh à, anh đừng nói…”
Cô còn chưa dứt lời liền đột ngột dừng lại. Diệp Hoa theo bản năng nhìn cô một cái, sau đó nhìn theo tầm mắt thất thần kinh ngạc của cô.
Một giây kế tiếp, Diệp Hoa nhấn mạnh phanh xe, lốp xe ma sát trên mặt đường tạo ra thứ âm thanh chói tai.
Môi anh trắng bệch, hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng ken két, anh nắm chặt tay lại khiến khớp xương cũng nhô hẳn ra, toàn thân lạnh lẽo đến run rẩy, mắt nhìn thẳng tắp về hai bóng người cách đó không xa.
“Đây là sự nghiêm túc mà cậu ta nói à?” Diệp Hoa vỗ mạnh lên tay lái một cái, âm thanh đột ngột làm Diệp Tử sợ run, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cô cúi đầu, mím môi, bất đắc dĩ cười chua xót, sau đó lạnh nhạt mở miệng, “Đi thôi, anh, ở đây không thể dừng xe được.”
“Diệp Tử!” Diệp Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát lên với cô, “Không phải em nói công ty cậu ta có hội nghị quan trọng không thể đi được à? Chuyện gì đây hả?”
Anh nói xong, không chờ Diệp Tử trả lời đã lập tức đẩy cửa xe định xuống. Diệp Tử túm chặt lấy tay anh, trong ánh mắt mơ hồ có ý cầu xin, “Anh, em xin anh, chúng ta đi thôi.”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt cô đã đỏ lên, có nước mắt trong suốt xuất hiện, cô nghiêng mặt, chớp nhẹ mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, tay vẫn túm chặt anh không buông.
Diệp Hoa nhìn cô một lúc, thấy mũi mình cũng hơi cay, hai người bọn họ giằng co hồi lâu, cuối cùng Diệp Hoa đành ngồi vào trong xe, vẻ mặt buồn bã. “Diệp tử, không phải cậu ta thì nhất định không được sao?”
Trong thế giới này, người mà anh không hy vọng Diệp Tử gả cho nhất là cậu ta.
Diệp Tử ngẩng đầu liền thấy được hai người kia. Trầm Ngạn Hiên buông Bạch Y Hàm ra nhưng hai tay vẫn cầm vai cô ta như cũ, cúi đầu không rõ nói gì. Diệp Tử không thấy được vẻ mặt của anh, chẳng qua là cảm thấy trái tim đã lạnh, cô quay sang cười mệt mỏi, “Anh, lái xe đi, nếu còn không đi thì cảnh sát giao thông sẽ tìm anh để nói chuyện đấy.”
Diệp Hoa chau mày, nhưng vẫn khởi động xe, sau đó mới lạnh nhạt hỏi cô, “Đi đâu đây?”
“Đi xem lễ phục.”
Hơi thở của Diệp Hoa như nghẹn lại, “Em…”
“Chuyện hôm nay em sẽ hỏi anh ấy thật rõ ràng, anh đừng lo lắng, cũng đừng nói gì với anh ấy, được không?” Cô lạnh nhạt lặp lại một lần nữa, “Đi xem lễ phục đi.”
Đằng kia, Trầm Ngạn Hiên còn không biết xe Diệp Hoa vừa mới đi qua mình, anh nhìn gương mặt sắp khóc của Bạch Y Hàm, có phần bất đắc dĩ. “Anh không cảm thấy anh đã làm chuyện gì có lỗi với em.”
“Ngạn Hiên, vì sao anh có thể nói như vậy?” Giọng Bạch Y Hàm mang theo tiếng khóc nức nở, “Anh và Diệp Tử đính hôn, em lại là người cuối cùng biết. Anh không giải thích chút gì với em sao? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như thế, lẽ nào ngay cả một lời giải thích em cũng không xứng được nghe sao?”
Đôi môi cô ta tái nhợt, thân thể hơi run rẩy. Ánh mắt đau thương nhìn ành, trên lông mi còn dính giọt nước nho nhỏ, giống như một cây sơn trà trong mưa, nhu nhược xinh đẹp chọc người trìu mến.
“Chúng ta từng ở bên nhau sao?” Giọng Trầm Ngạn Hiên lãnh đạm, “Cho dù có đi nữa thì có phải em nên giải thích trước với anh… Buổi tối ở khách sạn Diệu Dương, em làm gì trong phòng nghỉ vậy?”
Một câu này của anh như một nhát búa tạ đập mạnh vào lòng Bạch Y Hàm, cả người cô ta run lên, ánh mắt nhất thời hoảng loạn, môi hơi run rẩy, “Không, không phải như vậy… Em…”
“Em không cần nói gì cả” Trầm Ngạn Hiên cúi đầu liếc đôi chân sưng đỏ đi giày cao gót của Bạch Y Hàm, “Chân em bị thương rồi, để anh lái xe đưa em về, mấy ngày tới đừng đi giày cao gót nữa.”
Từ lúc nãy đến bây giờ, anh dùng một tay đỡ cô ta. Bạch Y Hàm cười thê lương, đẩy anh ra, lảo đảo đứng vững lần nữa, “Tại sao lại tốt với em như vậy, anh đã muốn đính hôn với Diệp Tử thì sao còn tốt với em. Từ trước đến nay, vì sao chỉ dịu dàng với một mình em, nếu không thích em thì đừng tỏ ra đặc biệt với em nữa.”
Nói xong lời cuối, cô ta khóc không thành tiếng, một tay hung hăng níu cổ áo anh, khóc thút thít, “Anh cho là chúng ta chưa từng ở bên nhau sao, vậy vì sao chuyện gì anh đều nghe em, vì sao quan tâm tới em như thế, vì sao luôn ra mặt thay em. Trầm Ngạn Hiên, anh có biết được anh đối xử độc nhất vô nhị là chuyện khiến người ta mê luyến tới mức nào không… Tại sao lại như thế, tại sao…”
Thân thể Trầm Ngạn Hiên cứng ngắc, anh nhìn từng giọt nước mắt rơi trên gương mặt Bạch Y Hàm, hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng nhưng kiên quyết gỡ tay cô ta khỏi cổ áo mình, “Anh hiểu rồi. Trước đây đã khiến em hiểu lầm, anh rất xin lỗi, từ hôm nay trở đi sẽ không như vậy nữa.”
Nếu toàn bộ đã thành bụi bậm, vậy thì từ nay về sau, sự đối xử độc nhất vô nhị kia nên để cho đúng người.
…
Diệp Hoa không rõ vì sao chính mắt thấy vị hôn phu của mình và bạn gái cũ ôm nhau trên đường lớn và Diệp Tử vẫn hăng hái thử lễ phục được, còn cười không chút khổ sở, y như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh, cái này có được không?”
“Anh thấy được hay không cũng không quan trọng, vị hôn phu của em thấy đẹp là được.” Lời nói ra khó tránh khỏi châm chọc và oán giận.
Diệp Tử cúi đầu cười khẽ, đột nhiên nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết.
Vào ngày đính hôn của bọn họ, Bạch Y Hàm gặp tai nạn giao thông, vì vậy Trầm Ngạn Hiên khó khăn lắm mới chịu thỏa hiệp lập tức không quan tâm gì nữa, bỏ lại mọi người, vứt vị hôn thê trên danh nghĩa là cô ở buổi tiệc, để cô chịu đựng tất cả lạnh nhạt và chỉ trỏ.
Tình cảnh như thế đúng là lúng túng!